Chàng Rể Ma Giới
Chương 1105: Phần thưởng đặc thù
- Tính cả thời gian ở thế giới mặt đất, chàng đi cũng đã hơn hai tháng.
Catherine nhìn nhìn song nguyệt trên đỉnh đầu, thở dài một hơi:
- Cũng nên trở về rồi.
Trần Duệ cười nói:
- Nữ hoàng bệ hạ của ta, không có giá trị lợi dụng, liền định qua cầu rút ván sao? Lực lượng của nàng bây giờ kỳ thật còn chưa...
- Chàng không nhớ các nàng sao?
Catherine nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Không nên nói với ta rằng thời điểm mấy hôm trước chàng ngẩn người là đang nghĩ tới ta.
Trần Duệ khẽ giật mình, cúi đầu xuống:
- Thật xin lỗi, ta cảm giác mình bây giờ thực sự là một tên hỗn đản.
- Về điểm này, ta không đồng ý.
Catherine nghiêm trang mà lắc đầu:
- Không phải là 'bây giờ', chàng 'một mực' là một tên hỗn đản.
Trần Duệ cười khổ nói:
- Ta thừa nhận.
- Chỉ là, có một nữ nhân ngu xuẩn đã không thể ly khai tên hỗn đản này.
Catherine hôn lên mặt hắn một cái:
- Ai bảo tên hỗn đản này là nam nhân của nàng, phụ thân của con gái nàng chứ?
- Catherine...
- Nữ nhân ngu xuẩn không chỉ có một mình ta. Không phải sao? Vương phu Điện hạ hẳn là nên dương dương đắc ý đi?
Catherine mỉm cười:
- Bất quá, chàng bây giờ cần nhất chính là ở bên Athena, nàng mới là nữ nhân cần có chàng nhất. Ta biết chàng nhớ nàng, cũng nhớ các nàng. Mặc dù có ăn chút dấm chua, thế nhưng ta có thể tưởng tượng được, lúc ta không ở bên chàng, chàng cũng có thể nhớ tới ta, như vậy tâm tình của ta lại đỡ hơn một chút.
Trần Duệ gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Âm Ảnh Nữ hoàng:
- Thật xin lỗi, lúc nàng cần có ta bên cạnh nhất, tên hỗn đản ngây thơ vô tri này lại không ở bên nàng.
Hắn nói, là lúc Catherine mang thai. Khi đó hắn vốn không biết nàng đã mang bầu Đóa Đóa, một lòng chỉ nghĩ làm thế nào đánh bại Rayzen.
- Chúng ta có thể đi đến một bước hôm nay. Có chàng, có nữ nhi... Vô luận là kết quả gì. Ta cũng sẽ không tiếc nuối, chàng cũng không cần phải tiếc nuối.
Catherine tựa nhẹ đầu lên vai hắn:
- Ta biết chàng trong tương lai còn sẽ phải đối mặt với rất nhiều trận chiến đấu khó khăn, chúng ta cho dù không thể trở thành trợ lực cho chàng, cũng sẽ không thành vướng bận, chàng không cần cân nhắc quá nhiều thứ. Nếu như cảm thấy nên làm, liền đi làm.
Trần Duệ gật gật đầu, không nói gì, chỉ ôm nàng càng chặt hơn. Có nữ nhân như vậy, hắn còn có thể nói gì nữa?
- Xem ở biểu hiện xuất sắc gần đây của chàng...
Catherine bỗng nhiên cười thần bí, ghé vào bên tai của hắn nhẹ nhàng nói:
- Cho chàng một phần thưởng đặc biệt.
- Phần thưởng đặc biệt gì?
Trần Duệ hai mắt sáng ngời, "Phần thưởng đặc biệt" của Nữ hoàng bệ hạ một hồi trước, chính là dâng lên một nơi trinh khiết mà hắn luôn một mực ngấp nghé.
- Lần này phải nghe ta, chúng ta đi cái vũ trụ thế giới được truyền thừa kia trước được không?
- Ý của nàng... Là chỗ nào?
Cái đề nghị này khiến Trần Duệ rất bất ngờ, sau khi trở thành "Trí Tuệ Nữ Thần", Catherine có một tia linh hồn vĩnh viễn lưu ở trong Siêu cấp hệ thống Tinh Thần tượng, bình thời đều tự động tiếp nhận tín ngưỡng cùng sinh mệnh chi lực trong tinh vực Siêu cấp hệ thống. Cũng truyền lại cho bản thể. Mà ý thức của bản thể nếu có điều kiện tiên quyết là Trần Duệ cấp cho quyền hạn đầy đủ, có thể tự nhiên tiến nhập Siêu cấp hệ thống, cùng một tia linh hồn kia trọng hợp, khôi phục ý thức tự chủ.
- Không thể sao?
Trong cặp hắc mâu thâm thúy như sao trời của Catherine lướt qua một tia trí tuệ.
- Đương nhiên có thể.
Trong nháy mắt. Hai người đã xuất hiện ở Tinh Thần Điện.
- Cung điện vô cùng mỹ lệ, dù đã không phải là lần đầu tiên tới đây.
Catherine kéo tay của Trần Duệ một đường đi vào một chỗ tẩm cung trong quần thể cung điện.
Nơi này chính là "Cung Trí Tuệ" của Catherine, mọi thứ nơi này đều có thể dựa theo tâm ý của Catherine mà bố trí cùng biến hóa.
- Ở loại địa phương này. Chúng ta được tính là trạng thái linh hồn...
Trần Duệ ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như lụa của Nữ hoàng bệ hạ, chớp chớp mắt.
- Nàng hiểu chứ.
Nói đến linh hồn trạng thái, Trần Duệ không khỏi nhớ tới lần dung hòa linh hồn với Python ở Quang Minh Thánh sơn. Loại tư vị kia có thể nói là mất hồn, chỉ bất quá lúc ấy là tiến hành dưới tình huống ngươi lừa ta gạt, mà Python hiện tại đã trở thành thuộc hạ của hắn, mặc dù không có mơ mộng xa vời gì, nhưng đặc thù cảm thụ trong linh hồn, đến nay vẫn không cách nào quên được.
Nếu nói đến trạng thái linh hồn, hiện tại chỉ có Veronica là linh hồn thể hoàn chỉnh chân chính.
Đối với Veronica, trong lòng hắn kỳ thật vẫn có áy náy, lúc trước vì muốn triệt để khiến ý thức của "Arthur" dung hợp, hắn đầu nhập vào nhân vật kia, cuối cùng tiêu diệt ý chí của Kulliannue, lại xử lý tốt quan hệ cùng với Rex, khiến "Arthur" không có tiếc nuối hoàn toàn biến mất, nhưng cùng lúc đó, "Trần Duệ" cũng thay thế "Arthur" đánh lên trong lòng Veronica dấu ấn vô pháp phai mờ.
Nàng chắc chắn sẽ không thích người thứ hai nữa.
Cho dù có thể trọng sinh, nàng cũng sẽ không rời nơi này đi.
...
Đây là đánh giá của Python, Trần Duệ không thể không thừa nhận, câu này rất đúng.
- Chàng đang nghĩ gì thế?
Chút thất thần nho nhỏ này không thể giấu diếm được pháp nhãn của Nữ hoàng bệ hạ: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Nữ nhân khác sao?
- Nàng cũng quá nhạy cảm a, làm sao có thể?
Trần Duệ liền lắc đầu như trống bỏi, ở trước mặt một nữ nhân nhắc đến một nữ nhân khác, đây chính là tối kỵ, đừng nói là nghĩ đến nữ nhân khác.
Lúc này nếu thừa nhận thì sẽ không còn là khốn kiếp, mà là vừa ngu vừa khốn kiếp.
- Hừ!
Catherine trợn mắt nhìn hắn, gia hỏa này lúc nói chuyện, ngón út tay trái có thói quen giật giật, đây chính là biểu hiện chột dạ, khẳng định nội tâm có quỷ.
Bất quá... vẫn là thôi đi, hắn ở lại Âm Ảnh Đế quốc cũng đã lâu như vậy, muốn thực sự không tim không phổi, vậy thì không phải là hắn, không cần phải vạch trần ở thời điểm này.
- Không nghĩ cái khác nữa, giờ ta bồi nàng trò chuyện được không nào...
Trần Duệ có chút chột dạ với áy náy nên đành ôm Catherine, hôn môi nàng một cái, vừa lúc đó, hắn bỗng dưng cảm giác được cái gì đó, vừa quay đầu lại, liền thấy đằng sau có thêm một người, đang trợn mắt há mồm mà nhìn hắn.
Veronica.
Veronica làm sao có thể đi đến Cung Trí Tuệ? Còn là ở thời điểm này?
- Thật xin lỗi!
Chính Veronica cũng không nghĩ tới sẽ thấy được một màn "Thân mật" của Catherine cùng Trần Duệ, nhất thời đỏ mặt, xoay người rời đi.
Chỉ là chưa đi tới cửa, cửa điện kia lại tự động đóng lại, là Catherine làm.
- Kỳ thật...
Catherine cười híp mắt nói:
- Là ta dùng ý niệm 'Mệnh lệnh' Thần sứ tiểu thư của chúng ta đi tới đây, ta nói cho nàng biết có công việc khẩn cấp. Thật xin lỗi, Veronica. Để cho ngươi thấy được một mặt háo sắc của gia hỏa nào đó.
Veronica mặt đỏ tới mang tai, không biết nên nói cái gì cho phải. Lại nói một câu:
- Thật xin lỗi.
- Nói xin lỗi phải là ta.
Catherine lắc đầu. Lại chỉ vào Trần Duệ:
- Còn có người này.
Trần Duệ cảm thấy rất oan uổng. Rõ ràng là trù tính của nàng được không? Đây là muốn biểu hiện ra loại quyền sở hữu nào đó của mình với người ta sao?
- Còn giả bộ vô tội? Cần phải xin lỗi nhất chính là chàng.
Catherine bấm mạnh eo Trần Duệ một cái:
- Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra ý tứ của Veronica đối với chàng, không được nói với ta, chàng cái gì cũng không cảm giác được. Chàng còn định lợi dụng tình cảm của người ta đối với chàng, chờ đợi một cách vô ích hả? Hay là thật sự coi người ta thành sứ giả gì gì đó?
Trần Duệ không nghĩ tới Catherine sẽ nói ra những lời như vậy, lại nhìn Veronica đang cúi đầu không nói, liền thấy trong lòng xấu hổ, mới áy náy nói:
- Thật xin lỗi.
- Trên thực tế... người phải xin lỗi. Đích thực là ta.
Catherine thở dài một hơi:
- Bởi vì những thứ vừa nói kia kỳ thật cũng là tình cảnh che dấu mà thôi, nguyên nhân chân chính... là ở U Phù chi địa, vị Saly tiểu thư kia, cũng chính là Python từng lén tìm đến ta, nói với ta chuyện của Veronica.
- Python?
Trần Duệ thấy rất bất ngờ.
- Đừng tự mình đa tình, Python chướng mắt loại người như chàng.
Catherine trợn mắt nhìn Trần Duệ liếc một cái:
- Nàng nghĩ cách làm thế nào mau chóng tăng cường lực lượng của chàng, mười năm sau đối phó Satan loại tồn tại đáng sợ kia. Mà bây giờ nguy cơ lớn nhất, đã không phải là Satan mười năm sau, mà là Chí cao Tam Thiên Sứ ba năm sau! Ngắn ngủn ba năm. Chàng sẽ phải đối mặt với ba địch nhân cùng Satan không phân cao thấp!
Veronica kinh hãi, nàng là trực hệ hoàng duệ của Vân Đằng đế quốc, đồng dạng đã từng là người trong Giáo hội Thần bí cùng Hồn biến thể của Kulliannue. Đương nhiên biết lực lượng của Chí cao Tam Thiên Sứ, không nghĩ đến Trần Duệ ba năm sau sẽ phải đối mặt với địch nhân đáng sợ như Tam Thiên Sứ!
- Python nói cho ta biết. Lực lượng linh hồn của Veronica vô cùng đặc thù, nếu như chàng cùng nàng tiến hành linh hồn dung hợp tu hành. Đối với việc tăng trưởng thực lực rất có ích lợi.
Catherine nhàn nhạt nói:
- Lúc trước bởi vì Satan ước chiến là mười năm, xuất phát từ lòng đố kỵ nào đó nữ nhân, ta vẫn chưa lập tức thúc đẩy chuyện này, hiện giờ ba năm sau chàng sẽ phải đối mặt với Chí cao Tam Thiên Sứ, cho nên, ta rốt cục hạ quyết tâm giải thích cái này, chàng hài lòng chưa?
Chỉ là trần trụi lợi dụng Veronica sao?
Trần Duệ nắm chặt nắm tay, trong lòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm Catherine dùng "Tâm ngữ" truyền đến:
- Python còn nói với ta một vài lời khác, nàng cũng đã nói với chàng.
Trần Duệ chấn động, hắn đã đoán được Python nói là cái gì.
Đang im lặng, lại thấy được hình ảnh của Catherine bắt đầu nhạt đi.
- Nhân danh Trí Tuệ Nữ Thần mệnh lệnh cho ngươi, Veronica... Kính dâng hết thảy.
Âm thanh của Catherine dần dần đi xa, chốc lát sau, toàn bộ hình ảnh hoàn toàn tiêu tán trong không khí.
Trong Cung Trí Tuệ, chỉ còn lại hai người Trần Duệ cùng Veronica.
Veronica nhìn Catherine biến mất, lộ ra vẻ kinh ngạc, khi ánh mắt chuyển tới người Trần Duệ, mặt lại đỏ lên, muốn rời khỏi nơi này, nhưng dưới chân nhất thời lại bước không được.
Với tư cách là chưởng khống giả tối cao, Trần Duệ vốn có thể đơn giản giải trừ cấm cố của Cung Trí Tuệ, hoặc là trực tiếp biến mất, thế nhưng hắn không làm.
- Nếu như đến loại trình độ này...
Veronica khẽ thở dài một tiếng, tựa như đã quyết định sự quyết tâm nào đó.
- Veronica, kỳ thật, Catherine nàng...
- Ta minh bạch. Trong lòng của ta sớm đã không còn oán hận, cho nên, ta có thể rõ ràng cảm giác được tâm ý chân chính của Catherine.
Veronica bỗng nhiên nở nụ cười:
- Ta rất cảm tạ nàng, chỉ là, ta muốn biết... Tâm ý của chàng?
Vấn đề này, kỳ thật luôn bày ở trong lòng Trần Duệ, nhưng không nghĩ nhanh như vậy phải đối mặt.
Trần Duệ trầm ngâm một lúc, mới hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm như biển cả kia:
- Có một nữ nhân, ta có thể không thích nàng, có thể không yêu nàng, thậm chí có thể tổn thương nàng, nhưng ta không cách nào ngăn cản được nhịp đập trái tim luôn mong ta hạnh phúc đó của nàng, cho dù chỉ là đứng xa mà nhìn ta hạnh phúc...
Veronica chấn động, một giọt nước mắt chậm rãi rớt xuống từ khóe mắt, những lời này, là lúc ban đầu Trần Duệ ở hoàng cung Long Hoàng Đế Quốc nói qua với nàng, chỗ bất đồng chính là, đây là cảm giác của "Tiểu Arthur" đối với nàng, nhưng mà giờ thoạt nhìn, đây kỳ thật chính là chân thật khắc hoạ nàng sau khi tân sinh.
Mặc dù chỉ là đứng xa dõi theo.
- Nếu nói nội tâm không có bóng dáng của nàng, đó là gạt người. Không phải là 'Tiểu Arthur' quá khứ kia, mà là 'Trần Duệ' hiện tại. Nếu như một nữ nhân như vậy, ta còn không biết quý trọng, ta đây thật sự là một tên hỗn đản chết tiệt.
Trần Duệ lắc đầu, tiến lên cầm chặt tay của nàng:
- Ta vốn đã đủ hỗn đản. Một gia hỏa hoa tâm vô sỉ như vậy, nàng có nguyện ý tiếp tục dõi theo hắn, bồi bạn với hắn, cùng bước tiếp con đường này không?
Nước mắt Veronica tràn mi, nàng vươn tay, ôn nhu vuốt ve mặt hắn:
- Vĩnh viễn?
- Vĩnh viễn.
Hai thân hình cuối cùng cũng hợp làm một, hai trái tim cuối cùng cũng đập chung một nhịp.