Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1062
CHƯƠNG 1062
Chủ tịch Lưu và Sở Vân Hoa cau mày, Trình Kiêu quả thật quá cứng đầu.
Bây giờ người mà anh đối mặt không phải là y giả bình thường, mà là một gia tộc ẩn thế đầy bí ẩn mà quyền lực, thế gia trung y!
Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể lo lắng suông, bọn họ đã từng lĩnh ngộ qua sự cứng đầu của Trình Kiêu rồi, bọn họ không thể thay đổi được thái độ của Trình Kiêu.
Tôn Đại Hải cả kinh, đây là cơ hội duy nhất của anh nên anh đừng làm hỏng đấy.
“Tiểu Kiêu, cháu nhất định phải thận trọng, nhất thiết đừng coi thường đối thủ địch! Căn cơ của thế gia trung y hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của cháu.”
Khuôn mặt Tôn Minh Hạo thoáng qua vẻ vui mừng như điên: “Tên nhãi này thật kiêu ngạo đến cực điểm! Mình còn lo anh ta sẽ chọn một loại y thuật mà mình không giỏi, không ngờ hắn ta lại thực sự giao quyền chủ động cho mình!”
Tôn Minh Hạo vội vàng nói: “Tên nhãi kia, đây là do cậu yêu cầu đấy nhé, nếu thua cũng đừng trách tôi!”
“Nếu bọn họ đã kêu cậu chọn châm cứu vậy thì tôi sẽ chiều theo ý của cậu. Để tránh có người nói thế gia trung y của chúng tôi thắng không đẹp!”
Tôn Minh Hạo như thể không kịp chờ đợi thêm nữa, sợ Trình Kiêu sẽ đột nhiên hối hận.
Trình Kiêu nhẹ giọng đáp: “Được thôi.”
Cái kiểu thái độ nhạt nhẽo đó như thể không phải đang đối mặt với thế gia trung y mà chẳng khác gì đang nhìn con chó con mèo.
Tôn Minh Hạo mừng rỡ nói: “Được!”
“Các người đều nhìn thấy là cậu ta tự mình nói rồi đấy nhé.”
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
Ôi chao.
Tôn Đại Hải và mọi người thở dài một hơi, giống như đang thấy tiếc nuối cho Trình Kiêu.
Ông Lưu bước lên trước nhìn Trình Kiêu, nghiêm túc nói: “Theo quy định, Y Vương có thể khiêu chiến ba trận với những người gác cổng của thế gia trung y, chỉ cần có thể thắng được hai trận trong số đó là sẽ coi như chiến thắng!”
“Theo thỏa thuận miệng của hai bên, trận đầu tiên chính là thuật châm cứu. Hai bên còn có gì cần bổ sung không?”
Trình Kiêu nhàn nhạt đáp: “Không có.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Tôn Minh Hạo nhìn Trình Kiêu lộ ra một tia cười nhạo: “Không có: Ông Lưu bèn nói: “Tôi tuyên bố trận đầu tiên sẽ bảt đầu ngay bây giờ: Cách tốt nhất để làm chứng cho cuộc so tài về y thuật chính là sử dụng bệnh nhân để làm chứng.
Có rất nhiều bệnh nhân đã được chuẩn bị trước cho cuộc thi Y Vương, hơn nữa còn được chia theo cấp bậc. Lần này đã chuẩn bị sẵn một số bệnh nhân bệnh nặng, tất cả đều là bệnh nan y.
Vừa vặn có thể điều trị cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y thông qua trận so tài này.
Bệnh nhân được nhân viên đẩy ra băng giường bệnh mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, theo chẩn đoán của nhiều bác sĩ, ông ta tối đa chỉ sống được mười ngày.
Ông Lưu giới thiệu sơ qua về tình hình của bệnh nhân với hai người, rồi nói; y giao lại cho hai người đó.”
Trình Kiêu đi tới xem xét bệnh nhân.
Ông ta là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, có lẽ do bệnh tật suốt thời gian qua nên đã rụng hết tóc, ông ta đang mặc đồng phục trắng kẻ sọc của bệnh viện, cả khuôn mặt sưng phù dữ dội, hoàn toàn không thể nhìn ra dung mạo.