Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chàng Rể Ma Giới

Chương 107: Địa lao



Không đợi tiểu liệt ma xuất ra chủy thù, thì đã thấy tay của ám linh tinh lóe lên, thanh chủy thủ không biết tại sao lại ở trong tay của ám linh tinh, ngay sau đó thanh chủy thủ đã bị xoay thành một quả cầu sắt.
Tạp Lý làm sao không biết đã đá trúng thiết bản chứ, hắn vội xoay người muốn chạy trốn, chỉ là giọng nói thản nhiên của đối phương đã vang lên: "Nếu người dám chạy thì ta sẽ đem thứ đồ vật này nhét vào trong cổ họng của ngươi".
Tập Lý chấn động lại nghĩ đến tốc độ cùng với thực lực đáng sợ của tên ám tinh linh này thì liền dừng ngay lại động tác, nơm nớp lo sợ xoay người lại, vô cùng thức thời mà giao túi tiền ra: "Đại nhân đại lượng có thể so với ác ma cường đại nhất, Tạp Lý có mắt không tròng, lại dám mạo phạm đến đại nhân, thình đại nhân nhận lấy lời xin lỗi của Tạp Lý".
Trần Duệ tiếp nhận túi tiền mở ra nhìn thì thấy bên trong có mấy tử tinh tệ cùng với một đống bạch tinh tệ, lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của tiểu liệt ma, hỏi: "Số tiền này quá ít, không đủ mua cái mạng của ngươi đâu. Muốn giữ lại tính mạng cũng được, bất quá phải nói cho ta biết hai ngày nữa sẽ có đại nhân vật nào tới Lai Á trấn, tới để làm gì? Không nên tình toán lừa ta, nếu ta từ người khác nghe được tinh tức chuẩn xác hơn thì lúc nào ta cũng có thể đến tìm người đó, Tạp Lý đại nhân của Lai Á trấn".
Tiểu liệt ma rùng mình một cái, không ngừng hối hận, hận không thể tát mình vài cái, lúc nãy lắm chuyện để làm mẹ gì không biết. Hiện tại hối hận cũng vô dụng, vì muốn giữ mạng nên Tạp Lý vội vàng đáp: "Báo cáo đại nhân, ta cũng không biết tin tức xác thật, chỉ là vô tình nghe được từ trong miệng của một tên hạ nhân ở phủ trưởng trấn, hình như là có một gã quý tộc đến từ đế đô, còn đến để làm gì thì thật sự không biết".
"Đáp án này khiến ta không hài lòng" Trần Duệ lắc lắc đầu: "Ngươi chỉ có thể cung cấp tin tức thực tế để bảo vệ tính mạng của ngươi, ta cho ngươi 5 phút".
Nói xong, Trần Duệ phát lực, quả cầu sắt liền biến thành một khối sắc, Tạp Lý sợ tới mức hồn phi phách tán, nhanh chóng đem những tin tình báo cùng với bí văn nói ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đợi một chút" Trần Duệ nghe được một sự kiện liền cắt đứt lời nói của tiểu liệt ma: "Ngươi nói tiểu lão bà của trấn trưởng tư thông với một kẻ tên là Lennon sao?".
Tiểu liệt ma thấy Trần Duệ có hứng thú thì vội vàng nói : " Lão Khảm Đức tham hoa hắc sắc, có mới nới cũ, đã cưới 35 lão bà, sủng ái nhất chính là người mới cưới tên là Na Lệ Y, chủng tộc đại ác ma".
Na Lệ Y tuổi trẻ mỹ mạo, tri thức uyên bác, là mỹ nữ nổi danh, vốn là tình lữ với một người tên là Rose đại ác ma. Rose là đội phó của đội phòng vệ Lai Á trấn, vì muốn thăng quan phát tài cho nên đã đem vị hôn thê của mình cho lão Khảm Đức. Ở dưới tác dụng của dược vật thì Na Lệ Y đã trở thành lão bà thứ 35 của lão Khảm Đức, Rose vì thế mà trở thành đội trưởng của đội phòng vệ, nữ nhân đại ác ma ở ma giới nổi tiếng trung trinh, Na Lệ Y bị Rose bán đứng, tâm như chết nhưng cũng không có khuất phục lão Khảm Đức, mà là tính kế trả thù nên đã tư thông với một người tên là Lennon, kết quả là đã bị lão Khảm Đức phát hiện, Lennon đã mai danh ẩn tích.
Sự việc vẫn chưa kết thúc, lão Khảm Đức phát hiện chiếc nhẫn" Tử Viêm tâm" bí bảo của gia tộc không cánh mà bay, thế nhưng Na Lệ Y vẫn nói là mình không đánh cắp.
Lão Khảm Đức phẫn nộ vì thế mới nghiêm hình tra tấn Na Lệ Y, nhưng mà Na Lệ Y cận kề với cái chết vẫn không khai ra, vì thế đành phải giam nàng trong địa lao, trải qua cuộc sống muốn sống không được mà muốn chết không xong."
Chiếc nhẫn Tử Viên tâm? Trong lòng Trần Duệ chợt động, bỗng nhớ đến Lennon đã đưa cho mình chiếc nhẫn kích tình kia, cũng được khảm lên một viên bảo thạch màu tím.
"
Chiếc nhẫn kia có hình dạng ra sao? Nó có tác dụng gì ?"
"
chiếc nhẫn ngân sắc có khắc ma pháp, ở giữa có một khối bảo thạch tròn màu tím, cụ thể sử dụng như thế nào thì không biết" Tiểu liệt ma miêu tả một phen: "Trấn trưởng đại nhẫn đã từng treo giải thương để tìm chiếc nhẫn nhưng đáng tiếc là không tìm được".
Trần Duệ liền khẳng định, chiếc nhẫn kích tình chính là Tử Viêm tâm của lão Khảm Đức, Na Lệ Y quả nhiên là đã đưa cho Lonnon, Lomond không để chiếc nhẫn này vào mắt nên đã đưa cho hắn. Chính là Trần Duệ cảm giác được Lạc Mông chính là một tên hỗn đản nếu đã tư thông với Na Lệ Y thì vì cái gì không mang theo nàng đi, mà lại để nàng ở chỗ này chịu tra trấn.
Lúc này Trần Duệ mới gật đầu, quăng túi tiền kia ra cho tiểu liệt ma: "Cuối cùng cũng không để cho ta thất vọng, đây là thù lao của ngươi".
"
Đa tạ đại nhân, Tạp Lý có thể rời đi chưa?" Tiểu liệt ma vội vàng khom người, trong lòng đang âm thầm nói: cái này vốn là tiền của Tạp Lý a.
"
Ngươi đi đi" Trần Duệ thấy bộ dạng run sợ của tiểu liệt ma thì mỉm cười: "Ngươi nhớ kỹ, hôm nay ngươi chưa từng gặp ta, nếu không quản được cái miệng của mình thì ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn câm miệng".
Tạp Lý vội vàng gật đầu, không dám nói nửa câu vô nghĩa, nhanh chóng ly khai khỏi địa phương đáng sợ này.
Tổng hợp lại những tin tức của Tạp Lý và Á Khắc thì tình huống cảnh giới hiện tại ở đây xảy ra trước khi chuyện tình của Na Lệ Y bị lộ, nàng từng là lão bà được sủng ái nhất, hẳn phải biết nội tình. Xem ra phải vào phủ lão trưởng trấn một phen, nếu có thể thì thuận tay giúp nữ nhân đáng thương kia một phen.
Trấn Trường phủ rất dễ tìm, chính là tòa nhà lớn nhất trong trấn, thủ vệ cũng không phải đặc biệt sâm nghiêm, nghĩ đến cả trấn không có người nào dám đến vuốt râu của lão hỗ, đương nhiên là không tính kẻ bất lương thích ngoại tình kia.
Khổ Lợi Á từng nói rằng lão Khảm Đức có bối cảnh không nhỏ, cho dù là Lomond cũng phải kiêng kị ba phần, hơn nữa với hoàn cảnh lạ lẫm ở trong Lai Á trấn này thì việc đột phát là không cần phải nghĩ.
Bất quá, cho dù là thành lũy kiên cố nhất cũng có thể phá từ bên trong.
Chạng vạng ngày hôm sau. Trong hậu viện phủ trưởng trấn, không ít hạ nhân bận rộn bởi vì ngày mai là ngày đại thọ của trấn trưởng đại nhân, những khách được mời đều có thân phận tôn quý.
Một tên độc nhãn tiểu liệt ma lạp địch đang cầm búa chẻ củi, đốn củi không phải là công việc của hắn nhưng vì hắn có lực lượng yếu nhất nên thường bị khi phụ, bị bắt làm nhiều việc, đốn củi chính là một trong những số đó, việc này cũng thường xuyên xảy ra ở đây. Căn bản không có người hoài nghi.
Bất quá thì giác ma phụ trách đốn củi cũng thật cao hứng, vốn ngày mai là ngày mừng thọ của trưởng trấn đại nhân, đúng là lượng công việc rất nhiều, không thể tưởng tượng được tiểu liệt ma này lại có thể lấy lòng, chủ động tiếp nhận công việc đốn cùi này, nếu tiểu liệt ma đã biết điều như vậy thì quyền cước có thể nhẹ đi một chút.
Đúng lúc này, phía sau hắn xuất hiện một mị ma, trong tay mang theo một cái rổ, bên trong là thực vật, đang muốn mang đến địa lao, bởi vì trong địa lao có vẻ khủng bố cho nên mị ma này cũng không tình nguyện.
" Ai ui" Tên tiểu liệt ma đốn nhằm khúc củi, khiến búa rơi ra khỏi tay, rơi cách mị ma khoảng hai thước. Mị ma kia hoảng sợ, mắng: "Tân Lợi ngươi, tên hỗn đản này, không có mắt à".
Tiểu liệt ma nhanh chóng chạy tới giải thích, nguyên bản mị ma vốn đi đến địa lao, hiện giờ lại mượn cớ nói này nói cho. Cho đến khi tiểu liệt ma chủ động nói rằng muốn đưa cơm giúp nàng thì nàng mới vui vẻ đem rổ cơm đưa cho hắn rồi xoay người rời đi, một câu cảm tạ cũng không có.
Trong mắt tiểu liệt ma liền hiện lên một tia đắc ý, hết thảy đang dựa theo kế hoạch của mình, dù cho lúc nãy mị ma không muốn để cho hắn đưa cơm thì hắn cũng có biện pháp, bất quá hiện tại đã thuận lợi như vậy rồi thì cũng không cần dùng hậu chiêu nữa.
Tân Lợi chính là Trần Duệ ngụy trang, Tần Lợi chân chính mới vừa ra khỏi phủ trấn trưởng đã bị hắn chế ngự rồi.
Bởi vì thân phận là tạp dịch nên Tân Lợi chỉ biết được một ít chuyện, sau khi Trần Duệ hỏi thì hắn quyết định mạo hiểm giả dạng làm Tân Lợi để tiến vào phủ trưởng trấn.
Kỹ năng ngụy trang quả nhiên là thần kỳ, lại có thể thuận lợi hóa trang thành một tiểu liệt ma khác, bất quá phía trước đã có tấm gương của Lomond cho nên Trần Duệ cũng rất cẩn thận, lời nói và việc làm cũng dựa theo lời nói của Tân Lợi, quả nhiên là không có người khám phá ra, đương nhiên đó là đối với tình huống bình thường.
Cũng không có người nào trong phủ chú ý đến một tên tạp dịch hèn mòn như hắn. Trải qua một ngày tìm hiểu thì Trần Duệ đã tìm ra được vị trí của đại lao, lập tức mang theo đồ ăn đi vào đại lao.
Thủ vệ đại lao chính là hai tên giác ma, xa xa thấy được tiểu liệt ma thì một tên liền nhướng mày, quát lên: "Tại sao lại không phải là Tháp Toa?" Tiểu liệt ma ủ rũ nói: "Vừa rồi nàng gặp phải ta, buộc ta thay nàng đưa cơm".
"
Thì ra là thế" Tên giác ma thủ vệ đã có vài lần gặp tiểu liệt mà vì thế gật đầu nói: "Vào đi".
Trần Duệ đi đến trước đại môn của địa lao, một mùi ẩm ướt liền xông vào mũi của hắn, chỉ thấy có một cầu thang nối thẳng xuống dưới, ánh sáng bên trong càng ngày càng tối, ma đăng hai bên làm cho hắn liền cố ý rùng mình một cái.
Hai tên giác ma thủ vệ thấy bộ dạng nhát gan của hắn thì cười : "
Đồ vô dụng, phạm nhân bị nhốt ở phía bên trong, đi từ từ thôi, coi chừng tè ra quần đó".
"
Ha, ha" "Đáng tiếc không phải là con đàn bà Tháp Toa kia, bằng không thì có thể sờ vài cái rồi".
Trần Duệ giật mình vừa đi xuống cầu thang thì đã nghe được tiếng cười nhạo của hai tên giác ma.
Chẳng trách mị ma kia không tình nguyện đến đây, bị hai tên trước cửa ăn bớt là chuyện, nơi này quả thật rất đáng sợ, đi đến bên trong thì không tự chủ được mà có cảm giác dựng cả tóc gáy.
Đi qua một cái cầu thang, ở hai bên có ánh sáng của ma đăng, có thể thấy được bên trong có nhiều tảng đá lởm chởm, cơ bản làm cho người khác không cảm giác được có hơi thở của người sống.
Lúc này Trần Duệ nghe được phía trước truyền đến tiếng thở vì thế lập tức bước nhanh hơn quả nhiên đúng theo lời tên giác ma kia, bên trong này có giam một nữ nhân, chân tay đã bị cùm lại.
Tóc tai bù xù, trường bào rách tơi tả, quỳ rạp trên mặt đất vẫn không có nhúc nhích nhưng mà trong miệng vẫn phát ra những tiếng phì phì.
Thính giác của Trần Duệ hiện giờ đã vô cùng nhạy bén, nghe rõ tiếng phì phì kia không phải là kêu khổ mà là nguyền rùa, giọng nói tuy suy yếu nhưng tiếng nghiến răng phát ra từ đáy lòng này làm cho hắn có cảm giác không rét mà run.
Chương trước Chương tiếp
Loading...