Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1160
Chương 1160
Đám người với khí thế hung hãn kèm theo dáng vẻ như hỏi tội chặn luôn cửa đại sảnh của nhà họ Mục.
Vương Tứ Hải mặc bộ vest màu đen mỉm cười, chắp tay nói với Mục Thanh Sơn đang ngồi trên ghế chủ nhà: “Ông Mục, chúc mừng năm mới nhé!”
Mục Thanh Sơn cười ha hả nói: “Ông Vương, mới mùng một đầu năm mà ông lại dẫn nhiều người như vậy tới chúc tết tôi, thật có lòng đấy!”
Những người đi theo phía sau Vương Tứ Hải nghe vậy, sắc mặt có phần lúng túng, chớp mắt.
Vương Tứ Hải cười kỳ quái: “Mục Thanh Sơn, tôi vốn định để ông ăn tết vui vẻ! Không ngờ ông quá nóng lòng, ông không chờ được muốn phát triển mảnh đất kia, chắc chắn tài chính của công ty thiếu hụt nghiêm trọng nhỉ?”
“Cho nên, tôi chỉ đành phải hành động sớm, giúp ông mau chóng thoát khỏi tình cảnh khốn cùng.”
Mục Thanh Sơn lập tức kịp phản ứng, dường như nghĩ tới điều gì nên sắc mặt thay đổi mấy lần.
Mục Tranh hình như còn chưa hiểu được ý định Vương Tứ Hải đến đây, lạnh lùng quát một tiếng: “Vương Tứ Hải, nếu tất cả các ông thật lòng tới chúc tết, vậy tôi hoan nghênh! Nếu không phải, mời các ông lập tức rời đi cho!”
Vương Tứ Hải mỉm cười nhìn mọi người phía sau nói: ‘Ấy, xem ra cậu cả nhà họ Mục của chúng ta còn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt đâu! Ai đó đi ra nói với cậu ta, để cậu ta hiểu chúng ta tới làm gì đi!”
“Ha ha…” Mọi người đều cười vang.
Mục Tranh đỏ mặt, quát lớn: “Vệ sĩ, vệ sĩ đâu, đuổi những người này ra ngoài!”
“Câm miệng!” Mục Thanh Sơn quát một tiếng, trừng mắt với Mục Tranh: “Ngồi sang một bên!”
“… Vâng!” Mục Tranh không cam lòng ngồi xuống.
Mục Thanh Sơn nhìn về phía Vương Tứ Hải, cười lạnh nói: “Vương Tứ Hải, tôi rất tò mò, rốt cuộc hôm nay ông muốn làm gì?”
Vương Tứ Hải ngẩng đầu cười to nói: “Ông bảo tôi muốn làm gì à? Chẳng lẽ ông còn tưởng tôi dẫn người tới chúc tết ông thật sao?”
Vương Tứ Hải nhìn mọi người trong đại sảnh, nở nụ cười kỳ quái nói: “Hôm nay tôi tới để bàn với ông về chuyện thu mua tập đoàn Mục thị!”
Mục Tranh lập tức kinh ngạc, sau đó cười lạnh và nói với vẻ xem thường: “Vương Tứ Hải, ông điên rồi sao? Ban ngày ban mặt lại bắt đầu nói mớ”
Mục Thanh Sơn cũng cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào tập đoàn Tứ Hải của ông cũng muốn thu mua Mục thị chúng tôi à? Sợ rằng Ông còn chưa đủ tư cách đâu!”
Có mấy ông chủ công ty thật lòng đến đây chúc tết cho Mục.
Thanh Sơn đều phát ra những tiếng chế giều. Người trong cả huyện Kê Kinh đều biết thực lực của tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục thị là kẻ tám lạng người nửa cân, bất kỳ bên nào cũng không thể hoàn toàn chèn ép được đối phương.
Vương Tứ Hải nói lời này quả thật có phần khoa trương Vương Tứ Hải bị ba con nhà họ Mục và mọi người khinh thường, vẫn không tức giận, còn cười kỳ quái nói: “Quả thật, nếu là trước đây, tôi thực sự không có tư cách nói lời như vậy. Nhưng bây giờ đã khác rồi. Sau khi ông lấy được mảnh đất kia, số phận của tập đoàn Mục thị đã bị quyết định!”
“Xin hỏi, sở dĩ tập đoàn Mục thị phát triển mảnh đất kia gấp như vậy, có phải vì tài chính bị thiếu hụt nghiêm trọng nên mới vội vàng thu gom tài chính?”