Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1138
Chương 1138
Mọi người ở trên bàn đều đang nhìn Trình Kiêu. Lưu Đắc Long tự mình xin lỗi, cả Hà Tây sợ là không ai có thể có đãi ngộ như vậy.
Nhưng Trình Kiêu vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, thản nhiên nhìn Lưu Đắc Long một cái rồi xoay người rời đi.
Đứng ở bên cạnh Lưu Đắc Long, Lưu Tào Khang cúi đầu, sắc mặt tái mét, hai tay nắm chặt, móng tay c ắm vào trong thịt.
Thật nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
Chuyện này còn nhục nhã hơn cả việc Trình Kiêu trực tiếp đánh thẳng vào mặt anh ta!
Trước kia, Lưu Tào Khang chưa bao giờ coi Trình Kiêu là đối thủ, bởi vì anh ta cảm thấy Trình Kiêu căn bản không xứng.
Nhưng bây giờ Trình Kiêu thậm chí không thèm quan tâm đ ến chỗ dựa lớn nhất của anh ta. Lưu Đắc Long xin lỗi Trình Kiêu ở trước mặt mọi người mà Trình Kiêu cũng không thèm để ý tới.
Thật là mỉa mail Ở bên cạnh Lưu Tào Khang, Tôn Mạc trái lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp lắng lặng nhìn chăm chú Trình Kiêu.
Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Trình Kiêu, cô ta lại nhìn sang Lưu Tào Khang ở bên cạnh, cao thấp lập tức đã phân!
Mình từng coi Lưu Tào Khang sẽ trở thành kỳ tài ngút trời, trở thành bạch mã vương tử, nhưng khi so sánh anh ta với Trình Kiêu, lại thấy anh ta giống như rác rưởi!
Những hết lần này tới lần khác mình lại vứt bỏ bảo ngọc thực sự là Trình Kiêu, lại chọn tên rác rưởi Lưu Tào Khang này!
Tâm tình của Tôn Mạc lúc này phong phú đến mức căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Tức giận, không cam lòng, hối hận, chán nản, nhiều hơn là hối tiếc!
Nhìn người thanh niên gầy gò, mỗi khi đi đến chỗ nào, các khách khứa, vô số nhân vật lớn, toàn bộ đều lộ vẻ mặt kính sợ nhìn anh.
Những nhân vật lớn này đều là tồn tại mà người thường chỉ có thể ngưỡng mộ, mỗi một người một mình đi ra ngoài, đều sẽ được vô số người bình thường kính ngưỡng.
Thế nhưng, hiện giờ những nhân vật lớn này ở trước mặt anh, đều im lặng, vô cùng khiêm tốn.
Đó là vinh quang như thế nào! Đó là quyền thế cỡ nào!
Nếu như lúc trước mình không lựa chọn vứt bỏ anh ta thì những vinh quang hôm nay, những quyền thế này đều có một nửa của mình!
Đây từng là những thứ mà mình tha thiết ước mơ!
Nhưng lại bị chính tay mình chôn vùi.
Sắc mặt của Tôn Mạc như tro tàn, toàn bộ linh hồn dường như bị nuốt chửng.
Lưu Đắc Long lập tức ngồi trở lại ghế, vị nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở Hà Tây này giờ phút này lại lộ vẻ mặt đờ đẫn Sau đó, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Tôn Mạc, trong ánh mắt không bi là hận thù, hay là khinh thường, hoặc là hối hận.
Lưu Tào Khang dường như cảm nhận được ánh mắt của cha mình, càng cúi đầu thấp hơn, vẻ mặt đầy xấu hổ.
Nếu như không phải anh ta đào góc tường của Trình Kiêu, thì sao có thể ép buộc cha mình đến mức như này?.