Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 707
CHƯƠNG 707
Xem ra, Tiền Quang Diệu vẫn luyến tiếc đứa con trai này.
Tiền Quang Diệu nhìn về phía Trình Kiêu, lộ vẻ mặt lấy lòng rồi nói: “Ngài Trình có hài lòng không?”
Trình Kiêu gật đầu: “Được rồi, đưa chúng ta về đất liền đi!”
“Vâng, vâng!” Tiền Quang Diệu thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Chu, thỏa thuận hợp tác giữa chúng ta …” Tiền Quang Diệu thật vất vả mới có thể leo lên chiếc thuyền lớn giải trí Hoàng Thiên này. Vì để cho Trình Kiêu và Chủ tịch Chu hài lòng, ngay cả con trai mình cũng đánh đến mức nửa sống nửa chết, đều là vì có thể giữ lại thỏa thuận hợp tác lần này.
Chủ tịch Chu gật gật đầu: “Giám đốc Tiền làm người ngay thẳng, đại nghĩa diệt thân, tôi rất vui mừng nếu có thể hợp tác với doanh nghiệp như vậy.”
“Thật tốt quá, cám ơn Chủ tịch Chu!” Tiền Quang Diệu mừng rỡ, mặt già có chút ửng hồng.
Tiền Quang Diệu đưa đám người Trình Kiêu lên bờ, mấy người khéo léo từ chối ý tốt của Tiền Quang Diệu muốn phái xe đưa mấy người trở về. Chủ tịch Chu rời đi cùng Trình Kiêu.
Trên xe, Dương Oánh có chút tò mò hỏi: “Chú Chu, Tiền Quang Diệu kia âm hiểm tàn nhẫn như vậy, ngay cả con trai mình cũng có thể vứt bỏ, sao chú vẫn muốn hợp tác với người như vậy?”
Chủ tịch Chu cười ha hả nói: “Người như Tiền Quang Diệu, đủ tàn nhẫn, đủ độc ác, ông ta đã dám vứt bỏ con trai của mình, nếu như cháu không cho ông ta chút ngọt ngào, chỉ sợ ông ta sẽ chó cùng rứt giậu!”
“Hơn nữa thỏa thuận hợp tác này đối với tập đoàn giải trí Khuynh Thành mà nói vô cùng quan trọng. Nhưng đối với giải trí Hoàng Thiên của chúng ta thì căn bản không quan trọng.”
Dương Oánh gật gật đầu, lộ vẻ mặt khâm phục rồi nói: “Cháu hiểu rồi.”
Chủ tịch Chu nói: “Đúng rồi, Oánh này, chờ đến khi hợp đồng giữa cháu và giải trí Thiên Thịnh hết hạn, không bằng trực tiếp đến giải trí Hoàng Thiên đi, như vậy càng có lợi cho sự phát triển của cháu! Hơn nữa sau này chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện như ngày hôm nay!”
Dương Oánh suy nghĩ một chút, sau đó cười khổ nói: “Chú Chu, cám ơn lòng tốt của chú! Tuy nhiên nghệ sĩ trong giải trí Hoàng Thiên đều là những tên tuổi có tầm ảnh hưởng trên quốc tế, mặc dù cháu có chút thành tựu ở trong nước, nhưng tự hỏi mình vẫn còn chưa đạt tới trình độ như vậy.”
Chủ tịch Chu mỉm cười nói: “Chú xem như bị từ chối rồi hay sao?”
Dương Oánh mỉm cười xin lỗi: “Chú Chu, chờ đến khi nào cháu cảm thấy mình có thể xứng với địa vị của giải trí Hoàng Thiên, khi đó cháu sẽ đến!”
Chủ tịch Chu ôn hòa nói: “Đã như vậy thì chú cũng không ép cháu nữa, sau này gặp phải phiền phức nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho chú. Bằng không, nếu ông Hướng biết, khẳng định sẽ trách móc chú!”
Dương Oánh gật đầu: “Cháu nhớ rồi.”
“Lần này may mắn có ngài Trình!”
Dương Oánh bỗng nhiên đứng lên, khom người cúi chào Trình Kiêu rất nghiêm túc: “Ngài Trình, anh đã cứu mẹ tôi, lại cứu thầy giáo của tôi, hiện tại lại cứu tôi. Tôi thực sự không biết phải báo đáp anh như thế nào!”
“Xin nhận cái lạy này của Dương Oánh!”
Trình Kiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, một cỗ lực lượng nhẹ nhàng nâng đỡ Dương Oánh. Bất kể cô làm thế nào cũng không thể cúi đầu.
“Chuyện này …”