Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1120
Chương 1120
“Trình Kiêu, chúng ta qua bên kia đi!” Lâm Ngọc nói Trình Kiêu gật đầu: “Được!” Đúng lúc anh cũng có một số chuyện muốn hỏi Lâm Ngọc.
Khi hai người chuẩn bị rời đi, tiếng nói hơi mang vẻ lo lắng của một người phụ nữ vang lên: “Trình Kiêu, sao vậy?”
Cuối cùng chị Lạc lạc cũng trở về rồi.
Nhanh chân đi đến trước mặt Trình Kiêu, ánh mắt chị Lạc Lạc lạnh lùng quét nhìn đám người Điền Thúy Thúy, nhìn Trình Kiêu hỏi: “Tình cờ gặp mấy người ông Mã, chậm trễ một lát, xin lỗi, để cậu phải chờ lâu rồi!”
“Không sao.” Trình Kiêu thản nhiên nói.
“Vậy là tốt rồi!” Ánh mắt chị Lạc Lạc dính chặt trên người Lâm Ngọc, cô ta và Lâm Ngọc hoàn toàn không quen biết nhau, nhưng từ trực giác của phụ nữ, cô ta cảm thấy Lâm Ngọc không đơn giản.
“Vị này là?” Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu, tò mò hỏi.
Trình Kiêu nói: “Đây là chị Lạc Lạc, bạn của tôi.”
Sau đó, lại giới thiệu cho chị Lạc Lạc: “Đây là Lâm Ngọc, bạn của tôi.
Lâm Ngọc và chị Lạc Lạc đối mặt với nhau, hai người phụ nữ đều xinh đẹp, trí tuệ, độc lập, tràn đầy cá tính.
Một lát sau, chị Lạc Lạc phá vỡ yên lặng trước, vươn tay về phía Lâm Ngọc, phóng khoáng cười nói: “Tôi tên là Lạc Lạc, là người phụ trách của khách sạn này, sau này còn mong cô Lâm chăm sóc nhiều hơn!”
Lâm Ngọc cũng chìa tay ra, khẽ bắt tay với chị Lạc Lạc, mỉm cười nói: “Lâm Ngọc, tập đoàn Đông Vương!”
Hai người phụ nữ đều mang tính cách mạnh mẽ trời sinh, sau khi chào hỏi, chị Lạc Lạc đưa tay nhận lấy cái khay trong tay Trình Kiêu, nói: “Được rồi, cảm ơn cậu cầm giúp tôi lâu như vậy, cậu đi chào hỏi bạn của mình trước đi!”
“Ừ” Trình Kiêu đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Ngọc: “Chúng ta qua bên kia trò chuyện.”
“Được!
Nhìn Trình Kiêu và Lâm Ngọc rời đi, Tần Thủ cười nhạt: “Trình Kiêu nói cậu ấy không phải nhân viên phục vụ, bây giờ các cậu tin rồi chứ?”
Khuôn mặt Điền Thúy Thúy và mấy người Trương Manh đỏ bừng.
Ai biết Trình Kiêu lại bưng khay giúp người khác chứ! Hơn nữa anh cũng không giải thích.
Nhưng trong lòng mấy người Điền Thúy Thúy đều rất rõ ràng, cho dù Trình Kiêu giải thích, các cô cũng sẽ không tin, trái lại còn cảm thấy Trình Kiêu giấu đầu hở đuôi.
“Thật không ngờ nhóc con Trình Kiêu này lại quen biết trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương!” Thẩm Dũng lộ vẻ sợ hãi thán phục, trong mắt còn mang theo hâm mộ ghen tị.
Đám người Nghiêm Học Văn và Lý Hoành Đồ cũng hâm mộ ghen tị không thôi, trước tiên không nói đến chuyện doanh nghiệp khổng lồ như tập đoàn Đông Vương mạnh hơn chút sản nghiệp nhà bọn họ cả trăm lần, mà chỉ riêng một mình Lâm Ngọc đã là một người phụ nữ xinh đẹp hiếm có rồi!
Trong lòng Tôn Mạc bên cạnh không nhịn được sinh ra cảm giác ghen tuông: “Hóa ra anh ta quen biết người của tập đoàn Đông Vương! Hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp! Thảo nào thái độ của anh ta đối với tôi thay đổi lớn như vậy!”
Trong ánh mắt Chung Phi Vũ mang đầy hứng thú: “Thật sự không ngờ ngay cả trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương mà anh cũng quen biết, xem ra anh không chỉ có y thuật cao minh, mà còn ẩn giấu rất nhiều chuyện không muốn người khác bit Trình Kiêu và Lâm Ngọc đi đến một vị trí yên tĩnh bên cạnh, hai người đứng đối diện với nhau Trình Kiêu nhìn Lâm Ngọc hỏi: “Sao chị lại đến Hà Tây? Chủ tịch Vương đâu rồi?”