Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1272
Chương 1272
Một lúc sau, Lâm Ngọc rời khỏi vòng tay của Trình Kiều, khuôn mặt xinh đẹp trong bóng tối ửng đỏ, tỉnh thân cũng khôi phục lại bình tĩnh.
“Trình Kiêu, sao cậu lại tìm được đến nơi này vậy?” Lâm Ngọc có phần nghỉ ngờ, nơi này ở trong núi, cho dù là Trình Kiêu là Lâm đại sư thì cũng không thể chưa bói đã biết trước được!
“Trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, tiếp theo đây chị cứ nhắm mắt lại. Trong giọng nói của Trình Kiêu toát ra một tia khát máu.
Lâm Ngọc hiểu Trình Kiêu muốn làm gì, vốn dĩ muốn lên tiếng khuyên Trình Kiêu tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra với cô những ngày này, nếu Mạc Vũ không dùng mạng sống của mình để cứu cô thì cô đã chết từ lâu rồi.
Hơn nữa, những người này không phải người bình thường, bọn họ ngang nhiên coi thường pháp luật của Á Tộc, e rằng quan chức nhà nước của Á Tộc đều không biết làm thế nào với bọn họ, cũng chỉ có Lâm đại sư mới có thể trị được bọn họ.
Sau khi ra khỏi cửa, Tô Lương Tử cũng vừa đến.
“Sư phụ, cứu được người rồi à!” Tô Lương Tử thấy Lâm Ngọc không có việc gì bèn thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta chưa bao giờ thấy Trình Kiêu lại bộc phát sát khí mạnh mẽ như vậy, nếu Lâm Ngọc xảy ra chuyện gì thì Tô Lương Tử thậm chí còn có ảo tưởng rằng ngày tận thế sẽ xảy ra vào ngày mai.
“Ông đưa chị ấy xuống núi trước đi.” Giọng nói Trình Kiêu lãnh đạm.
“Vâng!
Tô Lương Tử cúi đầu nhận lệnh, ông ta biết rằng tiếp đến sẽ không còn chuyện của mình nữa. Còn về Huyền Âm Môn, Tô Lương Tử chỉ có thể thầm cầu nguyện cho họ trong lòng.
Trình Kiêu không làm kinh động đến bất cứ người nào, anh đi thẳng đến đại điện để tìm môn chủ của Huyền Âm Môn.
Khi nhìn thấy Trình Kiêu, Môn chủ của Huyền Âm Môn sững sờ trong giây lát “Ha ha, tên nhãi kia, đã nhiều ngày như vậy rồi, tôi còn cho rằng cậu làm rùa rụt cổ trốn đi rồi chứ, không ngờ cậu lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi!”
“Sao nào? Chắc chắn cậu không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay xảy ra đúng không? Hồi ở Nguyệt Thần Cung, cậu ỷ có Vô Cực Môn chống lưng mà lấy trộm bản đồ của tôi. Bây giờ, tôi muốn cậu giao ra tất cả những thứ mà cậu có được ở Nguyệt Thần Cung rồi tôi sẽ thả cô bé xinh đẹp kia ra, nếu không tôi cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu!”
“Ban đầu trong ngôi miếu đổ nát ở thị trấn Bao Cốc, mặc dù cậu chỉ liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng tôi đã có thể nhận ra cô ấy rất quan trọng đối với cậu.”
“Cậu tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy chết”
Sắc mặt Trình Kiêu không thay đổi, nhìn chăm chảm môn chủ Huyền Âm Môn: “Ánh mắt của ông rất cay độc. Ông nói không sai, chị ấy đối với tôi còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân tôi.
“Tuy nhiên hiện giờ chị ấy đã xuống núi rồi.”
Môn chủ Huyền Âm Môn đột ngột từ trên ghế đứng lên, sắc mặt thay đổi: “Cậu nói cái gì!”
Lúc này, một đệ tử từ bên ngoài chạy vào: “Môn chủ, không ổn rồi, hai người phụ nữ kia đều không thấy tăm hơi đâu nữa!”
Môn chủ Huyền Âm Môn ngẩn ra một lát, sau đó trừng mắt nhìn Trình Kiêt : “Tên nhãi này được lắm, không ngờ cậu lại cứu bọn họ ra trước!”
“Tuy nhiên nếu cậu đã tới rồi, vậy thì hai người bọn họ đều không còn tác dụng gì nữa.”
“Tên nhãi, thật ra cậu không nên trở lại đây! Đáng lẽ sau khi cứu bọn họ ra thì nên lẻn đi đi, vì sao cậu lại quay về chịu chết chứ?”
Môn chủ của Huyền Âm Môn nhìn Trình Kiêu với vẻ đáng tiếc, như thể đang nhìn một người đã chết vậy.