Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1145
Chương 1145
Kiếp trước anh cảm thấy rất hứng thú với lịch sử của trấn Bao Cốc, từ Trình Đông, anh được xem huyện chí* từ thời phong kiến, biết trấn Bao Cốc này có lịch sự ít nhất hơn nghìn năm.
*Huyện chí: Sách ghi chép lại lịch sử, địa lý, phong tục, văn hoá, giáo dục, di sản,.. của địa phương.
Vị trí địa lý của trấn Bao Cốc rất xấu, ở giữa là một ngọn núi lớn, cũng chính là núi Cốc. Giống như một con dao nhọn cắm ở giữa.
Mà xung quanh cũng đều là những ngọn núi nhỏ, đất đai căn cỗi Trong thời đại khả năng sản xuất yếu kém đó, bọn họ đều phải dựa vào săn bắt để kiếm sống.
Trấn Bao Cốc có rất nhiều cơ hội dời ra ngoài sinh sống, lần đầu là thời vua Càn Long nhà Thanh, một lần vào giai đoạn cận đại.
Đáng lý ra đây là chuyện tốt của tất cả mọi người ở trấn Bao Cốc, nhưng hai lần đều không thể thành công, không biết cuối cùng là gặp trở ngại ở đâu.
Giống như hết đời này đến đời khác, người của trấn Bao Cốc đều phải trông giữ núi Cốc này vậy.
Kiếp trước, Trình Kiêu cũng rất tò mò với núi Cốc này, cũng từng đi lên núi Cốc, nhưng trong phạm vi mấy chục dặm, núi Cốc không có điểm nào kỳ lạ cả.
Nhưng với ánh mắt của Trình Kiêu hôm nay, lên núi Cốc một lần nữa, có lẽ sẽ nhìn ra điểm khác biệt.
Bây giờ trấn Bao Cốc đã xây đường xi măng bằng phẳng, thông thẳng xuống các thôn bên dưới.
Trình Kiêu và Tô Lương Tử đi tới trấn Bao Cốc, chỉ đi một vòng xung quanh trấn sau đó trở về huyện.
Tô Lương Tử khó hiểu hỏi: “Sư phụ, vì sao chúng ta không đi vào?”
Trình Kiêu hờ hững đáp: “Không vội, còn hai ngày nữa sẽ đến ba mươi Tết, đợi giao thừa xong đã.”
Tô Lương Tử hơi không yên lòng: “Sư phụ, lỡ như những người đó phá được trận pháp thì phải làm sao?”
Trình Kiêu vô cùng tự tin nói: “Yên tâm, đã lâu như thế mà bọn họ vẫn không phá được trận pháp, thì trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ vần không phá được đâu.”
Tô Lương Tử im lặng, chỉ có thể trở về huyện cùng với Trình Kiêu Hai người thuê phòng trong khách sạn sang trọng nhất huyện.
Kiếp trước, Trình Kiêu có mấy người bạn rất thân ở huyện Kê Kinh.
Mục Tranh vẻ ngoài cẩu thả, nội tâm tình tế, trọng tình cảm, trọng nghĩa khí.
Nhà tiên tri Tô Ngạn Ninh lắm lời, tự xưng rằng bản thân có thể tính được tốt xấu và dự đoán tương lai.
Cùng với cô gái thần bí có khí chất đặc biệt, xinh đẹp ngọt ngào Mạc Vũ Lần này, nếu đã đi đến huyện Kê Kinh, đương nhiên phải gặp họ một lần Nhưng mấy người bạn này là Trình Kiêu làm quen lúc đến huyện Kê Kinh sau khi được Vương Đỗ Lan tìm thấy.
Lúc này, Trình Kiêu biết họ, nhưng chưa chắc họ biết Trình Kiêu.
Kiếp trước, khi mới quen biết họ, Trình Kiêu cũng biết họ là những người có chuyện riêng.
Nhưng họ đều chôn giấu câu chuyện của bản thân ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, chưa từng nói ra với người ngoài.
Nhưng có một lần uống say, Trình Kiêu nghe Mục Tranh mơhồ nhắc tới tên một cô gái. Anh ta say một đêm, cũng gọi cả một đêm.
Nếu cô gái này không phải nợ anh ta rất nhiều tiền thì chính là một cô gái khiến anh ta khắc cốt ghi tâm, có lẽ là thương, cũng có lẽ là yêu.
Nhưng chắc chắn là sâu tận xương tuỷ!