Chàng Rể Ẩn Thân - Trang 2
Chương 70: Có chút ngơ ngẩn
'Trương Bá Sinh nhìn khoảng sân trước mắt có hòn non bộ, có lẽ cũng hiểu được địa vị của ông nội Lâm Thùy Hân ở Châu Xuyên.
Có thể có được một khu phức hợp nhuư vậy ở Châu Xuyên thì không phải là chỉ có tiền là được, mà công khai phô trương như thế thì chắc chắn phải có thân phận cùng địa vị.
Trương Bá Sinh theo sau quản gia đi trên đường chính, hai bên đường rặng liễu xanh mát, hoa tươi nở rộ.
Tại bên ngoài sân lớn của nhà chính, Trương Bá Sinh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Vương Vũ nhìn Trương Bá Sinh nhếch môi cười lạnh,nói “Này họ Trương kia, đây là khu nhà họ Lâm, cũng không phải là nơi mà loại người như anh có thể tùy tiện đến mà được sao?
Trương Bá Sinh siết chặt nắm đấm: “Muốn bị đánh thì cứ việc nói thẳng.”
Vương Vũ sững sờ, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Cứ tiếp tục phách lối đi, ngược lại muốn xem xem sau khi từ nhà chính đi ra, anh còn còn chút nào phách lối nữa!”
Trương Bá Sinh có chút thắc mắc vì sao Vương Vũ lại nói như vậy, chẳng lẽ sau khi mình gặp ông Lâm thì sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, anh ấy mặc kệ Vương Vũ vẫn đi theo quản gia vào trong nhà chính.
Trong nhà chính, Lâm Nhạc Hằng ngồi trên xe lăn quay lưng về phía cửa chính, trong tay cầm một chén tách trà có nắp, thổi nhẹ vào tách.
“Lão gia, người đã đến.“Tiếng của quản gia vang lên ở cửa.
“Cho vào đi.” Lâm Nhạc Hằng cũng không quay đầu lại nói.
Đến cửa nhà chính, quản gia dùng tay làm động tác mời Trương Bá Sinh.
Trương Bá Sinh nhẹ gật đầu rồi bước vào trong: “Ông nội, cháu là Trương Bá Sinh, chồng của Thùy Hân.
Trương Bá Sinh giọng nói rất lịch sự.
“Hừ! Trương Bá Sinh hả?” Lâm Nhạc Hằng giọng điệu không vui vẫn đưa lưng về phía Trương Bá Sinh không quay người lại, nói: “Anh ở rể Lâm gia ta mà hôm nay mới đến chào hỏi, trong mắt anh có phải không hề có ta Lâm Nhạc Hằng này đúng không?”
“Dạ, con không dám.” Trương Bá Sinh liên tục lắc đầu, bởi vì Lâm Nhạc Hăng là ông nội của Lâm Thùy Hân nếu không thì Trương Bá Sinh cũng không có biểu hiện thái độ như vậy.
“Không dám? Anh thì có cái gì không dám?” Giọng Lâm Nhạc Hằng mang theo châm chọc nói: “Trong mắt anh có chút nào xem trọng Lâm gia chúng ta sao?”
Trương Bá Sinh nhíu mày, anh nhìn bóng lưng của Lâm Nhạc Hằng nói: “Con không hiểu ý ông.”
“Thôi được rồi. Thời giờ của ta không nhiều, cũng không có thời gian đánh đố với anh, tự anh xem đi!" Lâm Nhạc Hăng giơ tay lên, ngay lập tức vô số tấm hình bay tán loạn như hoa rơi, từng tấm từng tấm rơi xuống dưới chân Trương Bá Sinh.
Với thị lực của Trương Bá Sinh vốn không cần nhặt ảnh lên cũng có thể thấy được hình trên tấm ảnh, trên đó là anh cùng hai người phụ nữ thân cận, một là tại câu lạc bộ tư nhân đụng phải cô gái xinh đẹp tóc xoăn đỏ, còn một là tối hôm qua ngồi với Hàn Châu tại quán ăn đêm.
Nhìn thấy những hình này, trong nháy mắt, Trương Bá Sinh liền biết có người đang làm trò với mình.
Trương Bá Sinh nhíu chân mày càng chặt: “Ở đâu ra mấy cái ảnh này?”
Lâm Nhạc Hằng cũng không trả lời câu hỏi của Trương Bá Sinh: “Tên nhóc này, Lâm gia ở thành phố Châu Xuyên dù không phải là danh môn vọng tộc, nhưng cũng không phải để mặc cho người khi dễ, anh làm rể Lâm gia lại ở bên ngoài trêu ghẹo phụ nữ, xem Lâm gia là cái gì?”
Lâm Nhạc Hằng vừa dứt lời liền ném chén trà xuống đất.
Một tiếng "bốp", tách trà vỡ tan tành, nước trà trong chén vương vãi khắp sàn nhà, bốc khói nóng hổi.
Ở cách nhà chính không xa, Vương Vũ đã không che giấu được nụ cười trên mặt khi nghe được âm thanh chén trà vỡ vụn, trong lòng đắc ý: Họ Trương, để tôi xem anh thu dọn như thế nào, muốn đấu với tôi ư, anh còn quá nonl”
Trong nhà.
Lâm Nhạc Hằng chống hai tay trên xe lăn dùng sức một chút xoay xe lăn lại, cuối cùng đã trông thấy người con rể Lâm gia dù chưa từng gặp mặt nhưng lại làm cho ông vô cùng tức giận.
Chỉ là cái nhìn này cũng khiến cho Lâm Nhạc Hằng có chút ngây ngốc.
Từ lần trước từ biệt ở công viên ngoại ô, trong lòng Lâm Nhạc Hằng đã nhớ kỹ gương mặt của Trương Bá Sinh, anh ấy là nhân vật độc nhất trong giới y học toàn thế giới có danh hiệu Diêm Vương sống, cũng là một trong số ít người trên thế giới này có thể cứu mạng ông ta.
Lâm Nhạc Hằng từng nghe người bạn nói rằng Diêm Vương sống cứu người không nhìn tiền, chỉ cần duyên, ông ta một mực chờ mong lần nữa gặp lại Diêm Vương sống, dù sao, nếu có thể sống được thì không ai muốn chết.
Nhưng Lâm Nhạc Hằng đã thất vọng, khoảng thời gian này mỗi ngày ông ta đều đi ra công viên ngoại ô công viên, nhưng cũng không gặp được nhân vật trong truyền thuyết kia.
Thời gian dần qua, Lâm Nhạc Hằng bắt đầu thất vọng, trong lòng cũng nghĩ răng nếu như dễ có duyên gặp được Diêm Vương sống như vậy thì cái danh xưng Diêm Vương sống này cũng sẽ không có giá trị và cũng không có nhiều người dốc hết sức mình chỉ để được gặp Diêm Vương sống.
Nhưng Lâm Nhạc Hăng không nghĩ tới, ông ta lại được gặp Diêm Vương sống trong truyền thuyết, đồng thời, đối phương lại lấy thân phận cháu rể tới gặp mình?
Diêm Vương sống nổi tiếng trên thế giới chính là cháu rể của mình! Lại đến nhà mình ở rể! Lâm Nhạc Hằng càng có cảm giác không chân thật.
Lâm Nhạc Hằng nhìn Trương Bá Sinh, há hốc mồm, nói không ra lời.
Lâm Nhạc Hằng bối rối khi nhìn thấy Trương Bá Sinh, Trương Bá Sinh sau khi nhìn thấy Lâm Nhạc Hằng cũng có chút bối rối, đây không phải là người mà ngày đó mình gặp ở công viên ngoại ô và còn vui vẻ gọi một tiếng ông nữa sao, không nghĩ tới là ông nội của Thùy Hân, đó không phải chính là ông nội của anh nha!
Đây là
Một già một trẻ nhìn nhau, không ai mở miệng trước, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
“Cái đó......"” Lâm Nhạc Hằng ho khan hai tiếng:
“Trương Bá Sinh à, anh là chồng của Thùy Hân, ta sẽ không ngại nữa, ngồi đi, ngồi đi.”
Lâm Nhạc Hằng làm động tác mời ngồi.
Trương Bá Sinh tủm tỉm cười, không dám bất kính đi đến băng ghế bên cạnh ngồi xuống, đồng thời nói lấy lòng Lâm Nhạc Hăng: “Ông nội, cháu không nghĩ đến hai †a lại có duyên như vậy nha.”
Đường đường Diêm Vương sống lại chủ động nói ra hai chữ có duyên này, thật đúng là lần đầu, nếu bị những người không tiếc bỏ ra mấy tỷ bạc để mời Trương Bá Sinh ra tay cứu mạng nghe được, đoán chừng sẽ tức hộc máu.
“Ha ha” Lâm Nhạc Hằng vui vẻ cười nói: “Ta cũng thật sự không nghĩ tới nha, đường đường Diêm Vương sống lại chính là cháu rể của Lâm Nhạc Hằng ta.”
“Ông nội, ngài vẫn cứ gọi cháu là Trương Bá Sinh là được ạ, cái gì Diêm Vương sống đều do người ngoài g rên mặt Trương Bá Sinh có chút ngại ngùng, khi nói lời nói này quan hệ của anh và Lâm Nhạc Hằng càng được kéo gần hơn.
Lâm Nhạc Hằng nhẹ gật đầu: “Được, vậy ta liền cậy già lên mặt, gọi anh là cháu Trương.”
“Đúng ạ, đúng ạ.”. Trương Bá Sinh liên tục gật đầu.
“Cháu Trương à, cháu......” Lâm Nhạc Hằng mắt nhìn đến những tấm ảnh đầy trên mặt đất, trên mặt có chút xấu hổ: “ Cháu nói xem người trên tấm ảnh có phải là cháu hay không?”
“Đúng ạ.” Trương Bá Sinh cũng không do dự liền gật đầu: “Bất quá là ảnh chụp theo góc độ đặc biệt, sự thật thì không phải như ông thấy.”
Nghe Trương Bá Sinh nói như vậy, Lâm Nhạc Hằng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ông ta không cho rằng Trương Bá Sinh gạt mình vì ông biết Diêm Vương sống vốn không cần lừa gạt mình vì cái gì? Vì tiền ư? Thật buồn cười, Diêm Vương sống sẽ không thiếu tiền, làm sao lại chú trọng tài sản của Lâm gia? Vì mình cháu gái ư? Lại càng không có khả năng vì Lâm Nhạc Hằng biết dù cháu gái mình có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng trên thế giới người đẹp cũng rất nhiều, dựa vào danh xưng Diêm Vương sống thì muốn dạng người đẹp nào mà không được?