Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 674
CHƯƠNG 674
Trên mặt Điền Thúy Thúy lộ ra căm tức: “Trình Kiêu, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi khiến cậu quỳ xuống cầu xin tôi!”
Phòng nghỉ của Dương Oánh, người đại diện Trần Tê Phượng đi ra ngoài, chỉ còn hai người Dương Oánh và Trình Kiêu.
“Mời uống trà!” Dương Oánh tự rót trà cho Trình Kiêu rồi ngồi xuống đối diện anh.
Trình Kiêu nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, nhìn Dương Oánh nói: “Cần tôi làm gì, nói đi?”
Dương Oánh nói: “Ngài Trình, ngài biết đó, gia thế tôi bình thường, tôi có thể đi đến ngày hôm nay đều nhờ ân sư vun đắp. Cho nên, tôi vô cùng cảm kích ân sư!”
“Sau khi ngài chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi lần trước, tôi đã nói tình huống của ngài cho ân sư, ân sư nghe xong thì vô cùng kích động, hi vọng có thể gặp ngài một lần.”
“Nhưng mà, lần trước sau khi chúng ta tạm biệt, tôi có để lại số điện thoại cho ngài mà mãi không thấy ngài gọi, tôi thì vẫn luôn đợi điện thoại của ngài, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay.”
Trình Kiêu hỏi thẳng: “Ân sư cô bị bệnh gì?”
Dương Oánh nói: “Ân sư đã mời rất nhiều chuyên gia trong ngoài nước, nhưng cũng không khám ra được bệnh gì, chỉ có thể phỏng đoán là bệnh tật về mặt tinh thần.
“Ông ta ở đâu, dẫn tôi đến xem.” Trình Kiêu nói.
“Tôi gọi điện thoại cho ân sư trước, ông ấy đang ở Trung Châu.” Dương Oánh lấy điện thoại di động ra gọi.
“Ân sư đang ở nhà, nếu như ngài Trình không ngại, tôi lập tức đặt vé đường sắt cao tốc đi Trung Châu.” Dương Oánh như sợ Trình Kiêu đột nhiên đổi ý.
Trung Châu…
Trong mắt Trình Kiêu xuất hiện những hình ảnh khiến anh cả đời khó quên.
Nơi đó có người nhà của anh, cũng có kẻ thù lớn nhất của anh.
“Trùng sinh lâu như vậy, đúng lúc cũng nên ghé thăm một chút. Có lẽ giờ phút này nhà họ Tống vẫn là bá chủ Trung Châu.”
Trình Kiêu đồng ý: “Được.”
…
Trung Châu, đặc khu kinh tế Á tộc, tụ tập vô số ông trùm giàu có quyền lực, là nơi ngọa hổ tàng long thật sự.
Biệt thự hai tầng một tum ở ngoại ô Trung Châu.
Nơi này chính là nhà của ngài Hướng thần bí kia.
Bốn giờ chiều, Trình Kiêu và Dương Oánh đi đến.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, tướng mạo đường hoàng dẫn mấy thuộc hạ đứng ở cửa ra vào nghênh đón.
Nhìn thấy người kia, Dương Oánh vừa từ trên xe bước xuống lập tức khom mình hành lễ: “Chủ tịch Chu, sao ngài lại ra đây!”
Vừa nói vừa giới thiệu cho Trình Kiêu: “Ngài Trình, vị này là Chủ tịch Chu, là cánh tay phải, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của ân sư tôi!”