Chàng Rể Ma Giới
Chương 788: Di tích
Thuyền Mạn Đà La di chuyển hết tốc lực, trong thời gian ngắn nhất có thể băng qua hải vực Bạo Phong, cập bến đảo Bạo Phong.
Trên đảo không hề có những cơn lốc xoáy vòi rồng như ở hải vực Bạo Phong, cả hòn đảo được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc khiến cho mọi thứ bên trong có vẻ gì đó mờ ảo, huyễn hoặc.
Trần Duệ thu lại thuyển Mạn Đà La , cùng với Sa nhân đi lên đảo. Đảo Bạo Phong có diện tích rất lớn, ma pháp địa đồ ở đây lại hoàn toàn không dùng được. Lần trước tới cứu viện cho Samuel, di vội vã nên chỉ di chuyển một vòng ở bên ngoài, không về đi vào trong, cho nên hiện tại Trần Duệ chỉ có thể dựa vào ký ức mò mẫm đi về phía trước.
Đang tiến vào giữa đảo, đột nhiên Trần Duệ ngẩng đầu nhìn lên. Trên không trung xuất hiện hai bóng đen, là hai con chim ưng khổng lồ hai đầu màu vàng. Dựa vào thị lựa của bản thân, Trần Duệ có thể nhìn rõ trong ánh mắt hai con chim kia không hề che giấu địch ý.
Lôi điểu!
Lôi điểu mà một trong những loài chim mạnh nhất ở thế giới mặt đất, còn hung ác hơn cả Griffin. Loài chim này có thiên phú lôi điện rất mạnh, khả năng chiến đấu cũng ngang ngửa với Cự long.
Lúc ở thành Garden, Trần Duệ từng cứu được một con Lôi điểu nhỏ, sau đó mượn thân phận “Ngự thú sư” theo gót Paul tiền vào Quang minh thánh sơn, do di chuyển bằng Tinh Không chi môn không cách nào mang theo tiểu Lôi điểu, cho nên trước khi tiến vào đành phải mang tiểu Lôi điểu đi phóng sinh.
Lôi điểu có bản tích kiêu ngạo cố hữu, tiểu Lôi điểu trước kia ngoan ngoãn là do còn nhỏ tuổi, tâm trí chưa phát triển hoàn toàn. Hơn nữa Trần Duệ lấy thực thực làm cơ sở để cưỡng ép, dụ dỗ nó mới chịu khuất phục. Hiện tại đối mặt với Lôi điểu trưởng thành, e là dù có đem cái chết ra đe dọa thì chúng nó cũng chẳng chịu quy thuận.
Tiếng kêu càng lúc càng gần, hai con Lôi điểu đã một trước một sau nhào tới phía trên đầu Trần Duệ. Do nơi này thỉnh thoảng lại có mấy tên nhân loại không biết sống chết tiến vào hòng ăn trộm trứng Lôi điểu hoặc Lôi điểu non, cho nên bọn chúng đối với nhân loại địch ý vô cùng sâu đậm, chỉ cần phát hiện có địch nhân xâm nhập, Lôi điểu sẽ lập tức công kích.
Trần Duệ nhíu mày, tốc độ Lôi Điểu đột nhiên chậm lại. Trong mắt chúng, cây cỏ xung quanh bắt đầu khô héo nhanh chóng, tràn ngập vẻ hiu quạnh, giống như đột nhiên chuyển sang một buổi chiều cuối thu vậy. Đồng thời, thân thể chúng cũng rơi vào trạng thái suy yếu, chậm chạp, con Lôi điểu phía trước ngay cả sức lực để vỗ cánh cũng tiêu biến, lảo đảo rơi xuống đất.
Con Lôi điểu phía sau cảm giác được kẻ địch này rất mạnh, nó giãy giụa kêu lên một tiếng, một tia sấm sét từ trên cao đánh xuống, đem kẻ địch trước mặt chẻ ra làm đôi. Nhưng bóng dáng hai nửa kia rất nhanh chóng khép lại thành một, hoàn hảo như chưa có chuyện gì xảy ra. Bóng người vung tay lên, Lôi điểu chưa kịp kêu thêm tiếng nào đã rụng xuống giống như đồng bọn lúc trước.
Trần Duệ dùng Thu chi vực và Huyễn lực nhanh chóng bắt sống hai Lôi điểu. Sau đó dùng phân tích chi nhãn truyền đạt thiện ý của mình, muốn nhân cơ hội hỏi nơi ở của Phong nguyên tố nhân. Nhưng đáp lại hắn từ đầu chí cuối vẫn là thái độ đầy địch ý. Trần Duệ tâm niệm vừa chuyển, hai mắt lập tức bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu tím nhạt, vận ra Tà đồng chi lực.
Tròng mắt nguyên bản đang lộ vẻ hung ác của Lôi điểu từ từ biến thành mê man, một vài hình ảnh, cảnh tượng dần dần phản chiếu lại trong mắt Trần Duệ.
Đât là một cung điện mang phong cách rất kỳ dị, giống như ở bên trong một đám mây, xung quanh là lực lượng gió bão và sấm sét.
Ở xung quanh cung điện có những hình người rất cổ quái, nửa trên giống người nửa dưới giống như một luồng gió lốc, trong luồng gió loáng thoáng hiện lên các tia lửa điện. Cho dù đang đứng trên mặt đất, nhưng vẫn là dùng cách lơ lửng trên các luồng gió lốc để di chuyển.
Ngoại trừ những người như vậy, trên mặt đất còn có một người khổng lồ rất cao lớn, trên người mặc khải giáp, làn da là màu bạc xám lẫn với màu vàng kim. Trong tay cự nhân nắm chặt một cây thương giống như được ngưng tụ từ các tia sét mà thành.
Ánh sáng tím trong mắt Trần Duệ dần tan đi, tròng mắt Lôi điểu cũng khôi phục lại bình thường. Tà đồng chi lực khiến cho linh hồn của Lôi điểu chịu một sự đe dọa đáng sợ, cho nên sau khi Trần Duệ giải trừ lực lượng khống chế, hai con ác điểu hung hãn này cũng không dám công kích lần nữa mà sợ hãi bay đi.
Trần Dụê xoa xoa huyệt Thái Dương, làm dịu đi cảm giác khó chịu của mình. Tà đồng chi lực của Sariel quả nhiên vô cùng lợi hại, cái này là do hắn lĩnh ngộ được hiệu quả ở sân huấn luyện mấy ngày trước. Năng lực của nó có thể phản chiếu linh hồn, nói cách khác chính là khả năng có thể đọc được ký ức.
Loại dị lực này khi vận dụng vào thực tế thì khó khăn hơn dự tính rất nhiều, Trần Duệ lần đầu tiên thi triển đã hao tổn không ít tinh thần lực, thiếu chút nữa không khống chế nổi bị phản tác dụng rồi! Có điều rốt cuộc cũng đã có được tin tức muốn biết.
Hang ổ của Phong nguyên tố nhân là một tòa cung điện có chút quen mắt. Đúng rồi, là năm đó ở trong cái thế giới tầng thứ tư của Tàng thư các Huyết Sát đế quốc đã từng thấy qua, tên nó là Vân Chi cung.
Cái làm người ta kinh ngạc ở đây chính là: không ngờ người khổng lồ Titan trong vùng lãnh thổ Vân Chi cung lại có thể chung sống hòa bình với Phong nguyên tố nhân, giống như đồng bọn vậy! Nhớ lại thì Trần Duệ đã từng bị Phong nguyên tố nhân cùng với Titan “liên quân” truy kích, xem ra quan hệ của hai tộc người này quả nhiên không phải bình thường.
Trong ký ức của Lôi điểu không có lưu lại nơi chỗ cụ thể của Vân Chi cung, nhưng cũng có ghi lại khu vực hỏa động của những “sinh vật nguy hiểm”. Trong tình huống bình thường, Lôi điểu tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi vào những khu vực này, hình ảnh Vân Chi cung kia có thể là ký ức được di truyền lại từ một loại huyết mạch ký ức nào đó.
Trần Duệ chiếu theo ký ức của Lôi Điểu, hướng tới “khu vực nguy hiểm” kia thận trọng đi tới.
Trên đảo Bạo Phong ngoại trừ Lôi điểu còn có rất nhiều loại sinh vật phong phú khác, nhưng càng tiến tới phía trước, ma thú càng thưa thớt hơn, khí tức nguy hiểm kì dị trong không khí cũng càng lúc càng nồng đậm hơn.
Xuyên qua một cánh rừng, ở thung lũng phía trước, cuối cùng Trần Duệ cũng trông thấy một thân hình to lớn khổng lồ - chính là một Titan.
Mặc dù xung quanh đó không có Phong nguyên tố nhân mà Trần Duệ muốn tìm, nhưng hắn biết chỉ cần tìm thấy Titan rồi, Phong nguyên tố nhân nhất định ở vùng lân cận không xa lắm.
Trước khi tìm thấy Phong nguyên tố nhân, Trần Duệ cũng không muốn kinh động tới những cự nhân Titan này. Khi không cần thiết không nên để xảy ra chiến đấu ngoài ý muốn. Vừa nghĩ vậy, Trần Duệ lập tực vận ra kỹ năng tàng hình, đem thân thể giấu đi.
Chủng tộc: Titan (Luyện kim sinh mạng thể)
Tổng hợp thực lực bình định: S
Thể chất S, lực lượng S+, tinh thần S, tốc độ A.
Phân tích: lôi điện chi lực, lực lượng thiên phú, tâm linh miễn dịch.
Nguy hiểm trình độ: khá cao.
Trần Duệ cẩn thận vượt qua chỗ của Titan này, tiếp tục hướng về phía trước đi tới. Quả nhiên càng tiến vào càng bắt gặp nhiều Titan nhân hơn,trong số đó thấp nhất cũng có thực lực ma hoàng cấp. Điều này khiến Trần Duệ chợt nghĩ tới Long tộc cường đại kia.
Những cự nhân trước mặt này có chiến đấu lực rất đáng sợ. Khi không chiến đấu, đám Titan này có vẻ gì đó rất đần độn, hoạt động giống như vô thức, không có mục đích rõ ràng. Thế nhưng Trần Duệ có thể khẳng định, một khi phát hiện ra hình bóng kẻ xâm nhập là hắn, chắc chắn hắn sẽ biến thành mục tiêu công kích của cả đám cự nhân này.
Kỳ quái chính là, suốt dọc đường thấy không ít Titan nhân, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy một Phong nguyên tố nhân nào. Trần Duệ còn đang nghi hoặc, đột nhiên dừng bước, hắn cảm giác được phía trước truyền tới từng luồng năng lượng chấn động nhè nhẹ. Loại năng lượng chấn động này tương đối vi diệu, cho dù là ma đế, thậm chí là cường giả quốc độ cấp cũng chưa chắc có thể cảm ứng được. Sở dĩ Trần Duệ cảm ứng được là do hắn có một loại lạc ấn tinh thần đặc biệt – Lạc ấn tinh thần thượng cổ luyện kim văn minh.
Tần suất năng lượng tinh thần càng phát ra càng thấy quen thuộc, chính là cùng loại Lạc ấn tinh thần chế tạo ra huyễn cảnh nào đó. Chẳng qua lực lượng cực kỳ nhỏ yếu. Trần Duệ nhanh chóng đi tới trước, nơi đó hoàn toàn không có cự nhân Titan nào, chỉ có một vách núi đen.
Trần Duệ vận chuyển Lạc ấn tinh thần trong cơ thể, thử điều chính đến gần với tần suất của năng lượng cảm nhận được, quả nhiên cảnh tượng trước mắt bắt đầu phát sinh biến hóa. Hóa ra trước mặt vốn chẳng có vách núi đen nào cả, mà là một cái hang động thật lớn. Có một sườn dốc thật dài nối thẳng tới cửa vào hang động này.
Nhìn kỹ thì cái sườn dốc thật dài kia không ngờ lại do loại lực lượng phóng xạ cực mạnh nào đó phun ra mà thành, nói cách khác chính là trong hang động có nổ lớn ở đâu đó. Lực lượng bùng nổ này hẳn có thuộc tính đặc thù, không chỉ lưu lại dấu vết khoa trương, còn làm cho cả vùng gần như không còn nổi một cọng cỏ sống sót, nhìn qua hiện ra vẻ phá lệ bắt mắt.
Trần Duệ bèn theo vết tích kia thẳng tiến vào hang động to lớn.
Càng đi về phía trươc, vết tích càng trở nên rõ ràng hơn, loại cường lực phá hoại này quả nhiên là mạnh kinh người, có điều có vẻ như nó đã từng xảy ra ở niên đại nào đó xa xưa. Thời gian thuật tàng hình của Trần Duệ hết hiệu lực đã tới, muốn thi triển tiếp phải chờ thêm ba giờ nữa, cũng mau là trong hang động này không có Titan nhân. Trần Duệ cảm thấy rất tò mò, tiếp tục đi về phía trước. Đang đi, bỗng dưới chân đột nhiên đá trúng phải một vật, là một mảnh kim loại đã hoen gỉ, cũ kỹ, thoạt nhìn giống như là mảnh vỡ từ một bộ phận lắp ráp nào đó, trông có chút quen mắt.
Phía trước lại phát hiện thứ gì đó giống như hài cốt, Trần Duệ cuối cùng cũng nhớ ra đây là đồ vật gì, chính là phục trang chiến đấu!
Không chỉ có phục trang chiến đấu, còn có cả một nửa khối vụn màu trong suốt giống như thủy tinh, có lẽ là hài cốt của thủy tinh thú hoặc thủy tinh cự thú. Điều này càng thêm chứng thực suy đoán trong lòng Trần Duệ.
Trước mắt đã có thể nhìn ra một bộ “hài cốt” tương đối hoàn chỉnh. Bên trong nửa trang phục chiến đấu còn lại, Trần Duệ cũng tìm được một chút xương cốt còn chưa hoàn toàn bị phong hóa.
Thẳng một đường như vậy, cuối cùng thì một tòa kiến trúc to lớn hiện ra trước mắt Trần Duệ. Tòa kiến trúc này quy mô vượt xa Tinh Hoàng Chi Đô, không thể gọi nó là một tòa thành được, phải gọi là một thành phố!
Thành phố này có vẻ ngoài cùng phong cách mà Trần Duệ rất quen thuộc, đây chính là di tích của thượng cổ luyện kim văn minh!
Ấn tượng đầu tiên của Trần Duệ về tòa di tích này, ngoại trừ to lớn, chỉ còn có hai từ: tan hoang.
Có vẻ như vết tích nổ tung to lớn phía ngoài Trần Duệ nhìn thấy chính là từ trong thành phố này mà lan tràn ra. Cửa lớn của thành bởi vì vụ nổ mà bị đổ nát hoàn toàn, các vùng gần đó cũng bị tàn phá nghiêm trọng.
Trần Duệ tiến vào bên trong di tích. Bên trong ngoại trừ vết tích bị tàn phá khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, tuyệt nhiên không tìm thấy một sinh vật sống nào. Cả một di tích lớn như vậy tràn đầy mùi vị chết chóc.
Trần Duệ lại dựa vào năng lượng tinh thần chấn động mờ nhạt lúc trước mà tìm đến cung điện ở trung tâm thành phố.
Cung điện trung tâm, nơi đại diện cho chủ tế tối cao của thành phố, hiện đã sụp đổ phân nửa, gần đó là hài cốt của lính canh, có vẻ như đã trải qua một trận chiến đáng sợ. Trần Duệ lại nghị đến Titan mang luyện kim sinh mạng thể ở ngoài hang động, nghĩ tới lúc hắn phóng thích lực lượng lạc ấn tinh thần, Titan biểu hiện ra vẻ tức giận, hắn mơ hồ đóan được một số việc.
Cấu tạo cung điện trung tâm so với Tinh Hoàng Chi Đô còn phức tạp hơn rất nhiều, nhưng tổng thể phong cảnh cũng không thua kém bao nhiêu. Do lực lượng phòng vệ cường đại nơi này đã sớm tan biến từ lâu, cho nên dựa vào cảm ứng của năng lượng tinh thần, Trần Duệ không mất nhiều thời gian đã phá giải được huyễn cảnh phòng hộ yếu ớt kia, tìm đến gian đại sảnh bên trong cung điện.
Vừa mở cửa lớn đại sảnh, Trần Duệ liền cảm thấy choáng váng, một luồng năng lượng tinh thần từ bốn phương tám hướng lập tức bao vây lấy hắn. Luồng năng lượng tinh thần này so với cảm ứng lúc ở ngoài cửa thì mạnh hơn nhiều lắm, hơn nữa lại còn mang theo dị lực cùng địch ý không rõ ràng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống linh hồn hắn vậy.
Trần Duệ đã sớm có phòng bị, trên mặt xuất hiện Phệ Thần mặt nạ. Phệ Thần mặt nạ có được thuộc tính miễn dịch đối với khống chế linh hồn và tinh thần, lại thêm kỹ năng khắc tinh của tinh thần lực là “Phệ thần”. Dưới tác dụng của “Phệ thần”, luồng lực lượng tinh thần tưởng ăn được kẻ xâm nhập kia ngược lại bị cắn nuốt không sót chút nào.
Cùng với sự tiêu tán của năng lượng tinh thần, cảnh tượng trước mắt cũng dần hiện ra rõ nét. Đây là một gian phòng rộng, thoáng. Ngoại trừ khối thủy tinh màu tím cực lớn ở chính giữa phòng, hoàn toàn không có đồ vật gì khác.
Khối thủy tinh mài tím này chính là sinh mạng tinh thể khống chế cả tòa di tích này. Nếu như có thể giành quyền làm chủ nó, lập tức có thể trở thành chủ tế của khu di tích to lớn này.