Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 649
CHƯƠNG 649
“Được, chúng tớ đồng ý!” Trương Tư Tổ không chút nghĩ ngợi đồng ý.
Lôi Công cạn lời, đồng ý quá qua loa, không đáng tin cậy một chút nào.
“Đi thôi!” Lôi Công xoay người rời đi.
Ngoài cổng trường, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi dẫn theo hai đàn em đang đứng đợi dưới một cây phong ven đường.
Nhìn thấy mấy người Lôi Công, trên khuôn mặt kiêu ngạo của thanh niên kia lộ vẻ ngạc nhiên.
“Lôi Cường, không ngờ mày lại còn sống? Ấy, không đúng, hình như mày giải được độc trong người rồi? Sao có thể chứ!”
Lôi Cường cười khẩy nói: “Vương Siêu, tao phúc lớn mạng lớn, người tốt luôn được trời phù hộ! Độc chưởng của mày không giết được tao đâu!”
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Vương Siêu từ từ biến mất, anh ta coi thường cười khẩy: “Không sao, nếu không thể độc chết mày, thì tao sẽ đánh chết mày!”
“Đến đi, bại tướng của tao!”
Vương Siêu kiêu ngạo tiếng lên, khinh thường ngoắc tay với Lôi Cường.
Lôi Cường nghiến răng, anh ta định tiếng lên thì lại bị Trương Tư Tổ kéo lại.
“Lôi Công, đừng! Cậu đánh không lại anh ta đâu!” Trương Tư Tổ căng thẳng nói.
Lôi Công đáp với giọng điệu nặng nề: “Đánh không lại cũng phải đánh!”
“Không được, cậu như thế là đang đâm đầu vào chỗ chết đấy!” Trương Tư Tổ nói với vẻ kiên định, không chịu buông tay.
Giọng nói hờ hững của Trình Kiêu vang lên: “Cho cậu ấy đi đi, tớ đảm bảo cậu ấy sẽ không sao!”
Trương Tư Tổ cau mày, anh ta tức giận nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, cậu dựa vào cái gì mà đảm bảo! Cậu không biết sự lợi hại của tên đó đâu, lần trước là anh ta khiến Lôi Công bị thương nặng đấy!”
Tảng Đá cũng nghĩ lại mà sợ: “Lần trước, Lôi Công chỉ đỡ được ba chiêu của anh ta! Lôi Công không đánh lại anh ta đâu!”
Trình Kiêu nói: “Lần này khác, các cậu cứ yên tâm!”
Lôi Công cũng nói: “Để tớ đi đi! Anh ta đã đến tận nơi gây chuyện rồi, nếu tớ còn không nghênh chiến thì có khác gì con rùa rúc đầu đâu?”
Trương Tư Tổ đành buông tay ra, dặn dò: “Vậy cậu nhất định phải cẩn thận!”
“Ừm!”
Lôi Công tiến lên, nhìn chằm chằm Vương Siêu với nét mặt nặng nề: “Tao đã tuyên bố rời khỏi gia tộc, không ngờ nhà họ Vương vẫn không chịu bỏ qua, còn đến tận nơi gây chuyện!”
“Tao thừa nhận thực lực của tao không bằng mày, nhưng dù có chết, tao cũng sẽ chiến đấu đến cùng!”
Vương Siêu cười khẩy: “Bớt nói nhảm, tiếp chiêu đi bại tướng!”
Vương Siêu nở nụ cười khinh thường, bóng người loé lên, đánh tới một quyền.
Có lẽ thực lực của Vương Siêu là Tiên Thiên cảnh tiểu thành, còn Lôi Cường chỉ có Hậu Thiên đỉnh phong.
Đương nhiên Lôi Cường không phải đối thủ của Vương Siêu.
Nhưng lần này Lôi Cường đỡ được năm chiêu mới rơi vào thế yếu, bị Vương Siêu đánh bay ra xa, ngã quỵ dưới đất.