Chàng Rể Ma Giới
Chương 600: Tỷ muội, mẹ con
“Lạc ấn chủ tế… Lạc ấn chủ tế...”
Shi Cuinuo thì thào tự nói, ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên mãnh liệt xông ra ngoài phòng, đồ vật ven đường cũng bị đụng ngã đầy đất, đến cả cửa lớn cũng bị sập mất một nửa.
Ngay sau đó, khắp sơn cốc đều rung lên, vang vọng tiếng kêu gào phẫn nộ của Shi Cuinuo.
Adeline kinh hoàng vội chuyển hướng đi ra cửa, nghĩ muốn đuổi kịp tỷ tỷ của mình, nhưng lại không có cách nào nhìn thấy, bị vấp phải đồ vật rơi dưới đất. Trần Duệ nhíu mày, đem thiếu nữ chỉ có thực lực ác ma cao giai đỡ lấy, từng bước đưa nàng ra ngoài cửa.
Vừa bước ra, đập vào mắt là quang cảnh sườn núi đã đổ sụp hơn phân nửa, trên mặt đất đều là cách rãnh sâu chằng chịt, giống như vết tích bị đao chém. Cát đá bay toán loạn, thân ảnh sáu tay kia đang ngửa lên trời gào thét, tiếng kêu tràn đầy phẫn nộ cùng bi thương.
“Tỷ tỷ...” Thân thể thiếu nữ dường như mất đi sức chống đỡ, chỉ có thể dựa vào Trần Duệ mới miễn cưỡng đứng được, đôi mắt màu lam ảm đạm, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra.
Nghe qua cuộc nói chuyện lúc trước, Trần Duệ cũng hiểu được mang máng nội tình, điều này không giống với suy đoán về chuyện tranh quyền đoạt thế lúc trước hắn nghĩ. Nhìn thấy bộ dạng Shi Cuinuo phẫn nộ vì muội muội mình, không hiểu sao hắn bỗng nhớ đến vị “tỷ tỷ” nào đó trong hoàng cung kia.
Tiếng gào thét của Shi Cuinuo đột nhiên ngừng lại, ánh mắt dừng lại trên một thân ảnh phía trên cao. Thân ảnh kia vang lên thanh âm uy nghiêm: “Shi Cuinuo, ngươi không phải nên ở tại Bạch Tháp tiền doanh sao? Ai cho phép ngươi quay lại đảo Razer?”
Thanh âm này tới từ một naga cao lớn, một thân giáp trụ hắc sắc, trên đầu mang vương miện vàng kim, nét mặt vốn đoan lệ thì nay lại có vẻ lãnh lệ và nghiêm tuấn, khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run, có lẽ đây chính là nữ vương bộ tộc Naga.
Chủng tộc: Naga (biến dị)
Tổng hợp thực lực bình định: S+.
Thể chất S+, lực lượng S+, tinh thần S, tốc độ S+.
Phân tích: nguy hiểm.
"Tộc trưởng đại nhân!" Adeline vội vàng lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt cung kính, chắp hai tay lên ngực, cúi người hành lễ.
“Mẫu thân!” Shi Cuinuo không hề hành lễ, nhìn thẳng Naga nữ vương, kích động nói lên: “Nói cho con nghe! Adeline vì sao phải trở thành chủ tế buổi hải tế ngày mai? Vì sao mẹ lại muốn tự tay dồn con gái ruột của mình vào chỗ chết?”
“Shi Cuinuo! Gọi ta là tộc trưởng đại nhân hoặc Modaisiti điện hạ!" Naga nữ vương lạnh như băng nói: “Vấn đề đó thực ra ngươi tự mình đã biết đáp án! Ưu thắng liệt thải. (DG: Ưu tú thì giữ mà kém cỏi thì bỏ). Đó là truyền thống sinh tồn của cường giả bộ tộc Naga. Huống hồ nơi này còn là hải vực Hắc Mạc hung hiểm!”
Shi Cuinuo không sợ hãi gào lên: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn trơ mắt nhìn Adeline bị con quái vật kia cắn nuốt? Chẳng lẽ muội ấy không phải nữ nhi do mẹ thân sinh hay sao?”
“Chính vì nó là nữ nhi của ta, cho nên càng phải tuân theo quy tắc này!” Naga nữ vương nghiêm nghị nhìn Adeline: “Vận mệnh của bộ tộc Naga nguyên bản vốn cực kỳ nguy nhập. Một naga không có thiên phú chiến đấu, thậm chí cả đấu chí cũng không có, lấy cái gì để bảo hộ chính mình? Lấy gì ra để chiến đấu đây? Dùng thanh thụ cầm buồn cười kia sao? Nó nhất định đã bị đào thải!”
Shi Cuinuo phẫn nộ quát: “Muội muội không cần chiến đấu! Con có thể bảo vệ cho muội ấy! Mẹ cũng có thể! Vì sao lại không nguyện ý làm như vậy? Nếu vậy thì ngay cả năng lực bảo hộ cho nữ nhi mình thân sinh mẹ cũng không có! Làm sao có thể bảo hộ tộc nhân đây? Mẹ căn bản không xứng làm một người mẹ! Không xứng làm một tộc trưởng!”
Sắc mặt Modaisiti lập tức trầm xuống, một cỗ khí thế khiếp người phút chốc tràn ngập cả sơn cốc: “Ta xứng làm một người mẹ hay không, không đến lượt kẻ làm con như ngươi đánh giá! Không có ta, ngay cả sinh mạng ngươi cũng không có! Còn về vai trò tộc trưởng… Chẳng phải ngươi chính là người kế thừa sao? Chiếu theo truyền thống, chỉ cần ngươi thắng được ta, vị trí tộc trưởng này chính là của ngươi! Đến lúc có ngươi có muốn hy sinh tất cả vận mệnh và quy tắc sinh tồn của bộ tộc Naga, khăng khăng bảo hộ ai đó, ta nào quản nổi!”
“Xoát” một tiếng, sáu tay của Shi Cuinuo đã xuất hiện thêm sáu thanh loan đao, chiến ý cường đại trong mắt nàng cũng tung trào đến đỉnh điểm, ánh mắt phẫn nộ gắt gao khóa định lên Naga nữ vương.
"Con hiện tại liền muốn khiêu chiến với mẹ!"
“Rất tốt!” Modaisiti khẽ cười lạnh, hai tay phía trên chầm chậm rít ra hai thanh loan đao: “Cho ta xem ngươi đã đạt đến trình độ thế nào đi! Hay phải nói để đao của ta nói cho ngươi cái gì gọi là ngu xuẩn, cái gì gọi là không tự lượng sức!"
Khí thế toàn thân Shi Cuinuo bạo trướng, vảy rắn khẽ rung lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Modaisiti.
Trần Duệ lúc này đang đứng cạnh Adeline quan sát, chỉ thấy đao quang tung hoành đầy trời. Trong chớp mắt, Shi Cuinuo đã chém ra ít nhất hai trăm đao, không chỉ có tốc độ nhanh mà những đao quang còn biến thành từng đạo đường cong, vây kín tất cả các phía trên dưới, trước sau, trái phải Modaisiti, giống như đang cắt nát cả không gian vậy. Trong các đường cong kia ẩn chứa vô số hậu chiêu, trừ phi Modaisiti vẫn tiếp tục bất động chờ bị chém, nếu không chỉ cần động một chút thôi, chắc chắn sẽ bị “tấm lưới” đao quang kia chém nát.
Đối mặt với người mẹ mà thực lực của bà đã đã đạt đến ma đế đỉnh phong, cũng là người mạnh nhất trong bộ tộc, Shi Cuinuo vừa lên là dùng toàn lực ứng phó, không nương tay chút nào.
Nhìn ra ảo diệu ẩn chứa trong đao quang, Trần Duệ âm thầm kinh hãi. Nếu như để hắn đối mặt với một kích này, chỉ có thể dùng Thuấn Di thoát ra khỏi phạm vi đao quang hoặc dùng vòng phòng hộ để chống đỡ, sau đó tính toán phản kích lại.
Dưới tình huống “không thế nhúc nhích” như vậy, Modaisiti cũng đứng nguyên bất động. Sau đó, trái chém một đao, phải chém một đao.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy loan đao ở hai tay đơn giản vẫy một cái, nhưng trong cảm giác của Trần Duệ, cú “vẫy đơn giản” kia ẩn chứa nhịp điệu vô cùng huyền diệu. Đao quang của Shi Cuinuo tưởng như kín kẽ, không chút sơ hở, giống như một bức họa tỉ mỉ, tinh tế. Thì giờ phút này bức họa ấy lại bị cả một lọ mực văng lên, khiến cho toàn bộ cảnh ý, bao gồm cả những hậu chiêu phía sau cũng bị phá hư hoàn toàn! Không chỉ thế, “lọ mực” kia còn lật ngược tình thế, đảo khách thành chủ, biến bức họa vốn được vẽ theo lối tỉ mỉ, tinh tế biến thành bức tranh mang phong cách chấm phá truyền thành mạnh mẽ.
Theo đao quang lấp lánh, những “đường cong” liên tiếp đứt gãy, thân hình Shi Cuinuo cũng loạng choạng lui lại, trên người hiện ra vô số vết máu dày đặc.
Mới chỉ có hai đao mà thôi!
Cái này đã không còn là chênh lệch ở phương diện lực lượng đơn thuần nữa, mà là sự chênh lệch cực lớn ở phương diện cảnh giới rồi. Cùng là loan đao, cùng là thiên phú vũ kỹ Lục Đao Lưu của tộc Naga, Shi Cuinuo đã tập luyện loại đao kỹ này vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đem một đồ vật ra chế tạo vô số lần, chỗ nào thiếu một phân, chỗ nào thừa một phần, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra được. Nhưng trong tay Modaisiti, Lục Đao Lưu lại càng giống một kiệt tác, đồ vật có thể trùng lặp, nhưng tác phẩm lại là độc nhất vô nhị.
Nếu như Lục Đao Lưu Shi Cuinuo nắm giữ chính là “kỹ”, thì Modaisiti đã thăng hoa đến trình độ “pháp” rồi! Có thể nói vị Naga nữ vương này là binh khí đại sư mạnh nhất Trần Duệ từng gặp kể từ khi đến thế giới này tới nay. Đương nhiên, dù Lục Đao Lưu của Modaisiti có mạnh thế nào cũng không thể đột phá phạm trù ma đế cấp, càng không thể chân chính đối kháng cùng cường giả tôn cấp quốc độ hóa, thậm chí là cường giả bán thần.
Bởi vì đó là sự sai lệch về “lực”, đối mặt với điều này, dù có “kỹ” hay “pháp” tinh diệu đến mấy cũng vô ích.
Có điều, đối với tình hình hiện tại của Shi Cuinuo mà nói, Naga nữ vương vẫn là một ngưỡng cửa khó mà vượt qua.
“Thật là tự cao! Ngay cả hai thanh đao cũng không dùng tốt nổi, còn muốn dùng sáu thanh đao?” Modaisiti khinh miệt liếc nhìn Shi Cuinuo.
Shi Cuinuo rống giận một tiếng, một lần nữa đánh tới
“Ngay cả sự lãnh tĩnh cũng mất đi? Loại công kích ấu trĩ này, so với hài tử vừa mới học Lục Đao Lưu vỡ lòng cũng không bằng!”
“Sơ hở! Toàn là sơ hở! Ngươi thế này cho dù có liều mạng cũng chẳng qua là vứt bỏ sinh mạng mình mà thôi!”
"Hào nhoáng mà không thực! Quá nhiều động tác dư thừa!"
"..."
Trong tiếng cười lạnh mỉa mai của Naga nữ vương, Shi Cuinuo liên tiếp bị đánh bại, liên tục bò dậy, rồi lại bị đánh bại…
Giáp trụ màu đen dường như đã sắp không chịu nổi, trên người Shi Cuinuo toàn là vết thương loang lổ máu, có những vết sâu thấy cả xương. Nếu không phải bộ tộc Naga bẩm sinh đã có thân thể mạnh mẽ phi thường, có lẽ đã sớm bị trọng thương mà chết. Đấy là Modaisiti vẫn còn nương tay.
Trần Duệ nhìn ra được, tuy tình hình chiến đấu vô cùng tàn khốc, nhưng Naga nữ vương không hề ra đòn sát thủ, hầu hết đều là uy chiêu, còn chỉ ra rất nhiều khuyết điểm then chốt của Shi Cuinuo. Đáng tiếc vị naga tỷ tỷ nào đó đã bị bi phẫn làm cho mụ mị cả đầu óc, chỉ nghĩ đến làm thế nào đánh bại mẹ mình, những lời chỉ dạy kia lọt vào tai nàng lại biến thành lời miệt thị đầy khinh bỉ.
Adeline tuy không nhìn được tình huống chiến đấu, nhưng có thể nghe rõ được hết thảy mọi thứ phát sinh. Nhưng nàng cũng không mở miệng khuyên ngăn, gương mặt đẫm lệ, nàng đưa tay lên bịt chặt miệng mình, lo sợ tiếng khóc của mình sẽ làm Shi Cuinuo bị kinh nhiễu.
Adeline hiểu rõ tính cách của tỷ tỷ mình, khuyên ngăn hay khóc lóc sẽ chỉ làm tỷ tỷ càng thêm mất đi lý trí.
Rốt cuộc, Shi Cuinuo sức cùng lực kiệt ngã xuống đất, không thể gượng dậy được nữa, ngất đi.
“Ngay cả bản thân có thực lực thế nào đều không nắm giữ được, làm sao có thể nắm giữ bộ tộc Naga?” Naga nữ vương cũng không thèm nhìn nữ nhi đang hôn mê vì trọng thương dưới đất, đuôi rắn vẩy một cái tiến tới trước mặt Adeline, dùng ánh mắt xem xét Trần Duệ đang đứng cạnh nàng.
Trần Duệ bị ánh mắt băng lãnh kia quét qua thì lạnh cả sống lưng, không nhịn được rùng mình một cái.
“Ngươi là ai? Vì sao lại theo Shi Cuinuo đến đây?”
Trần Duệ vội vàng đem chuyện Shi Cuinuo đồng ý dùng ác ma quả trao đổi lấy an toàn của hắn và thuyền viên kể thật chi tiết. Naga nữ vương vừa nghe được ba chữ “ác ma quả” thì ánh mắt chợt lóe, lại nhìn đến Adeline đang thấp giọng nức nở bên cạnh, ngay lập tức hiểu ra dụng ý của Shi Cuinuo.
“Ma tộc, ta tin tưởng ngươi cũng thấy rõ, ta đối với nữ nhi của mình đều không hạ thủ lưu tình. Nếu Shi Cuinuo không phải người thừa kế bộ tộc Naga, sự tồn tại của nó liên quan đến tương lai của toàn tộc, thì chỉ riêng chuyện mạo phạm ta lúc nãy, ta đã xử tử nó rồi!” Naga nữ vương nhàn nhạt nói: “Hiện tại giao ác ma quả ra đây, nếu không ta lập tức giết chết ngươi và đồng bạn.”
Trần Duệ vừa nghe liền hiểu vị nữ vương lãnh khốc vô tình này nhất định nói được làm được, không dám do dự, lấy ra một quả ác ma. Naga nữ vương vừa chạm vào quả, tròng mắt lập tức sáng lên, nàng hoàn toàn không có ý định dùng cho mình, mà nhìn Adeline một chút, sau đó liếc nhìn thanh thụ cầm đang rơi dưới đất ở trong nhà, hơi trầm ngâm một chút, xoay người lại. đi tới chỗ Shi Cuinuo đang hôn mê dưới đất.
Trần Duệ trông thấy rõ ràng tất cả. Modaisiti khom người, nhét ác ma quả vào miệng Shi Cuinuo. Động tác này khiến Trần Duệ có một cảm giác rất kỳ dị.
“Nữ vương điện hạ Modaisiti tôn kính, ta đã giao bảo vật trọng yếu nhất là ác ma quả cho ngài. Chiếu theo ước định trước đó, ta có quyền yêu cầu điện hạ thực hiện lời hứa, thỉnh giải phóng cho ta cùng thuyền viên của ta một đường sống.”
Sắc mặt Modaisiti lộ ra một nụ cười âm lãnh: “Ngươi cần hiểu rõ ràng hai việc. Thứ nhất, có lẽ ngươi và Shi Cuinuo quả thật có ước định với nhau, nhưng đó không phải là cùng ta. Vừa rồi ta chỉ bảo ngươi giao quả ra thôi. Thứ hai, ngươi có cùng ta hứa hẹn gì cũng vô ích, với tư cách là tế phẩm cho hải tế ngày mai, ngươi đã không còn chút quyền hạn nào, bao gồm cả quyền đòi hỏi ta thực hiện lời hứa! Người đâu? Áp giải hắn đi!”
Từ ngoài sơn cốc, hai chiến sĩ naga đi đến, tóm lấy hai tay Trần Duệ.
"Tộc trưởng đại nhân." Adeline mở miệng "Thỉnh cho phép ta cùng vị ma tộc này nói mấy câu."
Modaisiti nhíu mày: "Ba phút."
Adeline dựa vào cảm giác đi tới trước mặt Trần Duệ, hướng hắn hành một lễ: "Đầu tiên cảm tạ ngươi đã mang đến ác ma quả, nhưng lại... Thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi..."
Trần Duệ nhìn thiếu nữ đang toát ra bi thương cùng áy náy từ nội tâm, cũng không thể trách nàng, chỉ nói một câu: “Ta gọi là Guile.”
Adeline có chút bất ngờ trước sự bình tĩnh của Trần Duệ, ngập ngừng đôi chút, nói: “Ta gọi là Adeline, khúc khạc ngươi thổi rất hay. Có thể cho ta biết tên nhạc khúc đó không?”
“Thành Thiên Không.” (Tòa thành trên không)
Đây là khúc nhạc Trần Duệ tiền thế vô cùng ưa thích, thường xuyên đi nghe nhạc công diễn tấu. Mấy ngày ở trên biển nhàm chán, vất vả lắm mới nhớ lại được, chăm chỉ luyện tập, cũng có chút thành tựu. Vốn dĩ hắn định làm cho Isabella bất ngờ, không ngờ lại ở chỗ này khai trương trước.
“Thành Thiên Không... Thật sự có một tòa thành ở trên không sao?”
“Có chứ! Chỉ cần ngươi có hi vọng, nó sẽ xuất hiện!” Trần Duệ nhìn Naga nữ vương một cái, nhún vai: “Ở quê nhà của ta có một câu truyền miệng thế này: Sinh mạng có thể bị giết chết, nhưng hy vọng thì tồn tại vĩnh viễn.”
“Hy vọng…” Adeline khẽ gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”
Lúc này, thanh âm uy nghiêm của Modaisiti vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: “Đã hết ba phút! Ma tộc, ngươi đừng uổng phí tâm cơ! Cho dù ngươi có dùng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc nữ nhi của ta thì cũng chẳng ích gì! Cả nó và ngươi đều giống nhau, không có cách nào trốn thoát được vận mệnh! Được rồi, vệ binh, lập tức mang hắn đi! Cả Shi Cuinuo cũng giam giữ lại cho ta!”
Trần Duệ và Shi Cuinuo đang hôn mê đều bị mang đi. Modaisiti xoay người đi được vài bước, vẫn quay lưng về phía Adeline, bất chợt nói một câu: “Adeline, Lạc ấn chủ tế không có cách nào giải trừ được... Ngươi nên hiểu rõ...”
“Ta hiểu rõ. Xin tộc trưởng đại nhân nói lại với tỷ tỷ, không cần vì ta mà đau buồn, tất cả đều là ta tự nguyện!” Adeline cúi đầu, thi lễ thật sâu với Modaisiti: “Còn nữa… Xin tộc trưởng đại nhân cũng bảo trọng…”
Modaisiti dừng lại thân hình, hơi quay đầu lại: “Đã là lần cuối cùng, ngươi có thể gọi ta là mẫu thân…”
Adeline vẫn cúi thấp đầu, bảo trì tư thế thi lễ, thân thể hơi run rẩy một chút, nhưng lại không hề nói một lời nào.
Môi Modaisiti mấp máy, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng, khẽ uốn thân, đi nhanh về trước.
Lúc này, nước mắt long lanh từ trong vành mắt trào ra, trượt theo gò má của thiếu nữ mới rồi còn cúi thấp đầu chảy xuống. Từng giọt, từng giọt thấm vào mặt đất, tan biến không chút dấu vết.