Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 834
CHƯƠNG 834
Cả Hà Tây, sợ rằng không tìm được thần y nào như Trình Kiêu!
“Thần y Trình là thần y hàng đầu Hà Tây chúng ta, tôi phải nhờ quan hệ mới mời được cậu ấy về đây, các em không biết tận dụng cơ hội hiếm có này, còn ở đó mà nói hươu nói vượn!”
“Nếu ai không muốn nghe thì lập tức ra ngoài!” Tô Thanh Nham nghiêm khắc quát lên.
Các sinh viên sợ hết hồn, hiếm khi họ thấy hiệu trưởng Tô giận đến mức này.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là Trình Kiêu thật sự là giảng viên được Tô Thanh Nham mời đến.
“Thật không ngờ, hiệu trưởng Tô lại mời tên nhóc này về làm giảng viên!”
“Có nằm mơ tôi cũng không ngờ, tôi dám chắc là cả lớp cũng không ngờ tới! Tên nhóc này chắc chắn là dựa hơi hiệu trưởng Tô nên ông ấy mới mời cậu ta về làm giảng viên cho một dịp quan trọng như này, cậu ta cũng không sợ bị cười chết sao?”
Mặc dù sinh viên trong lớp đều sợ hiệu trưởng Tô nhưng dù sao họ cũng đã là người lớn, sẽ có chính kiến riêng.
Dù có sợ hiệu trưởng Tô nổi giận, nhưng họ không dễ dàng thỏa hiệp.
“Hiệu trưởng Tô, thầy nói cậu ta là giảng viên thầy mời về, nhưng theo như chúng em biết, cậu ta chỉ là sinh viên của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, không biết gì về y học, hôm nay là một dịp quan trọng, thầy để cho cậu ta làm giảng viên, lỡ như làm hỏng chuyện, đến lúc đó mặt mũi của toàn bộ sinh viên Đại học Y Hà Tây biết ném đi đâu!”
“Chúng em tuyệt đối không đồng ý.”
“Trừ khi thầy để cậu ta chứng minh ngay tại chỗ rằng cậu ta có đủ năng lực làm giảng viên của chúng em!”
Một nam sinh đến từ Đại học Y Hà Tây đứng lên, nói lời chính nghĩa.
Nam sinh này cũng có chút uy tín trong trường, anh ta vừa ra mặt nghi ngờ hiệu trưởng Tô, lập tức có rất nhiều sinh viên đứng lên phụ họa.
“Đúng vậy, hiệu trưởng Tô, cậu ta muốn làm giảng viên của chúng em, vậy chứng minh y thuật của mình trước đã!”
“Để một người không biết gì về y thuật làm giảng viên của chúng em, chúng em không phục!”
“Đúng vậy, chúng em không phục! Nhìn cậu ta như vậy, sợ rằng đến bằng bác sĩ cũng không có!”
Lục Thiên Hào nhìn thấy nhóm sinh viên Đại học Y Hà Tây ai nấy đều phẫn nộ, thì mặt cười vui vẻ.
“Ha ha, thấy không nhóc, không cần tôi ra mặt, đã có người đứng ra vạch trần cậu rồi!”
Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền bình tĩnh nhìn Trình Kiêu, tuy rằng lúc này Trình Kiêu phải chịu ấm ức, không khác gì ngàn người chỉ trích, nhưng người ta không nhìn ra chút gì lo lắng trên mặt Trình Kiêu.
“Hừ, thằng nhóc này, rốt cuộc là có bản lĩnh hay là đang ra vẻ ta đây?” Sở Minh Thành trong lòng chế nhạo.
Thượng Quan Thanh Thiền trong lòng hơi khinh bỉ: “Ở một nơi nhỏ bé như Hà Tây, ai có thể sáng tạo ra thuật châm cứu thần kỳ như vậy? Cho dù tên nhóc này thực sự có tài nhưng xét về mặt tuổi tác cũng không thể quá giỏi được!”
“Rõ là Đại học Y Hà Tây, mà lại tìm một người trẻ tuổi đến làm giảng viên, đúng là ẩu quá!”