Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 49: 49: Phương Pháp Chưng Cốt
Xế chiều ngày hôm đó, Ninh Cát Sơn liền tìm được mấy người thợ mộc có tay nghề tốt.
Trình Kiêu vẽ ra một bản vẽ, để những thợ mộc này làm cả đêm không ngừng nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, dụng cụ Trình Kiêu yêu cầu đã hoàn thành.
Tại một góc trong bãi đỗ xe ở bệnh viện nhân dân, thành phố Hà Tây.
Vốn chỉ có năm chỗ đậu xe nhưng khu vực này lại bị dây ngăn cách phân ra một khoảng, chính giữa đặt một cái bếp lò lớn, dưới bếp đang đốt một bó củi.
Trên bếp lò là một cái nồi sắt lớn, nước bên trong sôi ùng ục bốc hơi nghi ngút.
Trên nồi không phải là lồng hấp chưng bánh bao, mà là một cái lồng trúc hình chữ nhật chứa đủ một người, nhìn chất lượng của gậy trúc thì chắc là mới làm.
Bên ngoài dây ngăn cách có rất nhiều người tò mò vây quanh.
Không chỉ bệnh nhân mà còn có nhân viên trong bệnh viện.
Đứng gần bếp lò nhất chính là các bác sĩ nổi tiếng hôm qua được mời đến hội chẩn.
Trình Kiêu, Ninh Cát Sơn còn có Vương Nguyên Bồi đứng ở tận cùng bên trong, Dương Oánh đội mũ và đeo kính râm to bản, đứng bên cạnh Trình Kiêu.
Trong lồng trúc hình người là mẹ Dương Oánh đang nằm.
Ở cổ đại có một loại hình phạt cực kỳ tàn nhẫn gọi là chưng hình.
Thế nhưng loại hình phạt này truyền tới trong tay một số thầy thuốc lại biến thành một thủ đoạn trị liệu đặc biệt, có tên là phương pháp chưng cốt.
Trình Kiêu bỏ dược liệu vào trong cái nồi lớn, bệnh nhân nằm trong lồng trúc đặc chế, dùng lửa nhỏ chậm rãi đun nóng, để hơi dược liệu tản ra tiến vào trong lồng trúc, giúp dược lực chậm rãi thẩm thấu vào thân thể người bệnh, thậm chí thâm nhập vào cốt tủy.
Loại phương pháp này rất nguy hiểm, mấu chốt là phải nghiêm khắc khống chế tốt hỏa hầu, đồng thời còn phải có người ở hai bên trái phải thủ hộ thời thời khắc khắc.
Một khi nhiệt độ quá cao, họ sẽ lập tức thêm nước lạnh dập lửa.
"Cậu ta muốn làm gì vậy?" Mã chuyên gia chẳng hiểu gì cả, ông ta không rõ Trình Kiêu muốn làm cái gì.
Thực ra thì không một ai có thể hiểu được, ngay cả Tôn Đại Hải xuất thân từ thế gia trung y cũng nhìn mà ù ù cạc cạc.
Ông ta chưa từng nghe qua phương thức trị liệu này.
"Cậu ta làm vậy là muốn chưng người sao? Viện trưởng Ninh, sao ông không ngăn cản cậu ta!" Có bác sĩ kinh hoảng nói.
Ninh Cát Sơn không lên tiếng, loại phương pháp chưng cốt này Trình Kiêu đã giảng giải riêng cho ông ta và Dương Oánh, ông ta cảm thấy có thể thử.
Hơn nữa bệnh nhân gặp phải tình huống quanh năm suốt tháng bị âm khí xâm nhập cốt tủy, dù dùng thuốc hay giải phẫu đều chẳng ăn thua.
Mà nguyên lý của phương pháp chưng cốt khá tương đồng với việc âm khí xâm nhập cơ thể, có nghĩa là để dược lực chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể bệnh nhân, trục xuất âm khí trong cơ thể bà ấy.
Tuy nhiên, lý thuyết thì là vậy, còn có thể chữa khỏi hay không thì phải xem kết quả.
Hiện trường ngoại trừ Ninh Cát Sơn và Dương Oánh ra, ai cũng không rõ Trình Kiêu đang định làm gì.
Bọn họ vừa chạy tới bệnh viện thì đã bị Ninh Cát Sơn kéo đến xem Trình Kiêu chưng sống người, lúc này trong lòng đám người ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.
"Đây không phải là làm liều sao? Bỏ một người sống vào lồng hấp, tôi sống đến từng tuổi này nhưng còn chưa từng nghe qua phương pháp chữa bệnh dị hợm này đâu!"
"Tôi thấy cậu ta chẳng qua chỉ là một tên thầy bói hại người thôi.
Đây không phải là chữa bệnh, căn bản là đang mưu sát!"
"Ông Vương, mau bảo cậu ta dừng lại, cậu ta sẽ hại chết người ta mất!"
Vương Nguyên Bồi cũng rất nghi ngờ nhìn về phía Trình Kiêu, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trình Kiêu, ông ấy không thể hỏi ra lời.
Vương Nguyên Bồi đành phải quay sang hỏi Ninh Cát Sơn: "Viện trưởng Ninh, phương pháp này có thể được sao?"
Ninh Cát Sơn gật đầu nói: "Trước đó Trình thần y đã giới thiệu qua phương pháp chưng cốt với tôi và cô Dương, chúng tôi đều thấy có thể!"
Vương Nguyên Bồi tò mò hỏi: "Ông nói phương pháp này gọi là chưng cốt? Cái tên này mới lạ quá, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy."
Ninh Cát Sơn nhìn Trình Kiêu, trên mặt lộ ra vẻ sùng bái: "Trình thần y nhất định là đệ tử của vị đại thánh thủ lánh đời ấy truyền thụ, tuổi còn trẻ mà đã biết thần diệu y thuật như vậy, tôi vô cùng bội phục!"
Thấy Ninh Cát Sơn tín nhiệm Trình Kiêu đến mức này, Vương Nguyên Bồi khẽ nhíu mày, giọng điệu ngưng trọng nói: "Mong rằng phương pháp của cậu ta có thể có hiệu quả."
Trình Kiêu đích thân chỉ huy, nắm hỏa hầu trong tay, trải qua một buổi sáng chưng cốt, trước sau vẫn không có động tĩnh gì.
Dần dà lại có người không nhịn được.
Mã chuyên gia cười lạnh nói: "Tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, phương pháp chưng cốt cái gì chứ, tôi thấy chỉ là tà thuật không thể lên được mặt bàn!"
"Thầy Mã nói rất đúng, hiện tại đã qua một buổi sáng rồi, nếu như phương pháp chưng cốt này thực sự có hiệu quả, như vậy bệnh nhân hẳn đã sớm tỉnh lại mới đúng.
Mà tới tận bây giờ bệnh nhân vẫn không có động tĩnh gì, chứng minh phương pháp chưng cốt gì đó chẳng có chút tác dụng nào!"
Ninh Cát Sơn không thích nghe, lạnh lùng nói: "Chẳng phải người ta có câu bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ sao? Muốn chữa bệnh có hiệu quả thì cũng phải có thời gian!"
Thấy Ninh Cát Sơn đứng ra bảo vệ Trình Kiêu, một số người đố kị Trình Kiêu đoạt danh tiếng của bọn họ muốn nhảy ra đả kích anh nhất thời không dám nói lời nào.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân không phải người ai cũng có thể đắc tội.
Trình Kiêu căn bản không rảnh phản ứng với đám người Mã chuyên gia, anh vẫn thong dong bình tĩnh chỉ huy sư phụ nhóm lửa.
Lại qua nửa tiếng, trong lồng trúc bỗng có động tĩnh rất nhỏ.
"Nghe kìa, có động tĩnh!" Ninh Cát Sơn kích động nói.
Mọi người lập tức nín thở.
"Con à..."
Một âm thanh yếu ớt nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.
"Mẹ!" Dương Oánh kích động tiến lên, lại bị Trình Kiêu ngăn cản.
"Không nên qua đó, phải chưng đủ tám tiếng mới được." Trình Kiêu nói.
Dương Oánh sốt ruột hỏi: "Nhưng mẹ tôi ở trong đó sợ hãi thì sao?"
"Cô có thể nói rõ tình huống với bà ấy." Ngữ khí Trình Kiêu kiên định, không cho phép người khác cự tuyệt.
"Được!" Dương Oánh cố nhẫn nhịn xúc động khi nhìn thấy mẹ mình tỉnh lại, đứng ở bên ngoài kể rõ tình huống cho bà nghe.
Hiểu được hiện tại bác sĩ đang chữa bệnh cho mình, mẹ Dương Oánh thở dài một tiếng, nói: "Đừng lãng phí tiền nữa, cơ thể của mẹ chính mẹ rõ ràng, trị không hết được đâu con, để mẹ ra ngoài đi!"
Dương Oánh phản ứng kịch liệt: "Không được mẹ ơi, mẹ khổ cực lâu như vậy để nuôi lớn chúng con.
Bây giờ con có thể kiếm ra tiền, hãy để cho con báo đáp mẹ đi mà.
Lần này dù có như thế nào, mẹ cũng nhất định phải nghe lời con!"
"Đứa trẻ này, sao con lại cố chấp như vậy chứ? Được rồi, mẹ sẽ thử một chút, nếu như không được thì chúng ta trở về nhà."
Trình Kiêu xoay người nhìn về phía Ninh Cát Sơn, trên mặt không buồn không vui, nhàn nhạt nói: "Viện trưởng Ninh, dựa theo dược liệu tôi đã kê, mỗi ngày chưng hơn tám tiếng, một tháng sau sẽ có thể khỏi hẳn.
Phải nhớ, tuyệt đối không được gián đoạn!"
Những lời cuối cùng này là đang dặn dò Dương Oánh.
"Được, tôi sẽ nhớ kỹ." Ninh Cát Sơn kích động đáp ứng.
Trình Kiêu làm như vậy chẳng khác nào truyền phương thuốc và phương pháp chưng cốt cho ông ấy.
Ở phía sau, toàn bộ danh y Hà Tây lặng ngắt như tờ, sắc mặt khác nhau.
Vương Nguyên Bồi thì mang vẻ mặt vui mừng, đi lên trước khom mình hành lễ với Trình Kiêu: "Trình thần y, lão phu có mắt như mù, trước đó có nhiều lần mạo phạm, mong cậu thứ tội!"
Trình Kiêu nhìn Vương Nguyên Bồi.
Tuy rằng hôm qua Vương Nguyên Bồi có xem thường anh, nhưng đây hoàn toàn là hành vi ngày thường xuất phát từ chức nghiệp, Trình Kiêu cũng không tức giận, trái lại còn có chút bội phục người có thể giữ vững đạo đức nghề nghiệp như ông ấy.
Trình Kiêu bình thản nói: "Ông Vương không cần để ý."
Sắc mặt Trương Trường Phúc vô cùng xấu xí, ông ta vẫn luôn chờ Trình Kiêu thất bại, sau đó nhân cơ hội làm khó dễ, kéo Ninh Cát Sơn xuống khỏi vị trí viện trưởng.
Thế nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được một thằng nhóc trẻ tuổi như Trình Kiêu lại là người mang tuyệt kỹ thực sự, làm được chuyện nhiều chuyên gia danh y không thể làm được.
Trương Trường Phúc rất không cam lòng.
"Ông Vương, ông đừng vội nhận sai, ai biết cậu ta có phải là mèo mù vớ cá rán hay không? Lỡ như gặp may đúng lúc bệnh nhân tỉnh lại cũng không chừng, còn chưa chắc đó là công lao của cậu ta đâu!".