Chàng Rể Ẩn Thân - Trang 2
Chương 75: Bản lĩnh
Vương Vũ bị Lâm Thùy Hân nhìn chằm chằm, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.
Lâm Thùy Hân bèn lên tiếng, giọng nói trong trẻo. vang lên: “Vương Vũ là nhân viên của tập đoàn, từng là phó giám đốc bộ phận hậu cần của công ty, đã giả danh thành viên hội đồng quản trị, tham gia vào những quyết định lớn của hội đồng quản trị, đồng thời thay đổi quyết định cuối cùng của hội đồng, vụ việc này đã báo cho. công an, công an sẽ sớm vào cuộc điều tra.”
“Lâm Thùy Hân, chết tiệt!” Lâm Thùy Hân chưa kịp nói xong thì Vương Vũ đã hét lên: “Tôi là thành viên của hội đồng quản trị, sao lại là giả danh?”
“Anh là thành viên hội đồng quản trị ư?” Lâm Thùy Hân vẻ mặt khó hiểu, nhìn luật sư Hồ hỏi: “Luật sư Hồ, xin cho tôi biết điều kiện tiên quyết để trở thành thành viên hội đông quản trị.”
Luật sư Hồ nở một nụ cười nhạt và nói: “Điều kiện tiên quyết để trở thành một thành viên hội đồng quản trị là sở hữu ít nhất 1% cổ phần của Nhất Lâm.”
Lâm Thùy Hân gật đầu sau đó nhìn Vương Vũ: “Anh nghe thấy chưa? 1% cổ phần, xin hỏi anh Vương Vũ, anh có 1% cổ phần của Nhất Lâm không? Hay nói cách khác, có vị hội đồng quản trị nào, ủy quyền cho anh không?”
Vương Vũ cản chặt răng không nói một lời, bởi vì anh ta biết cô nói đúng, anh ta không có cổ phần của Nhất Lâm.
Lúc đầu, Lâm Nhạc Hằng đã chia cho bốn người kế thừa của mình, mỗi người 5% cổ phần của Nhất Lâm, mà lần trước, Vương Vũ đã giao hết cổ phần trong tay mình ra để lấy lòng Trình Quân. Bây giờ anh ta thực sự đã không còn là cổ đông của Nhất Lâm nữa!
Nhưng việc này, làm sao Lâm Thùy Hân biết được!
Lâm Thùy Hân thấy Vương Vũ không nói câu nào, cười nhẹ, nói tiếp: “Vương Vũ là nhân viên công ty, mạo danh thành viên của hội đồng quản trị, số bỏ phiếu tôi bãi bỏ chức vụ chủ tịch của thành viên hội đồng quản trị không được quá một nửa. Vì vậy, Lâm Thùy Hân tôi vẫn sẽ là chủ tịch của Nhất Lâm, Vương Vũ là nhân viên công ty mà dám giả danh là chủ tịch của Nhất Lâm, anh ta đã ký nhiều hợp đồng gây bất lợi cho tập đoàn với nhiều công ty khác, cố ý gây thiệt hại tài chính cho tập. đoàn, từ bây giờ sẽ bị phòng Kinh tế và Điều tra hình sự trừng phạt sau khi điều tra kỹ lưỡng, đây là vấn đề thứ hai cấp bách mà hội đồng quản trị cần làm ngay.”
Ngay khi cô vừa nói dứt lời, hơn chục cảnh sát mặc cảnh phục từ ngoài phòng họp đẩy cửa vào, đè Vương Vũ lên ghế, khiến anh ta không thể nhúc nhích.
“Buông ra! Buông tôi ra!” Vương Vũ điên cuồng muốn thoát ra khỏi cánh tay của cảnh sát: “Lâm Thùy Hân, cô thật là tàn nhãn, nhưng mà tôi không giả làm chủ tịch của Nhất Lâm. Thỏa thuận quy định, khi số số phiếu đạt được đúng mức, có thể do thành viên của hội đồng quản trị bầu lại vị trí chủ tịch.”
“Vương Vũ, anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Số bỏ phiếu bãi bỏ tôi làm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị không được quá một nửa, cho nên tôi vẫn là chủ tịch, làm gì có chuyện cái gì mà thay thế chủ tịch chứ!” Giọng điệu của Lâm Thùy Hân đột nhiên trở nên cứng rắn, cô nhìn xung quanh bằng đôi mắt xinh đẹp long lanh, nói: “Vừa rồi ngoại trừ những người đã bỏ phiếu, còn những ai ủng hộ Lâm Thùy Hân tôi làm chủ tịch Nhất Lâm, xin giơ tay!"
Lời nói của cô vừa dứt, những thành viên khác trong hội đồng quản trị vừa chưa bỏ phiếu, thì ai nấy đều không chút do dự mà dơ tay lên, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn rõ được tình hình hiện tại.
Lâm Nhạc Hằng đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trong tay của mình cho Lâm Thùy Hân, hiện tại lại xuất hiện tạo bàn đạp cho cô, bọn họ làm sao không biết nên lựa chọn như thế nào?
Có tổng cộng năm thành viên hội đồng quản trị, tất cả đều giơ tay, cộng với Lâm Thùy Hân là có sáu người.
Vương Vũ nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra một chút vui mừng: "Lâm Thùy Hân, như vậy là mới có sáu phiếu thôi!"
“Gái gì?” Cô nhíu mày.
“Tôi cũng đồng ý cô Lâm Thùy Hân sẽ tiếp tục làm chủ tịch của Nhất Lâm!” Một giọng nam mạnh mẽ vang lên từ bên ngoài phòng họp vang lên.
Lúc Vương Vũ nghe thấy giọng nói này, sắc mặt anh †a thay đổi, nhìn chằm chằm vào cửa phòng họp, nhìn đối tác của mình, lúc này Trình Quân bước vào, trên tay cầm một tài liệu về vốn chủ sở hữu.
“Trình Quân tôi, sở hữu 5% cổ phần của Nhất Lân, với tư cách là thành viên hội đồng quản trị, tôi đồng ý để cô Lâm Thùy Hân sẽ tiếp tục giữ chức chủ tịch của tập. đoàn.”
Khóe miệng Lâm Thùy Hân cười một cách vui vẻ: “Bây giờ, đã có đủ bảy phiếu.”
Vương Vũ khi nhìn thấy Trình Quân xuất hiện, phát hiện có gì đó không ổn, lúc này sắc mặt tối sầm xám xịt, nhìn chằm chằm Lâm Thùy Hân: “Họ Lâm kia, cô tính kế với tôi sao! Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị hết mọi thứ đúng không!”
“Đúng.” Cô không phủ nhận: “Từ lúc biết anh tới chỗ ông nội hãm hại Trương Bá Sinh, những điều này, tôi đều chuẩn bị cho anh đó, thích không, anh họ của tôi?
“Cô! Cô! Cô!” Vương Vũ tức giận chỉ thẳng vào mặt Lâm Thùy Hân, hét lớn: “Đồ khốn kiếp, cô nhất định không được chết yên thân đâu! Lâm Thùy Hân, sớm muộn cũng có ngày, tôi sẽ khiến cô phải chết!”
“Đưa đi!" Cảnh sát tới nhíu mày ra lệnh áp giải Vương Vũ ra ngoài.
Trong khi Vương Vũ bị bắt đi, anh ta vẫn gào lên khóc lóc thảm thiết.
Lúc này, những người trong phòng họp ai nấy đều nhìn thấy trong ánh mắt của Lâm Thùy Hân có chút kỳ quái, trước nay họ chỉ nhìn thấy khả năng kinh doanh của người phụ nữ này, luôn coi cô là một cô gái dễ bị bắt nạt.
Nhưng bây giờ không ai dám nghĩ như vậy, anh họ mình, cô ấy muốn nói xử lý là xử lý, người như vậy thật không dễ dàng động tới.
Đứng trước cửa phòng họp, Lâm Nhạc Hằng thở dài không nói gì, ông không cảm thấy Lâm Thùy Hân làm như vậy là quá đáng, bởi vì cách mà Vương Vũ làm, đã động tới giới hạn của cô, anh ta muốn lật đổ toàn bộ tập. đoàn Nhất Lâm, nhưng cho dù nói như thế nào, Vương Vũ cũng là cháu ngoại của Lâm Nhạc Hãng, nhìn cháu trai mình như thế này, gia đình vốn dĩ sẽ hòa thuận chung sống với nhau mà giờ phải xem nhau như kẻ thù, ông cụ Lâm làm sao có thể vui vẻ nổi, dù sao cũng là máu mủ ruột già mà!
Lâm Thùy Hân nhìn dáng vẻ thất thần của ông nội, vẻ mặt cũng hiện lên sự hối lỗi.
Lâm Nhạc Hằng cười nhẹ khẽ lắc đầu với cô.
Khi tập đoàn Nhất Lâm xảy ra sự việc, Trương Bá Sinh dường như cũng đoán ra được điều gì đó, có điều cũng không để tâm lắm, anh tin rằng với tài năng của Lâm Thùy Hân, chỉ một người như Vương Vũ, không thể tạo ra bất kỳ cơn sóng to gió lớn nào ảnh hưởng tới cô. Anh đang đi mua một bộ đồ mới, vui vẻ bước ra khỏi trung tâm thương mại, trong đầu chỉ nghĩ đến ngày nào cũng có thể nhìn thấy Lâm Thùy Hân ở công ty mà vui mừng khôn xiết.
Mỗi khi nghĩ đến cô, trái tim của Trương Bá Sinh giống như quay trở lại năm mười sáu, mười bảy tuổi, khi nghĩ đến người mình thích, tim sẽ đập nhanh hơn, vừa nghĩ đến sẽ sớm gặp được cô, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, bất giác mỉm cười.
Ngay khi Trương Bá Sinh chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, anh đột nhiên nghe thấy loa phát thanh viên của trung tâm thương mại vang lên.
“Thông báo, thông báo, khách hàng nào là bác sĩ, hãy nhanh chóng đến cửa phía tây, ở đó có bệnh nhân bị thương cần được giúp đỡ”
Giọng phát thanh bị ngắt quãng gián đoạn, có thể thấy giọng điệu rất lo lắng của người phát thanh.
Trương Bá Sinh thấy nơi mình hiện đang đứng bây giờ không phải là khu vực phía tây sao? Nhìn về hướng cửa phía tây, thấy một đám đông đang đứng vây quanh đó.