Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 775
CHƯƠNG 775
Vương Đỗ Lan trừng mắt nhìn Trình Kiêu, quát lạnh: “Thằng nhóc kia, cậu tưởng cậu là ai chứ? Cậu đừng ở đây cho mất mặt xấu hổ nữa, mau đi đi!”
Lâm Ngọc cũng khuyên nhủ với vẻ mặt bất lực: “Trình Kiêu, cậu nghe lời chủ tịch, mau đi đi! Tâm trạng chủ tịch vốn không tốt, cậu đừng chọc giận chủ tịch nữa!”
Trình Kiêu nhìn hai người Vương Đỗ Lan mỉm cười: “Chủ tịch Vương, chị Lâm Ngọc, các người yên tâm, tôi tự có chừng mực!”
“Cậu…” Thấy Trình Kiêu vẫn làm theo ý mình, Vương Đỗ Lan thôi không khuyên nữa: “Thôi quên đi, để cậu ấy tự sinh tự diệt. Tôi đã nói hết lời, cũng cố gắng hết sức rồi!”
Lâm Ngọc cũng thầm thở dài, hơi kỳ lạ nói: “Chủ tịch, bà không thấy tính tình thằng nhóc này rất giống chú Trình à?”
Vương Đỗ Lan nhất thời sửng sốt, thoáng ngẫm nghĩ: “Đúng vậy, tính cách của thằng nhóc này thật giống với con lừa cứng đầu Trình Đông Hoa kia, luôn cố chấp, một khi nhận định chuyện gì thì tám con trâu cũng kéo không lại!”
“Chờ đã, cô nói cậu ta cũng họ Trình à?” Vương Đỗ Lan dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lâm Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy tên là Trình Kiêu.”
“Trình Kiêu!” Vương Đỗ Lan thở dài nói: “Nếu con tôi có thể khỏe mạnh lớn lên, chắc bây giờ cũng phải lớn như cậu ta!”
Trình Kiêu nhìn về phía Lưu Hòa Dân, thản nhiên nói: “Nếu tôi thua, mặc ông xử lý. Nếu ông thua, vậy phải quỳ ở trước mặt Chủ tịch Vương dập đầu xin lỗi.”
“Thế nào?”
Lưu Hòa Dân không cần suy nghĩ, đã đồng ý luôn: “Được, sao tôi nhận theo loại vụ cược thắng chắc này chứ?”
“Chỉ là, tôi cũng có một yêu cầu. Tôi tới hô bắt đầu, sau đó lập tức tính thời gian. Nếu không cậu chơi xấu, cố ý kéo dài thời gian, vậy khi nào mới xong?”
Trình Kiêu nói: “Được.”
Cho dù Lưu Hòa Dân cảm thấy thắng chắc, nhưng vẫn suy nghĩ tới rất nhiều khả năng. Ông ta muốn phá hỏng tất cả những khả năng ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Như vậy, Trình Kiêu chắc chắn phải thua rồi!
Lưu Hòa Dân cười lạnh nói: “Vậy mời mọi người làm chứng, kẻo lại nói tôi bắt nạt trẻ con!”
“Thằng nhóc, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
Trình Kiêu nói: “Có thể.”
Lưu Hòa Dân nhìn thời gian, nói: “Vậy thì bắt đầu đi!”
“Mười, chín…”
Lưu Hòa Dân bắt đầu đếm ngược thời gian.
Bầu không khí đột nhiên có hơi căng thẳng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Trình Kiêu.
Trình Kiêu thật sự vẫn ngồi ở đó, vẻ mặt thản nhiên, chờ Lưu Hòa Dân đếm tới tám, mới thản nhiên nói: “Ai tới ủng hộ tập đoàn Đông Vương?”
Trong đại sảnh yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Trình Kiêu đang vang vọng.