Chàng Rể Ma Giới
Chương 927: Người tiếp cận thần gần nhất, nữ nhân đáng sợ nhất
“Bendie đại nhân, tên gia hỏa Carmel kia… là thiên sứ ư?” Trần Duệ thẳng một đường không gặp phải trở ngại nào, chỉ là đỉnh Thánh Sơn có dị lực cực mạnh quấy nhiễu, ngay cả với thực lực quốc độ đỉnh phong của hắn mà vẫn không thể nào di chuyển thoải mái, tốc độ cũng bị hạn chế trên diện rộng, càng tiến về phía trước áp lực lại càng tăng.
“Đúng vậy, Carmel là thiên sứ tám cánh, bình thường khá hiếu chiến nhưng đừng để vẻ ngoài của hắn lừa gạt, ngươi cũng đã thấy hắn giảo hoạt thế nào rồi đấy. Ta vốn định âm thầm giải quyết hắn nhưng không ngờ lại bị hắn phát hiện, không tiếc hy sinh đồng bạn để chạy trốn.”
Trần Duệ nhíu mày, Bendie tuy chỉ là linh hồn thể nhưng vẫn là ngụy thần đỉnh phong, muốn giải quyết một tên bán thần đỉnh phong còn không phải dễ như trở bàn tay, sao phải phí tâm như vậy?
Bendie như biết được nghi ngờ của Trần Duệ, nói: “Nếu như ta còn thân thể thì giải quyết hắn chỉ là việc nhỏ mà thôi, nhưng hiện tại ta đang ở thể linh hồn, trong khi Carmel lại có thiên phú phòng ngự cực mạnh cùng kỹ năng không gian, vừa vặn khắc chế lực lượng của ta. Nếu như hao phí quá nhiều thời gian ở chỗ này thì chỉ có hại mà không có lợi.”
Trần Duệ gật gật đầu, tiếp nhận lời giải thích không tiếp tục truy cứu nữa, hỏi vấn đề khác: “Hai nữ nhân Angie và Angel kia cũng là… thiên sứ?”
“Angie cùng Angel xác thực là thiên sứ nhưng thực chất bọn hắn cũng chỉ là nhân loại đạt tới siêu giai, được sử dụng hai cái tên của thiên sứ mà thôi. Angel hoặc Angie thật sự hẳn đã chết rồi. Tên gia hỏa Michael này thật cho rằng hắn là thần? Không ngờ lại tự phân đất phong hầu kiểu này… Đều là một lũ tự kỷ!”
Angie và Angel, nhân loại mang tên của thiên sứ? Islamic Yueluer? Trạch Hồng Ân?
Thiên sứ thật sự đã chết?
Trần Duệ mơ hồ nắm được điều gì đó, vừa hỏi dò đồng thời dưới chân không chút nào đình trệ, nhanh chóng tiến lên.
Tín ngưỡng chi lực ở phía trước càng lúc càng đậm đặc, theo đó là từng luồng cảm giác nguy hiểm, áp lực vô hình cũng dần tăng thêm. Nếu như Trần Duệ có đủ thời gian, có thể dừng lại lợi dụng năng lực của phệ tinh từ từ tiêu hóa rồi hấp thụ, biến tín ngưỡng lực này thành của mình.
Nhưng là hắn căn bản không có thời gian vì thế tín ngưỡng chi lực trên Thánh Sơn liền biến thành vũ khí nguy hiểm nhất.
Một chiếc lá cây, một hạt bụi, một cơn gió… thậm chí là ánh trăng trên bầu trời đều có thể trở thành đồ vật trí mạng.
Năm đó Tu La cũng từng thi triển công kích “thiên địa đều là vũ khí” này, chẳng qua thực lực của hắn lúc đó còn chưa tới quốc độ cấp nên đánh ra có hơi khó khăn. Trần Duệ vốn nghĩ rằng với thực lực hiện nay của mình hoàn toàn có thể phòng ngự, thậm chí là miễn dịch với công kích trình độ này nhưng uy lực của nó lại mạnh hơn hẳn tưởng tượng của Trần Duệ, cho dù đã đạt tới quốc độ đỉnh phong nhưng vẫn như đang đi trên một mặt băng mỏng, chỉ cần hơi không cẩn thận một tí cũng bị hình thần câu diệt.
Trần Duệ có điểm minh bạch, đây là một loại lực lượng quy tắc, bất kể thực lực thế nào đi nữa nếu đi vào phạm vi đỉnh Thánh Sơn đều sẽ gặp nguy hiểm, ngay cả ngụy thần như Bendie cũng không ngoại lệ, trừ phi có được điều kiện miễn trừ nào đó, hoặc là có thực lực tuyệt đối hoàn toàn vượt qua “quy tắc”.
Trần Duệ tận lực sử dụng toàn bộ năng lực, dưới sự trợ giúp cùng chỉ dẫn của Bendie từng bước vượt qua “rừng thương mưa đạn” tiến về phía trước. Dần dần trong tín ngưỡng chi lực lại xuất hiện một loại khí tức đặc biệt. Khí tức này đem lại cho Trần Duệ cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã gặp qua ở đâu đó, không liên quan tới việc Tu La đã từng đến nơi này mà đây là cảm giác thực sự của bản thế, chỉ là trong nhất thời không thể nhớ ra.
“Khí tức 'sáng tạo'!” Tinh thần Bendie khẽ chấn động, giọng nói không khỏi cao lên mấy phần: “Nhanh! Nhanh tới trước!”
Trần Duệ mới đi vài bước bỗng dưng ngừng lại bởi vì phân tích chi nhãn phát hiện phía trước có điều bất thường, mặc dù thị giác lẫn các giác quan khác của hắn đều không phát giác.
Chủng tộc: không thể phán đoán!
Tổng hợp thực lực: không thể phán đoán!
Phản ứng này hiển nhiên là chính xác bởi thanh âm của Bendie cũng vang lên ngay sau đó: “Ngừng lại!”
Một thân ảnh mơ hồ hiện ra trước mặt hai người. Ngay khi thân ảnh này xuất hiện tất cả công kích tín ngưỡng lập tức biến đổi, giống như bị một lực lượng đặc thù nào đó dẫn dắt, dần dần bình ổn lại.
Loại bình ổn này chỉ là mặt ngoài, Trần Duệ có thể cảm nhận rõ từng luồng uy thế khủng bố đang không ngừng tích tụ, áp súc, một khi bạo phát sẽ có uy lực đáng sợ vô cùng.
Ánh trăng chung quanh bỗng nhiên sáng ngời nhưng không chói mắt như ánh mặt trời mà lại càng thêm óng ánh nhu mỹ, dường như tất cả chúng đều bị bóng người này hấp dẫn về phía mình.
Một nam tử gần như hoàn mỹ, trên người mặc một bộ quần áo trắng, không có trang sức dư thừa nào, mái tóc vàng tán loạn trên vai, khuôn mặt mặc dù có chút ẩn hiện mông lung nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được ngũ quan tuấn mỹ vô song không chút tì vết từ tận thâm tâm.
Trần Duệ tự nhận tướng mạo của “Arthur” đã là một đại soái ca rồi nhưng so với nam tử trước mặt này lại ảm đạm vô quang.
Ấn tượng nhất chính là khí chất thánh khiết phát ra từ người hắn, vừa ôn hòa như ánh nắng sớm mai, lại vừa cao cao tại thượng khiến người khác không tự chủ được mà sinh ra cảm giác tự ti, có một loại xung động muốn quỳ xuống cúng bái.
Cảm giác “cúng bái” dạng này, cho dù là lúc đối mặt với Satan hay Sariel Trần Duệ cũng chưa từng cảm thụ qua, chỉ có lần ở thế giới hỗn độn đối mặt với “thi thể” to lớn kia hắn mới trải nghiệm qua cảm giác này.
Nhưng là khí chất của nam tử này còn xa mới sánh bằng “thi thể” kia, hơn nữa chỉ “thần thánh” bề ngoài mà thôi. Với nhận thức hiện nay của Trần Duệ về tín ngưỡng, “thánh khiết”, “cao cao tại thượng”, “cúng bái” kia phần nhiều là cấu trúc “bên ngoài” của tín ngưỡng chi lực chứ không phải là bản chất bên trong như “thi thể”.
Cho dù là vậy, khí thế và lực lượng của nam tử này căn bản không phải là thứ Trần Duệ có thể địch lại. Nếu như không có lực lượng của Bendie chống đỡ chỉ sợ hắn đã sớm bị khí tức nam tử kia phóng ra đánh chết.
Thực lực bậc này, uy thế bậc này!
Ba vị thiên sứ tối cao!
Tuyệt đối không phải là Rafael, như vậy chỉ có thể là Gabriel hoặc là…
“Michael…” Thanh âm của Bendie vang lên trong não hải Trần Duệ.
Quả nhiên là một trong ba vị thiên sứ tối cao, Đại thiên sứ Michael!
“Bendie?” Dường như nghe được thanh âm của Bendie trong linh hồn Trần Duệ, Michael mở miệng, thanh âm hồn hậu mà ôn hòa, lại ẩn chứa vẻ trang nghiêm không giận mà uy.
“Hừ! Michael! Nhiều năm không gặp.” Xem ra hai người đã từng nhận thức, đối mặt với Michael, Bendie tự biết không cách nào ẩn dấu nhưng vẫn không rời khỏi thân thể Trần Duệ.
“Không ngờ ngươi lại vứt bỏ nhục thể. Hay nên nói là trong trận chiến bị mất…” Ngữ khí của Micheal lộ ra một tia kinh ngạc. “Nếu vậy thì ngươi xông vào tín ngưỡng chi địa của thần linh tối cao là để lấy trộm Sáng Tạo chi thư?”
“Tín ngưỡng chi địa của thần linh tối cao?” Thanh âm của Bendie không chút che dấu sự khinh miệt. “Kẻ hầu của thần linh giả dối, hay là ngươi giả thần giả quỷ quá lâu, đến cả chính mình cũng bị gạt?”
Michael thập phần bình tĩnh trả lời: “Ta tuyệt không lừa gạt chính mình, ta tuy chưa phải là thần nhưng chỉ còn cách con đường kia một cánh cửa mơ hồ mà thôi.”
“Một cánh cửa? Ngươi thật sự đạt đến?” Lần này Bendie không nhạo báng, trầm mặc trong chốc lát rồi thở dài một hơi: “Xem ra ngươi tính toán kinh doanh Quang Minh giáo hội nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có thu hoạch. Chẳng qua tìm được cánh cửa không có nghĩa là chỉ cần bước thêm một bước, điểm này cả ngươi và ta đều rất rõ ràng.”
“Đúng vậy, nhưng cho dù vậy, ta cũng đã đi trước bọn ngươi một bước, kể cả Satan.” Michael khẽ gật đầu: “Được rồi, thời gian ôn chuyện đã hết, tiếp theo, ngươi chọn khoanh tay chịu trói hay là chôn diệt trong khi chiến đấu?”
“Đừng vội, Đại thiên sứ đại nhân, trước để ta giải thích đồng thời nói tính toán của mình đi.” Bendie nở nụ cười, không chút hoang mang nói. “Ta tuyệt không có ý đối địch với các ngươi, nếu không ta đã không trực tiếp xông vào như thế này. Ta xác thực đến là vì Sáng Tạo chi thư nhưng không phải muốn mang nó đi mà chỉ muốn lĩnh ngộ sáng tạo chi lực hoàn chỉnh, xem xem có biện pháp nào tái tạo nhục thân. Nếu như ngươi trợ giúp ta việc này, ta sẽ nợ ngươi một cái nhân tình, tương lại nếu có biến cố gì, ta có thể đứng về phía ngươi.”
“Trợ giúp?” Michael tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi cảm thấy giữa hai chúng ta có thể đạt thành hiệp nghị ư?”
“Không có địch nhân hoặc bằng hữu vĩnh viễn, quang minh cùng hắc ám vĩnh viễn tồn tại cùng nhau, nếu như không có 'ám' của 'hắc ám' thì 'quang minh' sao có thể là quang minh?”
Michael cười lạnh: “Rất tiếc, cho dù đứng dưới góc độ lợi ích ngươi cũng không có gì thuyết phục được ta. Hơn nữa ta căn bản là không tin ngươi, trừ phi, ngươi nguyện ý thần phục ta.”
“Ha ha!” Bendie phảng phất như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười: “Thần phục ngươi? Michael, ngươi cho rằng trộm được một ít tín ngưỡng liền có thể trở thành thần?”
“Ta đã nói ta chưa phải là thần linh, nhưng không nghi ngờ gì ta là người tiếp cận thần linh gần nhất.” Khí tức trên người Michael dần biến hóa, mái tóc không gió mà tự bay, tín ngưỡng chi lực vốn được kiềm chế nãy giờ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bạo phát.
Trần Duệ đã không thể nào hình dung ra uy thế cường đại bậc này, cho dù là Satan hoặc Sariel (dưới tình trạng không phát huy hết thực lực) cũng chưa từng khiến hắn cảm thấy áp bức như bây giờ.
“Ta cũng cho ngươi một lựa chọn, tránh ra hoặc chết!” Thanh âm của Bendie lộ ra hàn ý.
“Tự tin đến kỳ quái.” Michael nhìn Trần Duệ một cái lập tức lắc đầu: “Ta không nghĩ ra ngươi có bài tẩy gì mà dám ngạnh kháng với ta ngay tại Thánh Sơn. Chưa nói hiện giờ ngươi chỉ là thể linh hồn, ngay cả khi ngươi ở thời kỳ đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tên kiến hôi quốc độ cấp này có thể trở thành mấu chốt giúp ngươi thoát thân?”
Bendie nở nụ cười, thân thể Trần Duệ dưới sự dẫn dắt của tiếng cười này không tự chủ được mà tán phát ra một tia khí tức căn nguyên hủy diệt.
“Ta không tính 'thoát thân' mà hắn cũng không phải là kiến hôi mà là một kiện vũ khí có thể khiến ta hoặc ngươi, thậm chí là toàn bộ đều tan thành tro bụi.”
Câu nói này rơi vào tai Trần Duệ lập tức khiến hắn cả kinh.
“Hắn có hủy diệt chi thể vô cùng đặc biệt lại ngưng tụ được căn nguyên chi lực hoàn chỉnh của Hủy Diệt chi thư. Này tương đương với việc tiếp cận Sáng Tạo chi thư, chỉ cần ta dùng bí thuật kích dẫn hủy diệt chi lực trong thân thể hắn bạo phát thì sẽ tạo ra một vụ nổ mạnh cỡ nào hẳn ngươi cũng biết.” Tiếng cười như chuông bạc của Bendie vang lên thập phần vui tai nhưng mà vào tai Trần Duệ lại là sấm chớp liên hồi.
Trần Duệ cuối cùng cũng minh bạch vì sao Bendie lại chọn hắn đi tới thế giới mặt đất, đi tới Quang Minh Thánh Sơn.
Ánh mắt Michael lập tức trầm xuống, khí tức của tên “kiến hôi” này tuy còn yếu nhưng lại ẩn chứa pháp tắc hủy diệt tinh thuần vô cùng, xác thực là lực hủy diệt căn nguyên… hoàn chỉnh?
Tiếng cười của Bendie càng thêm quyến rũ, khí tức căn nguyên trên người Trần Duệ đột nhiên tăng lên mấy chục lần, ngay cả Michael cũng không khỏi động dung.
Hủy diệt và sáng tạo là hai căn nguyên được hình thành sớm nhất, cũng là hai loại lực lượng xung khắc nhau nhất, trừ khi có một loại lực lượng khác là trung gian nếu không một khi căn nguyên hoàn chỉnh bạo phát sẽ gây ra dị biến, phát huy ra uy lực gấp mấy lần lực phá hoại bình thường của bản thân. Đến lúc đó tất cả đều bị hủy diệt rồi lại sinh ra lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại nhưng sự vật vốn có đều sẽ bị giết hết.
Michael căn bản không có loại lực lượng “trung gian” kia, vì thế nếu nổ thật thì Michael có thể may mắn thoát mạng nhưng Thánh Sơn, thậm chí là cả Bạch Nhai đều sẽ gặp tai họa ngập đầu, tâm huyết mà hắn gầy dựng vô số năm sẽ bị hủy.
Nếu như là Sáng Tạo chi thư và Hủy Diệt chi thư chân chính tương tác với nhau thì toàn bộ thế giới, vị diện này đều biến mất…
Trần Duệ muốn thoát khỏi linh hồn lực của Bendie và ức chế lực hủy diệt căn nguyên nhưng lại không cách nào khống chế được thân thể của mình, giống như một tượng gỗ bị giật dây, vừa sợ vừa giận nói: “Bendie đại nhân, ngươi…”
“Kinh ngạc lắm ư? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ký kết chính phụ khế ước thì ta sẽ tin tưởng ngươi triệt để? Đáng tiếc ta không phải là Sariel.” Thanh âm ôn nhu của Bendie khiến Trần Duệ sởn tóc gáy. “Không cần biết thực lực của ngươi thế nào nhưng trước giờ ta chưa từng xem thường ngươi. Có thể thoát khỏi sự khống chế của Sariel thì làm sao có thể là một người đơn giản? Còn nhớ rõ Carmel không? Linh hồn dung hợp mỹ diệu khi đó… ta mới là người khống chế ngươi thật sự.”
Trần Duệ bỗng nhiên đại ngộ, Bendie sỡ dĩ dung hợp linh hồn khống chế thân thể của hắn không phải vì đối phó Carmel mà là mượn tên bán thần Trần Duệ “không thể nào đề kháng” này để khống chế hắn. Trách không được tốn nhiều công sức như vậy mà còn để Carmel trốn thoát. Cho dù không có Carmel, đối mặt với cường địch như Michael hiện giờ, Bendie thể nào cũng sẽ mượn cớ “dung hợp”.
Ký kết chủ từ khế ước kia, nhìn bề ngoài tưởng như Trần Duệ thực hiện mưu kế thành công nhưng trên thực tế chính hắn lại bị lừa ngược lại, buông lỏng cảnh giác. Hiện giờ nghĩ lại lúc ban đầu Bendie dốc lòng truyền thụ pháp tắc căn nguyên hủy diệt cho Trần Duệ ở ma giới cũng chỉ là vì một màn bây giờ.
Nói về tâm trí và thủ đoạn chỉ có thể dùng từ “đáng sợ” để hình dung nữ nhân này. Trần Duệ mặc dù đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn bị lừa vào tròng.
“Ngươi rốt cục đã dùng thủ đoạn gì?” Trần Duệ tức giận hỏi.
“Ngoại trừ linh hồn dung hợp còn có một loại độc, dung hợp hủy diệt pháp tắc và chất độc đó, ta gọi nó là “Tình”. Đối với tên gia hỏa ngu xuẩn như ngươi, tình thân, tình bạn, tình yêu, cái nào cũng là ràng buộc lớn nhất, cũng là chất độc độc nhất. Cho nên cho dù ngươi có trí tuệ và năng lực bất phàm cũng sẽ bị ta dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.”