Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1047
CHƯƠNG 1047
Nếu Trình Kiêu giống những bác sỹ khác, luyện một bộ phương pháp châm cứu tám năm, mười năm, thế thì khi đó, có lẽ phương pháp của Trình Kiêu sẽ nhanh đến nỗi không ai có thể nhìn thấy được.
Nháy mắt đã chữa xong cho ba người bệnh, Trình Kiêu bắt đầu chữa trị cho đứa bé.
Đối mặt với đứa bé, tốc độ dùng châm của Trình Kiêu đột nhiên chậm đi không ít, không khác mấy so với lúc chữa trị cho người già đầu tiên. Thế nhưng, khi Trình Kiêu chữa trị cho hai người thanh niên, tốc độ châm cứu rõ ràng nhanh và mạnh hơn.
Mặc dù bệnh của đứa bé khá khó chữa, nhưng cũng không phải là bệnh hiểm nghèo giống như ung thư. Trình Kiêu dùng Linh Lực Ngự Châm, vừa châm cứu, bệnh đã đỡ.
“Cháu cảm ơn chú!” Sau khi trải qua linh lực khai thông của Trình Kiêu, bệnh của đứa bé lập tức giảm nhẹ đi rất nhiều.
Ánh mắt của Thượng Quan Dược Thạch vấn luôn rơi lên người Trình Kiêu, không biết đang nghĩ gì Biểu cảm coi thường trên mặt Cốc Thiên Sơn lập tức biến mất, thay vào đó là sự im lăng. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Trình Kiêu, không thiện cảm lắm Trình Kiêu trở lại vị trí của mình, tiếp tục nhắm mắt lại, coi như mọi thứ xung quanh đều là không khí, không tồn tại.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tôn Đại Hải từ từ biến mất, sau đó lộ ra vẻ dở khóc dở cười: “Cậu nhóc này thật là kiêu ngạo! Tuy nhiên, cậu ta vốn kiêu ngạo! Phương pháp châm cứu vừa rồi của cậu ta, cho dù là tỉnh hoa của bốn gia tộc lớn trong dòng họ Tôn của thế gia trung y cũng có thể cạnh tranh với nhau!”
“Tên nhóc này giấu quá kỹ, đã sống với chúng ta hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ cho chúng ta thấy”
Ninh Lan cưng chiều nhìn Trình Kiêu, hừ lạnh một tiếng, hơi giận dữ, nói: “Còn không phải đều tại ông à, luôn là cái bộ dạng coi thường Trình Kiêu. Đoán chừng thăng bé vì giận ông nên mới cố ý giấu y thuật của mình!”
“Có khả năng đó! Nếu tên nhóc này sớm thể hiện y thuật cao siêu của mình thì trước đây tôi đã không đối xử với nó như vậy!” Tôn Đại Hải hối hận vì lúc đầu đã làm sai.
Tục ngữ có câu, trong hoạn nạn mới thấy tình cảm chân thành, quả nhiên là thật. Chỉ những người không bao giờ bỏ rơi bạn trong hoàn cảnh khó khăn, mới là người bạn thực sự mà bạn có thể kết bạn.
Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn cũng ngơ ngác, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng. Mạc Hoa Đình còn run rẩy nói: “Chuyến đi này không công cốc rồi, Thần y Trình lại cho chúng ta nhìn thấy sự ra đời của kỳ tích!”
Tên bác sỹ trước đó cười nhạo Trình Kiêu đi lên nhờ quan hệ, giờ phút này không biết đã trốn ở xó xinh nào.
Một tiếng sau mấy vị giám khảo mới quay trở lại.
Mấy vị giám khảo đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều gật đầu ra hiệu.
Sau đó, lại trưng cầu ý kiến của ông Lưu trên ghế giám khảo tối cao: “Hội trưởng Lưu, đã xác nhận tình huống của người bệnh, bây giờ có thể tuyên bố kết quả rồi.”
Ông Lưu gật đầu, nghiêm túc nói ra: “Vậy thì tuyên bố đi!”
“Vâng!”
Giám khảo đi tới, đứng ở trước mặt mọi người.
Bao gồm Sở Vân Hoa, Cốc Thiên Sơn, Thượng Quan Dược Thạch và tất cả mọi người đang vây xem.
Ánh mắt ai nấy đều tập trung lên người vị giám khảo kia.
Chỉ có Trình Kiêu vẫn khép hờ hai mắt, dường như chẳng hề quan tâm đ ến kết quả kia.
Hoặc có lẽ là, anh có lòng tin tuyệt đối với y thuật của mình.
Lần này, ai sẽ là Y Vương?