Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 679
CHƯƠNG 679
“Không phải, ba, ba đừng hiểu nhầm. Con không có ý này.” Hướng Trạch Nam hoảng sợ nói. Ở nhà họ Hướng, ông cụ Hướng vẫn có quyền lực tuyệt đối.
“Được rồi, ý ba đã quyết, con không cần nói nữa!” Ông cụ Hướng quyết định.
“Trình thần y, tôi đã bị bệnh này hành hạ từ lâu, mỗi lần phát bệnh đều sống không bằng chết. Tôi cũng không sợ cậu chê cười, tôi thậm chí đã từng nghĩ tới chuyện tự sát. Nếu cậu có thể chữa được bệnh cho tôi, tôi bằng lòng tặng một nửa gia sản, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!”
Trình Kiêu giơ mặt dây chuyền bằng ngọc trong tay lên, lẳng lặng quan sát nó.
Hình dạng của mặt dây chuyền này giống như một Quan Thế Âm ba mặt, nhưng có khác biệt rất rõ với Quan Thế Âm của nhà Phật.
“Tôi tiêu diệt thứ không sạch sẽ trong mặt dây chuyền này trước, sau đó sẽ chữa bệnh cho ông.”
“Được!” Ông Hướng gật đầu.
Ý thức của Trình Kiêu tiến vào mặt dây chuyền. Ở bên trong mặt dây chuyền, anh không ngờ nhìn thấy một cung điện màu đen rất lớn.
Trung tâm của cung điện thờ một bức tượng người ba mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy chính là hình dáng bên ngoài của mặt dây chuyền.
Chỉ là, trông nó rõ ràng hơn mặt dây chuyền nhiều, gương mặt màu xanh, còn có thể nhìn thấy răng nanh dài nhọn.
Cái này không phải là tượng Quan Thế Âm gì đó, mà là tượng của một yêu ma.
“Khà khà, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi mới gặp được người tu tiên! Hôm nay, tôi sẽ thoát khỏi sự vây khốn rồi!”
Một giọng nói giống như chuông lớn Đại Lữ, đinh tai nhức óc, vang lên ở trong đầu Trình Kiêu.
Tiếp theo, ý thức của Trình Kiêu nhìn thấy một bóng đen bay từ cung điện màu đen trong mặt dây chuyền ra, theo ý thức của anh, tiến thẳng vào biển ý thức của anh.
“Đoạt xác à? Thú vị đấy.” Trình Kiêu thầm cười lạnh, một tia ý thức rời khỏi mặt dây chuyền, trở lại trong biển ý thức.
Trong biển ý thức của Trình Kiêu là một người khổng lồ ba mặt có sương mù màu đen quấn quanh đang lơ lửng ở trên không trung của biển ý thức.
“Nhóc con, cậu thậm chí còn chưa đạt tới Kim Đan cảnh, thật sự quá yếu.” Người khổng lồ ba mặt vừa lên tiếng, giọng nói giống như sấm rền vang, cả biển ý thức nổi sóng lớn.
Thần hồn của Trình Kiêu hóa thành kích thước tương đương với bản thể, đứng ở trước mặt người khổng lồ ba mặt kia giống như một con kiến hôi.
Nhưng ở trong sóng lớn động trời này, anh vẫn đứng sừng sững, không hề nhúc nhích.
“Ông là tu sĩ đầu tiên dám tiến hành đoạt xác với tôi đấy.” Giọng nói của Trình Kiêu có phần giễu cợt, hình như đang thương hại người khổng lồ ba mặt.
“Tu vi của cậu yếu nhưng giọng điệu không nhỏ đâu. Tôi tồn tại một trăm lẻ một nghìn ba trăm năm, nhất thời sơ suất mới bị người ta nhốt vào đây. Cho dù sức lực của tôi không bằng một phần mười nghìn thời kỳ mạnh nhất, nhưng đối phó với một tu sĩ còn chưa đạt tới Kim Đan cảnh như cậu vẫn đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.”
“Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn để tôi đoạt xác, không nên phản kháng, để tránh nhận lấy đau đớn nghìn kiến cắn hồn!”
Bóng đen kia nói xong, nhào thẳng về phía cơ thể nhỏ bé của Trình Kiêu.
Thân thể cao trăm trượng che trời lấp đất, giống như cả trời cao sụp xuống, uy thế kinh người.