Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1155
Chương 1155
“Như vậy kế hoạch kế tiếp của chúng ta sẽ hoàn toàn bị xáo trộn!
Vương Tứ Hải bình tĩnh nói: “Không sao, ba hiểu Mục Thanh Sơn, ông ta nhất định phải lấy được mảnh đất này!”
Bên này, Trình Kiêu lặng lẽ đi tới phía sau Mục Tranh. Trong lúc Mục Thanh Sơn do dự, anh thản nhiên nói: “Cô ấy nói đúng, cho dù tập đoàn Mục thị lấy được mảnh đất này cũng không có tiền phát triển. Nếu lúc này có người phát động tấn công tập đoàn Mục thị, tập đoàn Mục thị sẽ gặp nguy hiểm.”
Lời nói của Trình Kiêu lập tức thu hút sự chú ý của cha con nhà họ Mục, còn cả sự chú ý của Mã Tiểu Dung.
“Anh là ai?” Mục Thanh Sơn nghiêm mặt, nhìn chăm chăm Trình Kiêu hỏi.
“Một người qua đường.” Trình Kiêu thản nhiên đáp.
Mã Tiểu Dung bỗng nhiên che miệng cười lạnh một tiếng: “Thật là nực cười, đầu năm nay ngay cả người qua đường cũng có thể khống chế quyết định của tập đoàn Mục thị!”
“Thành thật khai báo, anh là do ai phái tới, có mục đích gì?”
Mã Tiểu Dung trực tiếp đội mũ lớn cho Trình Kiêu trước.
Câu nói vừa rồi của cô ta, nhìn như đang khuyên Mục Thanh Sơn buông tha, thực ra vẫn đang cố ý ảnh hưởng đến suy nghĩ của Mục Thanh Sơn, k1ch thích Mục Thanh Sơn phải lấy được mảnh đất này!
Không nghĩ rằng lúc này Trình Kiêu lại đứng ra xen vào một chân, lập tức biến thành một cái cớ thật sự khuyên nhủ Mục Thanh Sơn.
Giờ phút này Mã Tiểu Dung quả thực hận Trình Kiêu xen vào việc của người khác. Chỉ hy vọng trước tiên đuổi anh đi càng sớm càng tốt, tránh anh phá hỏng chuyện lớn ngày hôm nay.
Mục Thanh Sơn có phòng bị với Mã Tiểu Dung, nhưng đối với một người hoàn toàn xa lạ như Trình Kiêu, ông ta càng cảnh giác hơn “Chàng trai trẻ, nghe lời cậu nói vừa rồi, dường như rất quen thuộc với tập đoàn Mục thị chúng ta? Cậu là ai?” Mục Thanh Sơn lộ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chắm Trình Kiêu, giống như: đang thẩm vấn.
Trình Kiêu bình thản nói: “Tôi đã nói rồi, hiện tại đối với mấy người mà nói, tôi chính là một người qua đường. Đương nhiên, tôi cũng có thể trở thành vị cứu tình của ông trời phái tới cứu với mấy người, tránh cho nhà họ Mục của mấy người rơi vào âm mưu của người khác.”
“Ha ha!”
Một vài người xung quanh nghe thấy lời của Trình Kiêu, không nhịn được cười ầm lên.
“Thắng nhóc này đúng là ăn gan hùm mà, ngay đến cả Mục.
Thanh Sơn mà cũng không coi ra gì!”
“Nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng không biết là cậu chủ của gia tộc lớn nào lẻn ra ngoài đây?”
“Cậu chủ? Ha ha, mở to mắt ra nhìn cho rõ đi, cậu chủ nhà anh có mặc đồ vỉa hè mấy trăm nghìn không?”
“Có lẽ là một thuật sỹ giang hồ chuyên lừa đảo cũng nên.”
“Ừ, có khả năng!”
Nghe thấy mọi người bình luận về Trình Kiêu, Mục Thanh Sơn cũng tức đến nỗi sắc mặt dần tái xanh, nhưng ông ta nhiều kinh nghiệm hơn người khác, nên cũng nhạy cảm khi bắt đúng câu cuối của Trình Kiều.
“Cậu ta nói, để tránh nhà họ Mục nhúng tay vào âm mưu của người khác?”
“Câu này là đang nói lung tung, hay là đã biết gì đó?”