Chàng Rể Ma Giới
Chương 172: Chuông gió ký ức! Bí mật lớn nhất của Zya
Đây là một gian phòng chừng bảy mươi thước vuông, không có cửa, nhìn lên trên cũng không có nước, không biết là tiến vào bằng cách nào nữa.
Ở giữa phòng là một quang trụ đặc biệt, từ chân trụ vươn dài ra sáu cái ma pháp đăng nhỏ, chiếu sáng cả gian phòng. Trong phòng cũng bày một ít đồ vật, như bàn, ghế dựa, gương… Đây rất có thể là mật thất dưới bể tắm, được thiết kế vô cùng xảo diệu, không có chút cảm giác ẩm ướt hay kín gió nào.
Không biết vì sao, ba động đột nhiên tan biến, chẳng qua hẳn ở ngay trong mật thất này đi, Trần Duệ có lòng muốn giải bí mật Phệ Thần mặt nạ, nên không quản có bao nhiêu khốn khó cũng quyết tâm gỡ thứ phiền toái này xuống. (Trò đùa! Không tính vì thứ khác, chỉ riêng vì Athena thôi, cũng nhất định phải gỡ thứ này xuống… Nếu không sao có thể hôn nàng đây?)
Đồ vật trong mật thất có chút hỗn loạn, khi Trần Duệ đi qua gương, đột nhiên cái gương phát ra quang mang, bên trong là hình ảnh một thiếu nữ tuyệt sắc đang khiêu vũ.
Đây là bí mật của Phệ Thần mặt nạ? Không đúng! Thiếu nữ này… tóc vàng mắt tím, vóc người như này, dung mạo có chút quen thuộc… a, là Zya!
Chính xác mà nói, là Zya thời thiếu nữ, nàng mặc một bộ váy dài trắng, ưu nhã múa, làm cho hắn muốn ngắm mãi không thôi. Làm Trần Duệ kinh ngạc là biểu tình của nàng cũng không phải vô tình lãnh đạm như băng sơn mà là mỉm cười, tràn đầy vui vẻ cùng ôn nhu.
Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy nàng cười vui vẻ! Có lẽ do tương phản rõ rệt, khi Trần Duệ nhìn thấy nụ cười này, trong tích tắc không khỏi si ngốc. Không thể tưởng tượng được, băng sơn công chúa Zya cười lên đẹp như vậy.
"Ta đã không nhớ lần cười gần nhất là khi nào… Vui vẻ ư, vẫn là lưu lại cho Alice đi" Trần Duệ đột nhiên nhớ đến Zya từng nói một câu, tâm tình hắn không khỏi trầm trọng, lại nhớ Athena từng nói, trong ký ức của Alice, tỷ tỷ nàng từng là một thiếu nữ rất ôn nhu. Vì sao thiếu nữ mỹ lệ ôn nhu như vậy lại biến thành nữ lĩnh chủ lãnh khốc vô tình?
Dưới gương mặt lãnh khốc vô tình kia, còn lưu lại bao nhiêu ôn nhu?
Trần Duệ cũng không tiếp tục nhìn vào gương, hắn tiến về phía trước, trong gian phòng bảo tồn rất nhiều đồ vật nhỏ, tuy chúng không có giá trị thực tế gì, nhưng chắc hẳn đối với Zya, mỗi một đồ vật đều mang theo ký ức trân quý đi.
Trần Duệ đi tới trước bàn, nhè nhẹ chạm vào chuông gió, đột nhiên có cảm giác hổ thẹn rình coi bí mật của người khác, hắn không khỏi thở dài một hơi.
"Vì sao?".
Là thanh âm của Zya! Trần đầy phẫn nộ cùng bi thương.
Nàng sao lại xuất hiện chứ? Cả phân tích chi nhãn cũng không có hiển thị gì mà!
Vốn Trần Duệ có tật giật mình nên bị dọa nhảy dựng, vội vã nhìn ngó xung quanh, xong rồi, đây hẳn là đồ vật bí ẩn nhất của nàng, dù cho không đeo mặt nạ này, mình cũng sẽ bị nàng giết người diệt khẩu mất…
Mà gian phòng này bị phong bế, dù là ý chí hắc ám cũng không truyền tống ra được.
"Vì sao lại giết các nàng?".
Hóa ra thanh âm truyền ra từ chuông gió, Trần Duệ thở dài một hơi, đây hẳn là một ma pháp đạo cụ có hiệu quả ghi âm đi.
"Các nàng chỉ là bằng hữu của ta…"
"Ta không muốn kiên cường như vậy… Ta không muốn làm lĩnh chủ… Ta không muốn làm nữ hoàng…"
Sau cùng là thanh âm khóc lóc, Trần Duệ thật không ngờ được vị nữ tử lãnh khốc kiên cường sẽ khóc, mà thanh âm này tràn ngập nhu nhược, làm người chỉ muốn ôm lấy an ủi nàng.
Trần Duệ lại đột nhiên nhớ tới câu nói của Zya: "Bằng hữu, hai từ này đối với ta mà nói là xa xỉ, đối với ngươi mà nói là điều xấu" Từ thanh âm khóc lóc từ chuông gió, đây hẳn là trước khi nàng kế nhiệm lĩnh chủ, bằng hữu của nàng bị giết hết đi. Mà người hạ lệnh này, rất có thể là Cách Lâm thái tử, chỉ vì cái gọi là "kiên cường".
Tiếng khóc dần tan đi, Trần Duệ lại chạm vào chuông gió, có tiếng cười to, có tiếng khóc lóc, ngay sau đó một thanh âm kiên định vang lên.
"Từ hôm nay trở đi, ta, Zya Lucifer, sinh mạng của ta đã không thuộc về bản thân, mà thuộc về cả lãnh địa Ám Nguyệt, ta nguyện dùng sinh mạng mình bảo vệ thổ địa nơi này, dùng sinh mạng bảo vệ muội muội, dùng sinh mạng khôi phục vinh quang của Bạch Dạ đại đế".
Đến cả sinh mạng của mình cũng không thể làm chủ sao? Trần Duệ không khỏi im lặng thở dài, hắn lại gõ nhẹ lên chuông gió.
Thanh âm lần này là tiếng cười, hình như là không nhịn được ôm bụng cười lớn.
"Tên này lại làm cho A Nhĩ Đạt Tư đại sư đánh rắm trước mặt bao nhiêu người như vậy… ha ha… quá buồn cười mà".
"Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải sinh ly tử biệt, mà là ta đứng trước mặt nàng, nhưng nàng lại không biết ta yêu nàng… Dù à thật hay giả, những lời nhàm chán này… mãi mãi không thuộc về ta".
Trần Duệ nhớ được đây là những lời hắn nói với nàng sau hiểu lầm mỹ lệ kia. Khi Zya nói những câu này, nàng đang cười, lúc trước là nhịn không được mà cười, còn lúc này?
Tiếng chuông gió lại vang lên.
Lần này là thanh âm thở dài.
"Vì sao lại trơ mắt nhìn hắn đi quáng sơn? Vì sao không mạnh mẽ lưu hắn lại? Vì sao? Phải mai táng một người không thể rời xa sao… Zya, nữ nhân lãnh huyết này, ta hận ngươi…".
"Nếu như có một ngày, ngươi có thể đánh đổ Hắc Diệu, bước lên vương vị, vậy ngươi còn lại cái gì đây?".
"Trần Duệ, ngươi nhất định phải còn sống… Trần Duệ…".
Đây hẳn là trước khi hắn đi Tây Lang sơn đi, khi đó nàng cả một câu bảo trọng cũng không nói, nhưng lại nói với chuông gió những lời này…
Câu nói cuối cùng làm tâm thần Trần Duệ không khỏi run rẩy, không ngờ, hiểu lầm mỹ lệ kia làm nàng ngộ giải, cũng đánh động một tia nhu nhược trong nội tâm nàng, dù chỉ là một tia thì cũng là đã đánh động…
Hóa ra nữ tử lạnh như băng này, bên trong vẻ ngoài mạnh mẽ là một trái tim nhu nhược, tất cả đều bị chôn giấu trong căn phòng nhỏ này. Khóc cười giận mắng, chỉ có thể len lén trốn ở đây làm, nàng ở chỗ này khóc, cười, mà rời khỏi nơi này, lại là biểu tình lãnh khốc khiến người sợ sệt.
Huyết mạch đế vương, nguyện vọng phụ thân, phải bảo vệ muội muội, bốn phía là địch nhân đáng sợ… Gánh nặng trên vai nữ tử này quá nặng rồi…
Nếu như không có Athena, thì có thể hắn sẽ không thể ức chế mà yêu nàng. Trần Duệ không phủ nhận mình bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của nàng hấp dẫn, nhưng nếu là yêu, thì tuyệt đối không chỉ bởi vì thể xác, mà còn bởi vì linh hồn.
Hiện tại, vẫn là tận lực phụ tá nàng hoàn thành nguyện vọng đi, cố gắng chia sẻ gánh nặng với nàng, không chỉ vì bản thân nữa…
Trần Duệ cũng không gõ chuông gió nữa, hay đúng hơn là cũng không đụng vào trái tim mềm yếu kia nữa, hắn cảm giác được tim hắn nặng hơn bao giờ hết…
Nhưng vào lúc này, Phệ Thần mặt nạ trở nên nóng rực, cảm ứng bỗng cường liệt chưa từng có, chính là xuất phát từ quang trụ trung ương.
Trần Duệ thử vươn tay ra đụng vào quang trụ, nhưng vừa đụng vào đã bị một lực lượng kỳ dị đánh ngược trở lại, trên ngón tay ẩn ẩn cháy đen, xem ra là một ma pháp phòng hộ cường đại.
Phệ Thần mặt nạ tự động phát ra quang mang, hóa thành từng luồng khói trắng, trong khói trắng lờ mờ có thể thấy được tử quang, những luồng khói trắng bao chặt lấy quang trụ.
Trần Duệ đột nhiên nhớ tới một việc, khi hắn cắn nuốt ý thức của Glorfin, trong đầu ẩn ẩn có một chút ký ức mơ hồ, khi đó Glorfin đại chiến cùng Bạch Dạ đại đế, sau khi khổ chiến thất bại, cuối cùng liều mạng thần khí thương tổn, dùng bí pháp chạy trốn. Đây chính là lý do trên trán Phệ Thần mặt nạ bị sứt mất một mẩu.
Thương thế do bị Bạch Dạ đại đế đánh chỉ là chuyện nhỏ, then chốt là do thi triển bí pháp mà chịu cắn trả, làm thân thể Glorfin đứng bên bờ sụp đổ, tất phải hấp thu nguyệt quang thạch hóa giải cắn trả.
Glorfin đã từng chiếm hữu Ám Nguyệt thành một thời gian, nên hắn biết rõ ở Tây Lang sơn có nguyệt quang thạch, nên chạy thẳng đến đó. Dựa vào lực lượng lĩnh vực, Glorfin nhanh chóng hấp thu nguyệt quang thạch ở tầng dưới, tinh thể cũng theo lĩnh vực xuất hiện ở quáng khu, đây cũng là nguyên nhân vì sao xuất hiện phế quáng.
Nhưng mà số lượng nguyệt quang thạch quá ít, không đủ để bù đắp cắn trả của Phệ Thần mặt nạ, hắn dựa vào cảm ứng của lĩnh vực, công phá phong ấn nhập khẩu thế giới dưới lòng đất, tiến vào trong tìm kiếm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nguyệt quang thạch xuất hiện nhiều nhất ở đại địa chi vực, khu vực sinh sống của thổ nguyên tố nhân, bởi vì tìm kiếm nguyệt quang thạch, nên Glorfin xông vào lãnh địa của thổ nguyên tố nhân, đánh chết mấy thổ nguyên tố nhân cản trở, kết quả là thổ nguyên tố quân vương xuất hiện.
Glorfin vốn tự thị lực lượng ma đế, có thể tung hoành không kiêng kỵ trong thế giới dưới lòng đất, không ngờ lại gặp thổ nguyên tố quân vương. Vốn đều là ma cấp, thời gian đản sinh của thổ nguyên tố quân vương cũng không lâu, vốn không phải là đối thủ của Glorfin, nhưng Glorfin thân chịu thương, thêm vào bị cắn trả, cuối cùng không địch nổi thổ nguyên tố quân vương, thân thể bị chôn diệt.
Nhưng lực lượng thần khí không tầm thường, làm chủ nhân của Phệ Thần mặt nạ nên ý chí của Glorfin không bị tiêu diệt, bắt đầu từng bước tản ra hấp thu nguyệt quang thạch, đồng thời cũng can nhiễu nghiêm trọng đến nguyên tố chi lực ở đại địa chi vực. Thổ nguyên tố quân vương tuy phá hủy nhục thể của Glorfin, nhưng lại không thể phá hủy ý thức của Glorfin giấu trong thần khí, chỉ có thể sử dụng lực lượng áp chế, kết quả là lại bị Phệ Thần mặt nạ khống chế lại! Những chuyện phía sau bản thân Trần Duệ đã trải qua.
Trong đại chiến bốn trăm năm trước, bởi vì bí pháp, Glorfin không thể mang đi mảnh vỡ của thần khí, nên rơi vào tay Bạch Dạ đại đế, theo những ký ức này phán đoán, rất có thể mảnh vụn này bị phong ấn trong quang trụ trước mắt!
Đây chính là lý do Phệ Thần mặt nạ nảy sinh ba động! Nó muốn hấp thu mảnh vụn, khôi phục thành thần khí hoàn chỉnh.
Khói trắng Phệ Thần mặt nạ bao chặt lấy quang trụ, vốn quang trụ phát ra quang mang ổn định dần biến thành nhấp nháy, sáu ma pháp đăng dưới chân tỏa ra quang mang cường liệt, hoa văn trên mặt đất cũng biến thành một lục mang tinh trận!
Từng luồng áp lực cường đại ép về phía Trần Duệ, bạch khí Phệ Thần mặt nạ nhất thời đại thịnh, lực lượng lục mang tinh trận gặp phải bạch khí như sư tử tuyết gặp lửa, nhanh chóng tiêu tan, lục mang tinh trận cũng bắt đầu run rẩy.
Zya đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong tẩm cung đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt nàng lúc này tràn ngập băng hàn.
Ở giữa phòng là một quang trụ đặc biệt, từ chân trụ vươn dài ra sáu cái ma pháp đăng nhỏ, chiếu sáng cả gian phòng. Trong phòng cũng bày một ít đồ vật, như bàn, ghế dựa, gương… Đây rất có thể là mật thất dưới bể tắm, được thiết kế vô cùng xảo diệu, không có chút cảm giác ẩm ướt hay kín gió nào.
Không biết vì sao, ba động đột nhiên tan biến, chẳng qua hẳn ở ngay trong mật thất này đi, Trần Duệ có lòng muốn giải bí mật Phệ Thần mặt nạ, nên không quản có bao nhiêu khốn khó cũng quyết tâm gỡ thứ phiền toái này xuống. (Trò đùa! Không tính vì thứ khác, chỉ riêng vì Athena thôi, cũng nhất định phải gỡ thứ này xuống… Nếu không sao có thể hôn nàng đây?)
Đồ vật trong mật thất có chút hỗn loạn, khi Trần Duệ đi qua gương, đột nhiên cái gương phát ra quang mang, bên trong là hình ảnh một thiếu nữ tuyệt sắc đang khiêu vũ.
Đây là bí mật của Phệ Thần mặt nạ? Không đúng! Thiếu nữ này… tóc vàng mắt tím, vóc người như này, dung mạo có chút quen thuộc… a, là Zya!
Chính xác mà nói, là Zya thời thiếu nữ, nàng mặc một bộ váy dài trắng, ưu nhã múa, làm cho hắn muốn ngắm mãi không thôi. Làm Trần Duệ kinh ngạc là biểu tình của nàng cũng không phải vô tình lãnh đạm như băng sơn mà là mỉm cười, tràn đầy vui vẻ cùng ôn nhu.
Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy nàng cười vui vẻ! Có lẽ do tương phản rõ rệt, khi Trần Duệ nhìn thấy nụ cười này, trong tích tắc không khỏi si ngốc. Không thể tưởng tượng được, băng sơn công chúa Zya cười lên đẹp như vậy.
"Ta đã không nhớ lần cười gần nhất là khi nào… Vui vẻ ư, vẫn là lưu lại cho Alice đi" Trần Duệ đột nhiên nhớ đến Zya từng nói một câu, tâm tình hắn không khỏi trầm trọng, lại nhớ Athena từng nói, trong ký ức của Alice, tỷ tỷ nàng từng là một thiếu nữ rất ôn nhu. Vì sao thiếu nữ mỹ lệ ôn nhu như vậy lại biến thành nữ lĩnh chủ lãnh khốc vô tình?
Dưới gương mặt lãnh khốc vô tình kia, còn lưu lại bao nhiêu ôn nhu?
Trần Duệ cũng không tiếp tục nhìn vào gương, hắn tiến về phía trước, trong gian phòng bảo tồn rất nhiều đồ vật nhỏ, tuy chúng không có giá trị thực tế gì, nhưng chắc hẳn đối với Zya, mỗi một đồ vật đều mang theo ký ức trân quý đi.
Trần Duệ đi tới trước bàn, nhè nhẹ chạm vào chuông gió, đột nhiên có cảm giác hổ thẹn rình coi bí mật của người khác, hắn không khỏi thở dài một hơi.
"Vì sao?".
Là thanh âm của Zya! Trần đầy phẫn nộ cùng bi thương.
Nàng sao lại xuất hiện chứ? Cả phân tích chi nhãn cũng không có hiển thị gì mà!
Vốn Trần Duệ có tật giật mình nên bị dọa nhảy dựng, vội vã nhìn ngó xung quanh, xong rồi, đây hẳn là đồ vật bí ẩn nhất của nàng, dù cho không đeo mặt nạ này, mình cũng sẽ bị nàng giết người diệt khẩu mất…
Mà gian phòng này bị phong bế, dù là ý chí hắc ám cũng không truyền tống ra được.
"Vì sao lại giết các nàng?".
Hóa ra thanh âm truyền ra từ chuông gió, Trần Duệ thở dài một hơi, đây hẳn là một ma pháp đạo cụ có hiệu quả ghi âm đi.
"Các nàng chỉ là bằng hữu của ta…"
"Ta không muốn kiên cường như vậy… Ta không muốn làm lĩnh chủ… Ta không muốn làm nữ hoàng…"
Sau cùng là thanh âm khóc lóc, Trần Duệ thật không ngờ được vị nữ tử lãnh khốc kiên cường sẽ khóc, mà thanh âm này tràn ngập nhu nhược, làm người chỉ muốn ôm lấy an ủi nàng.
Trần Duệ lại đột nhiên nhớ tới câu nói của Zya: "Bằng hữu, hai từ này đối với ta mà nói là xa xỉ, đối với ngươi mà nói là điều xấu" Từ thanh âm khóc lóc từ chuông gió, đây hẳn là trước khi nàng kế nhiệm lĩnh chủ, bằng hữu của nàng bị giết hết đi. Mà người hạ lệnh này, rất có thể là Cách Lâm thái tử, chỉ vì cái gọi là "kiên cường".
Tiếng khóc dần tan đi, Trần Duệ lại chạm vào chuông gió, có tiếng cười to, có tiếng khóc lóc, ngay sau đó một thanh âm kiên định vang lên.
"Từ hôm nay trở đi, ta, Zya Lucifer, sinh mạng của ta đã không thuộc về bản thân, mà thuộc về cả lãnh địa Ám Nguyệt, ta nguyện dùng sinh mạng mình bảo vệ thổ địa nơi này, dùng sinh mạng bảo vệ muội muội, dùng sinh mạng khôi phục vinh quang của Bạch Dạ đại đế".
Đến cả sinh mạng của mình cũng không thể làm chủ sao? Trần Duệ không khỏi im lặng thở dài, hắn lại gõ nhẹ lên chuông gió.
Thanh âm lần này là tiếng cười, hình như là không nhịn được ôm bụng cười lớn.
"Tên này lại làm cho A Nhĩ Đạt Tư đại sư đánh rắm trước mặt bao nhiêu người như vậy… ha ha… quá buồn cười mà".
"Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải sinh ly tử biệt, mà là ta đứng trước mặt nàng, nhưng nàng lại không biết ta yêu nàng… Dù à thật hay giả, những lời nhàm chán này… mãi mãi không thuộc về ta".
Trần Duệ nhớ được đây là những lời hắn nói với nàng sau hiểu lầm mỹ lệ kia. Khi Zya nói những câu này, nàng đang cười, lúc trước là nhịn không được mà cười, còn lúc này?
Tiếng chuông gió lại vang lên.
Lần này là thanh âm thở dài.
"Vì sao lại trơ mắt nhìn hắn đi quáng sơn? Vì sao không mạnh mẽ lưu hắn lại? Vì sao? Phải mai táng một người không thể rời xa sao… Zya, nữ nhân lãnh huyết này, ta hận ngươi…".
"Nếu như có một ngày, ngươi có thể đánh đổ Hắc Diệu, bước lên vương vị, vậy ngươi còn lại cái gì đây?".
"Trần Duệ, ngươi nhất định phải còn sống… Trần Duệ…".
Đây hẳn là trước khi hắn đi Tây Lang sơn đi, khi đó nàng cả một câu bảo trọng cũng không nói, nhưng lại nói với chuông gió những lời này…
Câu nói cuối cùng làm tâm thần Trần Duệ không khỏi run rẩy, không ngờ, hiểu lầm mỹ lệ kia làm nàng ngộ giải, cũng đánh động một tia nhu nhược trong nội tâm nàng, dù chỉ là một tia thì cũng là đã đánh động…
Hóa ra nữ tử lạnh như băng này, bên trong vẻ ngoài mạnh mẽ là một trái tim nhu nhược, tất cả đều bị chôn giấu trong căn phòng nhỏ này. Khóc cười giận mắng, chỉ có thể len lén trốn ở đây làm, nàng ở chỗ này khóc, cười, mà rời khỏi nơi này, lại là biểu tình lãnh khốc khiến người sợ sệt.
Huyết mạch đế vương, nguyện vọng phụ thân, phải bảo vệ muội muội, bốn phía là địch nhân đáng sợ… Gánh nặng trên vai nữ tử này quá nặng rồi…
Nếu như không có Athena, thì có thể hắn sẽ không thể ức chế mà yêu nàng. Trần Duệ không phủ nhận mình bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của nàng hấp dẫn, nhưng nếu là yêu, thì tuyệt đối không chỉ bởi vì thể xác, mà còn bởi vì linh hồn.
Hiện tại, vẫn là tận lực phụ tá nàng hoàn thành nguyện vọng đi, cố gắng chia sẻ gánh nặng với nàng, không chỉ vì bản thân nữa…
Trần Duệ cũng không gõ chuông gió nữa, hay đúng hơn là cũng không đụng vào trái tim mềm yếu kia nữa, hắn cảm giác được tim hắn nặng hơn bao giờ hết…
Nhưng vào lúc này, Phệ Thần mặt nạ trở nên nóng rực, cảm ứng bỗng cường liệt chưa từng có, chính là xuất phát từ quang trụ trung ương.
Trần Duệ thử vươn tay ra đụng vào quang trụ, nhưng vừa đụng vào đã bị một lực lượng kỳ dị đánh ngược trở lại, trên ngón tay ẩn ẩn cháy đen, xem ra là một ma pháp phòng hộ cường đại.
Phệ Thần mặt nạ tự động phát ra quang mang, hóa thành từng luồng khói trắng, trong khói trắng lờ mờ có thể thấy được tử quang, những luồng khói trắng bao chặt lấy quang trụ.
Trần Duệ đột nhiên nhớ tới một việc, khi hắn cắn nuốt ý thức của Glorfin, trong đầu ẩn ẩn có một chút ký ức mơ hồ, khi đó Glorfin đại chiến cùng Bạch Dạ đại đế, sau khi khổ chiến thất bại, cuối cùng liều mạng thần khí thương tổn, dùng bí pháp chạy trốn. Đây chính là lý do trên trán Phệ Thần mặt nạ bị sứt mất một mẩu.
Thương thế do bị Bạch Dạ đại đế đánh chỉ là chuyện nhỏ, then chốt là do thi triển bí pháp mà chịu cắn trả, làm thân thể Glorfin đứng bên bờ sụp đổ, tất phải hấp thu nguyệt quang thạch hóa giải cắn trả.
Glorfin đã từng chiếm hữu Ám Nguyệt thành một thời gian, nên hắn biết rõ ở Tây Lang sơn có nguyệt quang thạch, nên chạy thẳng đến đó. Dựa vào lực lượng lĩnh vực, Glorfin nhanh chóng hấp thu nguyệt quang thạch ở tầng dưới, tinh thể cũng theo lĩnh vực xuất hiện ở quáng khu, đây cũng là nguyên nhân vì sao xuất hiện phế quáng.
Nhưng mà số lượng nguyệt quang thạch quá ít, không đủ để bù đắp cắn trả của Phệ Thần mặt nạ, hắn dựa vào cảm ứng của lĩnh vực, công phá phong ấn nhập khẩu thế giới dưới lòng đất, tiến vào trong tìm kiếm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nguyệt quang thạch xuất hiện nhiều nhất ở đại địa chi vực, khu vực sinh sống của thổ nguyên tố nhân, bởi vì tìm kiếm nguyệt quang thạch, nên Glorfin xông vào lãnh địa của thổ nguyên tố nhân, đánh chết mấy thổ nguyên tố nhân cản trở, kết quả là thổ nguyên tố quân vương xuất hiện.
Glorfin vốn tự thị lực lượng ma đế, có thể tung hoành không kiêng kỵ trong thế giới dưới lòng đất, không ngờ lại gặp thổ nguyên tố quân vương. Vốn đều là ma cấp, thời gian đản sinh của thổ nguyên tố quân vương cũng không lâu, vốn không phải là đối thủ của Glorfin, nhưng Glorfin thân chịu thương, thêm vào bị cắn trả, cuối cùng không địch nổi thổ nguyên tố quân vương, thân thể bị chôn diệt.
Nhưng lực lượng thần khí không tầm thường, làm chủ nhân của Phệ Thần mặt nạ nên ý chí của Glorfin không bị tiêu diệt, bắt đầu từng bước tản ra hấp thu nguyệt quang thạch, đồng thời cũng can nhiễu nghiêm trọng đến nguyên tố chi lực ở đại địa chi vực. Thổ nguyên tố quân vương tuy phá hủy nhục thể của Glorfin, nhưng lại không thể phá hủy ý thức của Glorfin giấu trong thần khí, chỉ có thể sử dụng lực lượng áp chế, kết quả là lại bị Phệ Thần mặt nạ khống chế lại! Những chuyện phía sau bản thân Trần Duệ đã trải qua.
Trong đại chiến bốn trăm năm trước, bởi vì bí pháp, Glorfin không thể mang đi mảnh vỡ của thần khí, nên rơi vào tay Bạch Dạ đại đế, theo những ký ức này phán đoán, rất có thể mảnh vụn này bị phong ấn trong quang trụ trước mắt!
Đây chính là lý do Phệ Thần mặt nạ nảy sinh ba động! Nó muốn hấp thu mảnh vụn, khôi phục thành thần khí hoàn chỉnh.
Khói trắng Phệ Thần mặt nạ bao chặt lấy quang trụ, vốn quang trụ phát ra quang mang ổn định dần biến thành nhấp nháy, sáu ma pháp đăng dưới chân tỏa ra quang mang cường liệt, hoa văn trên mặt đất cũng biến thành một lục mang tinh trận!
Từng luồng áp lực cường đại ép về phía Trần Duệ, bạch khí Phệ Thần mặt nạ nhất thời đại thịnh, lực lượng lục mang tinh trận gặp phải bạch khí như sư tử tuyết gặp lửa, nhanh chóng tiêu tan, lục mang tinh trận cũng bắt đầu run rẩy.
Zya đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong tẩm cung đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt nàng lúc này tràn ngập băng hàn.