Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1294-1295
Chương 1294
Sắc mặt Trình Kiêu hơi lạnh: “Thật không nghĩ tới, trên địa cầu này còn có những thứ độc địa như vậy.”
Thánh Tử Hắc Vu giáo đắc ý cười lạnh: “Ha ha, độc địa sao? Tại sao ta lại không thấy như vậy! Các bảo bối nhỏ của ta đói rồi, chúng nó ngửi thấy mùi máu, chúng nó đang kháng nghị với ta sao?”
“Đừng gấp đừng gấp, ta sẽ tìm trước một người cho các con ăn một bữa thật ngon, sau đó lại cho các con một bữa ăn thật lớn!”
Ánh mắt của Thánh Tử Hắc Vu giáo đột nhiên nhìn về hướng vợ chồng Mã Ngọc Hoa.
“Thánh, Thánh Tử đại nhân, tôi là thủ hạ trung thành nhất của ngài mà!” Khuôn mặt của Mã Ngọc Hoa tái nhợt vì sợ hãi, nuốt nước bọt không ngừng.
“Vậy sao? Vậy cho ta xem sự trung thành của ngươi đi!”
Thân ảnh của Thánh Tử Hắc Vu giáo chợt lóe lên, giống như ma quỷ lao thẳng đến phu thê Mã Ngọc Hoa.
Hai tay bóp lấy cổ phu thê Mã Ngọc Hoa, phát ra tiếng cười the thé đầy quỷ dị.
Cổ trùng màu xanh lá cây lập tức tuôn ra hướng về phía phu thê Mã Ngọc Hoa. Chỉ trong giây lát, lục quang đại thịnh. Trong chưa đầy một khoảnh khắc, phu thê Mã Ngọc Hoa vậy mà lại biến mất tại chỗ, mà ngọn lửa xanh nhạt trên người Thánh Tử Hắc Vu giáo biến thành một màu xanh đậm “Đây… quả nhiên là cấm thuật, thế mà lại độc ác như vậy!” Khuôn mặt của Mạc Vũ tái nhợt vì sợ hãi và tức giận.
Thánh Tử Hắc Vu giáo cười hắc hắc nói: “Các bảo bối nhỏ của ta vẫn đang kêu, chúng nó nói với ta, chúng nó vẫn ăn chưa no, chúng nó muốn ăn một bữa lớn. Tiểu tử, đến ngươi rồi!”
Thánh Tử Hắc Vu giáo cười lớn, lao về phía Trình Kiêu .
Nhìn thấy Thánh Tử Hắc Vu giáo lao về phía mình, Trình Kiêu vẻ mặt khinh thường: “Một vài con rệp vậy mà lại thành bảo bối của ngươi, ngươi cũng xứng để dùng cái chữ Vu này sao!”
Trình Kiêu đánh ra một quyền, Thánh Tử Hắc Vu giáo căn bản không thể đến gần, đã bị sức mạnh to lớn này đánh bay ra ngoài.
“Ngươi có biết ý nghĩa của chữ Vu này không?”
“Chữ Vu, một nét phía trên là trời, một nét phía dưới là đất, ở giữa là người. Băng sức người đứng giữa trời đất, chống đỡ trời đất.”
“Tộc Vu thượng cổ, ai không toàn năng chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể dời núi lấp biển, chỉ có ngươi mới xem những con rệp này là bảo bối. Ngươi căn bản không xứng với chữ Vu này.”
Trình Kiêu nói xong, hai bàn tay đã bị bao phủ bởi một quả cầu lửa, ngọn lửa đó hoá ra lại có màu tím nhạt, cách thật xa cũng có.
thể cảm nhận được sức nóng như thiêu đốt.
Vẻ mặt Mạc Vũ kích động, trong mắt lộ ra ánh sáng không thể giải thích: “Người Vu, băng sức người đứng giữa trời đất, chống đỡ trời đất”
“Nói hay, nói hay lắm!”
“Đây mới là Vu giáo chân chính!”
Thánh Tử Hắc Vu giáo phấn nộ hét lên: “Tiểu tử, bớt ở đó lừa dối mọi người lại đi, ngươi cũng chỉ mới hai mươi tuổi, lẽ nào ngươi đã gặp qua tiền bối tộc Vu thượng cổ?”
“Nếu như ngươi chưa từng gặp, làm sao biết được bọn họ không coi Vu Cổ chỉ thuật là bảo bối!”
“Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, lại đây tiếp một quyền của ta, thử xem con rệp trong miệng ngươi lợi hại hay là ngươi lợi hại!
Trình Kiêu lắc đầu: “Dốt nát!”
Ngọn lửa trên hai tay Trình Kiêu đột nhiên dập tắc, lập tức đấm thẳng một quyền vào Thánh Tử Hắc Vu giáo.
Mạc Vũ sửng sốt, vội vàng nhắc nhở: “Trình Kiêu, không được tin!
Chương 1295
Nguồn lỗi chương.