Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 750
CHƯƠNG 750
Bình thường khách sạn quốc tế Đại Hoa là nơi chính phủ dùng để tiếp đón khách quý nước ngoài.
Chỉ là, hội nghị thượng đỉnh Trung Châu khóa trước cũng được tổ chức ở khách sạn quốc tế Đại Hoa.
Đủ thấy được địa vị và tầm quan trọng của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Chủ tịch Chu phái một giám đốc phòng ban dẫn Trình Kiêu và Tô Lương Tử vào.
Người giám đốc này tên là Chu Hiểu Đồng, mới ngoài ba mươi tuổi, là một người phụ nữ khôn khéo lão luyện, hơn nữa còn rất đẹp.
Chu Hiểu Đồng rõ ràng đã được chủ tịch Chu nhắc nhở, đặc biệt khách sáo với Trình Kiêu.
Trình Kiêu thấy kinh ngạc khi một giám đốc phòng ban của Chủ tịch Chu lại có tư cách tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Phải biết ngay cả Dương Oánh cũng không có tư cách tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Có thể thấy được thân phận và địa vị của ông cụ Hướng rất không tầm thường.
Xe hơi sang trọng đỗ trước cổng khách sạn quốc tế Đại Hoa nhiều như mây, với đủ loại thương hiệu. Trình Kiêu thậm chí còn không nhận ra được nhiều cái trong đó.
Chu Hiểu Đồng dẫn Trình Kiêu đi vào đại sảnh của khách sạn.
“Ngài Trình, tôi phải gặp một người bạn, mời ngài cứ tự nhiên!” Chu Hiểu Đồng cúi đầu nói.
“Được!” Trình Kiêu điểm nói.
Chắc hẳn Chủ tịch Chu đã căn dặn Chu Hiểu Đồng trước, chỉ cần dẫn Trình Kiêu vào trong hội trường của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu rồi lập tức rời đi, không được gây ảnh hưởng tới Trình Kiêu.
Trình Kiêu liếc nhìn qua đại sảnh. Quy cách ở nơi đây cao, hiếm thấy trên đời. Cho dù hội nghị thượng đỉnh Trung Châu đã nâng quyền hạn tới mức rất cao, nhưng hội nghị thượng đỉnh Trung Châu mỗi khóa vẫn rất đông người.
Trình Kiêu đã gặp rất nhiều người quen kiếp trước. Nhưng lần này, Trình Kiêu nhận ra bọn họ, bọn họ chưa chắc đã nhận ra được anh.
Kiếp trước, hội nghị thượng đỉnh Trung Châu vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của Trình Kiêu. Nhưng đời này, anh đi tới nơi kiếp trước mình tha thiết ước mơ, trong lòng lại bình thản như nước.
Mặc dù có tài sản ngang với một nước, quyền thế ngập trời, sau trăm năm cũng chỉ là một nắm đất vàng.
Mà anh vẫn sừng sững ở trong trời đất, cười nhìn thương hải tang điền.
Kiếp trước, trong lòng Trình Kiêu tới tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu với tâm trạng vô cùng lo sợ. Đời này, anh lại giống như thần tiên xuống phàm trần, rong chơi chốn nhân gian.
Tô Lương Tử mặc trường sam màu xanh rất bắt mắt trong đám đông, rất nhiều người đều phải liếc nhìn.
Nhưng, Tô Lương Tử không hề để ý tới.
Trình Kiêu nhìn quanh một lượt, cuối cùng phát hiện ra bóng dáng của mẹ và chị Lâm Ngọc. Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với mấy người trông có vẻ là doanh nhân giàu có.
Trình Kiêu lập tức dẫn theo Tô Lương Tử đi tới.
Trình Kiêu và Tô Lương Tử còn chưa đến gần, Lâm Ngọc đã phát ra hiện bọn họ.
Ánh mắt Lâm Ngọc phức tạp, lặng lẽ nói nhỏ bên tai Vương Đỗ Lan: “Cậu ấy tới rồi.”
Vẻ mặt Vương Đỗ Lan không thay đổi nhưng trên mặt lập tức nghiêm lại.
“Tổng giám đốc Dương, tôi có chút việc, xin lỗi không nói chuyện tiếp với ngài được!” Vương Đỗ Lan áy náy nói.