Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 804
CHƯƠNG 804
“Tốc độ nhanh như vậy, sao con người có thể nắm giữ?”
“Đây chính là võ giả sao? Thì ra những cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp thật sự tồn tại!”
Những người bình thường kia vừa hưng phấn vừa khiếp sợ!
Thậm chí có một số người còn cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy đều là uổng phí.
Không ngờ trên thế giới này thật sự có võ giả tồn tại!
“Chú Tần, chú không sao chứ?” Y Doãn lo lắng đỡ ngài Tần dậy.
“Không sao, Tông Sư quả nhiên danh bất hư truyền!” Ngài Tần hoảng sợ nhìn Vương Trọng Sơn, giọng điệu vô cùng dè dặt.
Vương Trọng Sơn lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Y Doãn, trong giọng nói ngập tràn khinh thường, giống như trong mắt ông ta, Y Bán tộc của Giang Nam cũng chỉ là sâu kiến.
“Hoặc là khuất phục nhà họ Vương tôi, hoặc là chết!”
“Đừng động đến ba tôi!” Y Linh bỗng nhiên nhào đến ngăn ở trước mặt Y Doãn, không hề sợ hãi đón lấy ánh mắt của Vương Trọng Sơn.
Vương Trọng Sơn tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Hừ, đừng biểu diễn vở kịch tình ba con đáng cười của các cô trước mặt tôi! Trong mắt tôi, tất cả người phàm các cô đều là sâu kiến!”
Lời nói ngông cuồng, ngang ngược, tràn đầy cảm giác hơn người hạ thấp toàn bộ các ông trùm đại lão có mặt ở đây!
Nhưng, cho dù trong lòng mọi người tức giận, lại không người nào dám lên tiếng phản bác!
Uy áp Tông Sư, không người nào dám động đến!
Trình Kiêu khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, tiếng nói bình thản mà vô cùng rõ ràng vang lên trong đại sảnh.
“Chỉ là Tông Sư mà thôi, trong mắt tôi, ông cũng chẳng khác gì sâu kiến.”
Nhìn về phía Trình Kiêu đột nhiên lên tiếng, mọi người hơi sững sờ.
Cậu Lý lộ vẻ khoa trương thốt lên: “Nhóc con này, ỷ vào việc mình được Trình đại sư che chở, thế mà dám coi khinh Tông Sư, quá ngông cuồng!”
“Cho dù Trình đại sư kia rất lợi hại, nhưng cũng không đánh lại Tông Sư đâu nhỉ!”
Chỉ tiếc, khi bác Chu rời đi, bởi vì e ngại uy thế của Tông Sư nên không nói thẳng với cậu Lý.
Đến nay cậu Lý cũng không rõ, Tô Lương Tử chính là Tông Sư.
Đổng sự Hồ cũng khinh bỉ nói: “Hừ, ngay cả cao thủ trong tay ngài Y cũng thua rồi, một nhóc con ăn bám như cậu ta lại dám ngông cuồng như vậy! Quả thật không biết sống chết!”
Nghiêm Thụy Văn lộ vẻ nham hiểm, cười nói: “Ba, nhóc con này còn dám không coi Tông Sư võ đạo ra gì, lần này cậu ta chết chắc rồi!”
Mọi người thi nhau lên tiếng chế giễu, một tên ăn bám như Trình Kiêu cũng dám coi thường Tông Sư võ đạo, quả thật không biết sống chết.
Hoàng đại sư bên cạnh Vương Đỗ Lan giống như cuối cùng cũng bắt được cơ hội, trừng mắt nhìn Trình Kiêu, xem thường hét lớn: “Ngông cuồng!”
“Nhóc con, cậu cho rằng quen biết những ông trùm giàu có này là có thể không coi ai ra gì rồi sao? Cậu căn bản không biết Tông Sư võ đạo là tồn tại mạnh mẽ cỡ nào!”
“Cho dù tất cả mọi người nơi này hợp sức với nhau cũng không bằng một đầu ngón tay của Tông Sư. Một người phàm như cậu lại dám nói Tông Sư như sâu kiến, quả thật không biết sống chết!”