Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1157
Chương 1157
“Cẩn thận người bên cạnh anh.”
Cuối cùng, Trình Kiêu liếc nhìn Mã Tiểu Dung, rồi xoay người rời đi Mã Tiểu Dung chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, khoảnh khắc bị Trình Kiêu nhìn chằm chằm, đột nhiên sợ đến nỗi dựng tóc gáy.
“Không đúng, tên nhóc này chắc chắn biết gì đó!”
Mục Tranh khó hiểu nhìn Mã Tiểu Dung, lúc này anh ta vô cùng tin tưởng Mã Tiểu Dung, nên hoàn toàn không có suy nghĩ khác.
“Tên nhóc này, chả nghe ra làm sao cả!”
Mục Tranh nhìn về phía Mục Thanh Sơn, hỏi: “Ba, tăng giá nữa không?”
Dòng suy nghĩ của Mục Thanh Sơn cũng quay trở lại, mặc dù so với Mục Tranh, ông ta muốn hơn nhiều, nhưng về mảnh đất này, ông ta nhất định phải có được Thế nhưng, một trăm tám mươi tỷ cũng đã đạt tới giới hạn cuối cùng mà tập đoàn Mục thị có thể đáp ứng rồi.
“Thêm ba tỷ nữa!” Mục Thanh Sơn nói.
“Vâng.”
Mục Tranh giơ bảng lên, dõng dạc hét lớn: “Một trăm tám mươi ba tỷ!”
Cuối cùng, Mã Tiểu Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta thật sự sợ Mục Thanh Sơn đột nhiên bỏ cuộc. Khi đó, không chỉ làm đảo lộn kế hoạch của họ, mà còn khiến cô ta mất hết niềm tin trước mặt Vương Gia Cường.
Vương Gia Cường ở đối diện, hỏi ngược lại: “Một trăm tám mươi tỷ rồi mà vẫn còn thêm, quả nhiên đúng như lời Tiểu Dung nói, tập đoàn Mục thị rất muốn có được mảnh đất này!”
“Ba, hay là thêm mười lăm tỷ nữa?”
Vương Tứ Hải lắc đầu: “Không thêm nữa, đây đã là giới hạn của Mục Thanh Sơn rồi. Ông ta chỉ thêm ba tỷ, không nhiều cũng không ít, là đang nói thẳng với ba, nếu ba tiếp tục tăng giá, thì sẽ nhường miếng đất đó cho ba!”
“Cho ông ta đi, kế tiếp cứ dựa theo kế hoạch mà làm!”
Vương Gia Cường phấn khích gật đầu: “Vâng.”
Kết thúc cuộc đấu thầu, tập đoàn Mục thị cuối cùng cũng trúng thầu lô đất vàng, mọi người đều đến chúc mừng, thậm chí ba con nhà họ Vương của tập Tứ Hải cũng đến chúc mừng.
Mặc dù tập đoàn Mục thị trúng lô đất vàng, nhưng cũng là quyết đánh đến cùng, dùng hết vốn.
“Ba, về thôi!” Giọng Mục Tranh vang dội, nhớ lại bộ dạng ủ rũ của Vương Gia Cường ban nãy, anh ta lập tức cảm thấy hân hoan, vui sướng.
Mục Thanh Sơn cau mày: “Ba cảm thấy, ánh mắt ban nấy của Vương Tứ Hải không đúng lắm! Luôn cảm thấy ông ta có âm mưu gì đó!”
Mục Tranh khuyên qua loa một câu: “Ba, đừng nghĩ nhiều nữa.
Ông ta thấy chúng ta thắng, nên không cam tâm thôi. Đợi đến khi miếng đất này kiếm được tiền rồi, thực lực của tập đoàn Mục thị chúng ta có thể bỏ xa tập đoàn Vương Hải bọn họ!”
“Cũng chỉ mong là ba nghĩ nhiều!” Mục Thanh Sơn lẩm bẩm một tiếng, nói xong câu này thì sải bước rời đi Một chiếc BMW serie 7 màu trắng ở bên ngoài khách sạn, kính xe được dán một lớp màu đen đậm, từ bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong Vương Gia Cường và Mã Tiểu Dung thân mật ở ghế sau.
“Các anh định khi nào ra tay?” Mã Tiểu Dung thở hổn hển, hỏi.
Vương Gia Cường táy máy tay chân, nói: “Em cứ yên tâm về nhà đón năm mới với ba đi, đợi qua năm sau, em gần như có thể nghe thấy tin tốt rồi.”