Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 830
CHƯƠNG 830
Chung Phi Vũ cười lạnh, không quan tâm.
Thẩm Trung Thư ở bên cạnh cũng sa sầm mặt mày, từ trước đến nay anh ta luôn coi Chung Phi Vũ là của riêng mình, làm sao anh ta có thể để cho Lục Thiên Hào tùy tiện sỉ nhục?
Chỉ là sau khi Thẩm Trung Thư tìm hiểu về gia thế của Lục Thiên Hào thì chỉ có thể âm thầm siết chặt nắm đấm, cố gắng nhẫn nhịn.
Giang Nam Tế Thế Đường của nhà họ Lục có danh tiếng không hề nhỏ trong cả Á tộc. Ở Giang Nam, Tế Thế Đường của nhà họ Lục chỉ đứng sau nhà họ Y.
Đương nhiên thân phận của Thượng Quan Thanh Thiền và Sở Minh Thành cũng không đơn giản, hai người bọn họ đều đến từ những đại gia tộc của Thủ đô, mặc dù danh tiếng không phải quá hiển hách nhưng ở một nơi ngọa hổ tàng long như thủ đô thì những người dám xưng là đại gia tộc thì nhất định cũng có một thực lực không tầm thường.
Còn về những học sinh kia của Đại học Hà Tây thì đại bộ phận đều là những học sinh xuất sắc của các khoa. Cả một nhóm những thiên tài quái thai tập hợp vào lớp học tạm thời đó.
Lúc chủ nhiệm Quốc của bên Đào tạo nhìn thấy những học sinh trong lớp học tạm thời này, tự nhiên cảm thấy da đầu tê rần. Đây đúng là những học sinh thiên tài xuất sắc nhất của các khoa nhưng cũng là những học sinh có nhiều vấn đề nhất.
Nhiều học sinh có vấn đề như vậy tập trung vào một chỗ như vậy thì ai có thể khống chế được chứ?
Một giáo viên tới quản lý trật tự, sau đó tuyên bố: “Giảng viên giảng dạy của các em sắp tới đây rồi, các em chú ý giữ trật tự.”
Nói xong, giáo viên đó rời đi.
Năm mấy học sinh lập tức túm tụm lại với nhau.
“Người vừa nãy không phải là thầy giáo Tôn? Thầy ấy chỉ tới đây để quản lý trật tự? Như vậy không phải là lấy dao giết trâu ra để mổ gà sao?”
“Đúng vậy, thầy giáo Tôn nằm trong top 10 giáo viên của trường chúng ta, vậy mà chỉ phụ trách quản lý trật tự. Vậy người phụ trách giảng bài cho chúng ta sẽ có trình độ thế nào chứ?”
Nhóm học sinh âm thầm phỏng đoán nhưng đồng thời cũng vô cùng mong chờ.
“Hầy, tôi nghe nói đích thân hiệu trưởng Tô ra ngoài mời người về. Có lẽ người giảng bài cho chúng ta sẽ là một nhân vật lớn có tầm cỡ trong giới y học.”
“Tôi cũng từng nghe nói về chuyện này. Nhưng giới y học Hà Tây chúng ta còn có nhân vật lớn nào nữa chứ? Giáo sư Mạc không phải cũng đã tới rồi sao? Cũng không thấy ông ấy sẽ phụ trách giảng bài.”
“Tôi thật sự nghĩ không ra, trong giới y học Hà Tây chúng ta, còn có nhân vật nào giỏi hơn giáo sư Mạc sao.”
“Tôi cũng nghĩ không ra.”
Nhiều học sinh cũng tán đồng.
Trương Nham cười lạnh: “Tôi nói là mấy cậu đừng đoán bừa nữa mà, một lát nữa giảng viên đó tới không phải nhìn cái là biết ngay sao.”
Nghe thấy nhóm sinh viên của Đại học Y Hà Tây bàn tán, Lục Thiên Hào coi thường: “Hừ, một nơi nhỏ thế này thì mọc đâu ra một giáo viên lợi hại chứ?”
“Những người đó đúng là thật dám nói!”
Sở Minh Thành nói: “Lục Thiên Hào, đừng khinh địch!”