Chàng Rể Ẩn Thân - Trang 2
Chương 23: Bị gây sự
"Thật ra nếu em thật sự mệt mỏi, có thể lựa chọn việc buông tay." Trương Bá Sinh cảm nhận được sự mệt mỏi từ lời nói của người phụ nữ, đồng thời cảm thấy đau lòng.
"Buông tay? Nào có đơn giản như vậy." Lâm Thùy Hân tự giễu cười một tiếng: “Nếu mọi người đều một lòng nghĩ cho Lâm Gia, thì vị trí tổng giám đốc này, không ngồi cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác, những người kia, chỉ nhìn trúng tiền của công ty, bọn họ căn bản sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Nhất Lâm, Nhất Lâm rơi vào trong tay bọn họ, chỉ có một con đường chết, bây giờ toàn bộ giới thương mại Châu Xuyên, người người đều hy vọng tôi từ bỏ vị trí này, như: vậy, bọn họ sẽ có cơ hội, biết không, Nhất Lâm, lập tức sẽ xong đời, di chúc ông nội đã tuyên bố, ba tháng sau, sẽ chia Nhất Lâm ra hoàn toàn."
Trương Bá Sinh yên lặng, không lên tiếng, đây là lần đầu tiên Lâm Thùy Hân tâm sự với anh, lại làm cho Trương Bá Sinh cảm giác nặng nề như vậy.
"Haiz!" Lâm Thùy Hân thở một hơi dài nhẹ nhõm: “ Được. rồi, nói với anh nhiều như vậy, anh cũng không hiểu được, chỉ là trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều rồi, Trương Bá Sinh, tôi còn phải nói với anh một câu, cảm ơn."
Lâm Thùy Hân mặt đầy chân thành nhìn Trương Bá Sinh, Trương Bá Sinh cũng nhìn Lâm Thùy Hân như vậy.
Bốn mắt giao nhau.
"Tổng giám đốc Lâm, em yên tâm, bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ cùng em vượt qua."
“Mong là vậy."
Khi cơn mưa bất chợt dừng lại, ánh mặt trời sáng rực rỡ cứ như vậy đột ngột xuất hiện, mưa mùa hè, sẽ đem đến cho mọi người một cảm giác thời gian giao thoa với nhau, tựa như sương khói ban nấy, chẳng qua chỉ là đang nói lên tâm tình ai đó mà thôi.
Lâm Thùy Hân lái xe chở Trương Bá Sinh về nhà, vừa vào nhà, liền thấy Mễ Thanh sáng sớm đã đi ra khỏi cửa, hết sức phấn khởi chạy tới.
"Có chuyện gì mà vui như vậy?" Lâm Thùy Hân trên mặt lộ ra nụ cười.
“Buổi hòa nhạc, Thùy Hân, tôi kéo bạn của tôi đi lấy được ba tấm vé, là buổi lưu diễn của Michelle, điểm dừng lần này không phải ở Châu Xuyên sao! Tôi rất vất vả mới lấy được ba tấm vé đấy!" Mễ Thanh vừa nói, vừa móc ra ba tấm vé ở trước mặt Lâm Thùy Hân vô cùng phấn khích.
"Trời ạ! Sao cậu làm được vậy, tôi nhớ mấy tháng trước vé sớm đã bị bán sạch rồi mà!" Lâm Thùy Hân trên mặt cũng lộ ra biểu tình mừng rỡ, cô vô cùng thích hội họa và âm nhạc, lúc học đại học, thường xuyên đi xem một vài triển lãm tranh, buổi hòa nhạc.
"Hì hì, bí mật!" Mễ Thanh cho Lâm Thùy Hân làm một mặt quỷ: “Như thế nào, có hứng thú cùng nhau đi không, không phải cậu nói, Trương Bá Sinh nhà cậu đối với âm nhạc cũng có nghiên cứu qua sao? Chắc hẳn cũng cảm thấy rất hứng thú đi."
"Hắn?" Lâm Thùy Hân theo bản năng liếc nhìn Trương Bá Sinh, trong lòng đã bắt đầu tự trách mình, đều do mình, sống chết muốn mặt mũi, thời học đại học có nói với Mễ Thanh, sau này mình muốn tìm một nghệ sĩ có cùng sở thích giống mình, nếu không có chết cũng không gả cho ai, điều này đã tạo nên một lời nói dối dành cho Mễ Thanh, còn nói chồng mình ở hội họa, âm nhạc và nhiều lĩnh vực khác đều rất hiểu biết nữa chứ.
"Đi thôi, tôi cũng rất muốn đi xem." Trương Bá Sinh gật đầu một cái, trong đầu đang suy nghĩ, Michelle gì kia, hình như là học trò của Yeff thì phải?
Lâm Thùy Hân bất ngờ liếc nhìn Trương Bá Sinh, vừa vặn nhìn thấy Trương Bá Sinh đối diện nháy nháy mắt với mình, còn len lén làm một động tác ok cho mình, cái này làm cho Lâm Thùy Hân lại một lần nữa lộ ra cảm kích, cô biết, Trương Bá Sinh đồng ý yêu cầu này của mình, ở sau lưng không biết phải dùng bao nhiêu thời gian đi tra cứu tài liệu nữa.
Thời gian của buổi hòa nhạc là ngày mai, Lâm Thùy Hân đưa Mễ Thanh đến tập đoàn Nhất Lâm, mà Trương Bá Sinh cũng đi ra khỏi biệt thự, đi đến trại mồ côi.
Trương Bá Sinh đeo đôi dép kẹp, ngồi lên xe buýt, đi về phía trại mồ côi, anh rất thích ngồi trên xe buýt thưởng thức thành phố này, thành phố mà anh đã từng cùng mẹ sinh sống với nhau.
Từ biệt thự đến trại mồ côi, phải đi qua hơn nửa thành phố Châu Xuyên, trong thành phố còn phải đổi một vài chuyến xe buýt khác, Trương Bá Sinh hai tay đút túi, đứng ở trước trạm xe buýt, chờ chuyến xe tiếp theo.
Đột nhiên, có một bàn tay từ đằng sau đặt lên vai trái Trương Bá Sinh.
Trương Bá Sinh quay đầu lại nhìn, một người mặc áo ba lỗ trằng, với cái đầu trọc, xăm kín người đang đứng ở phía sau mình, trong quá trình quay đầu lại, xung quanh anh bị khoảng chừng năm tên xăm trổ đầy mình bao vây, những người vốn đang ở trạm xe buýt này chờ xe buýt, tất cả đều mặt đầy sợ hãi nhìn bên này, đứng cách xa ra.
"Có chuyện gì không?" Trương Bá Sinh nhìn mấy người đàn ông phía sau mình, khẽ cau mày.
"Nhóc con, chọc vào người không nên chọc vào rồi, cùng mấy anh đi một chuyến đi." Tên đầu trọc dùng sức bóp bả vai Trương Bá Sinh một cái, trong lúc hắn nói chuyện, hai tên cao †o vạm vỡ đồng thời đi lên, giữ lấy Trương Bá Sinh.
Những người xung quanh thấy một màn này, cũng không dám nói gì.
Trên mặt mấy tên cao to treo nụ cười gắn, trong mắt Trương Bá Sinh mang theo nghi ngờ, những người này là ai phái tới? Trịnh Sâm? Hay là Vương Vũ?
Bên cạnh trạm xe buýt có một dãy nhà cũ kỹ, phía trên đều viết chữ phá bỏ, nhìn lụp xụp, nhưng giá trị lại cực kỳ đắt đỏ.
Nơi này sớm đã không có người ở, phía sau dãy nhà có một cái ngõ nhỏ, căn bản sẽ không có người xuất hiện ở đó, cũng không có ai quản lí, chất đầy rác, đến trước ngõ, Trương Bá Sinh đã ngửi thấy mùi hôi thối từ bên trong truyền ra ngoài.
Mấy tên vạm vỡ đưa Trương Bá Sinh tới nơi này, dùng sức đẩy anh một cái.
"Nhóc con, sau này nhìn rõ một chút, trên thế giới này, có rất nhiều người, mày không chọc nổi đâu, đánh cho tao!" Tên đầu trọc vung tay lên, mấy tên vạm vỡ giơ nằm đấm lên hướng về phía mặt Trương Bá Sinh, nhìn những cơ bắp kia, căn bản không hề có ý nương tay, rõ ràng là muốn đem người đánh tàn phế.
Trương Bá Sinh nhìn dáng vẻ mấy tên côn đồ, không nhịn được cười một tiếng, trong miệng nôn nhẹ, giống như đang lẩm bẩm vậy: “Tất cả đều vô dụng."
Trương Bá Sinh vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện ở trong ngõ, những người giơ nằm đấm ra với Trương Bá Sinh, ngay cả bóng đen là cái gì cũng không thấy rõ, chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, sau đó hai tay truyền tới một trận đau đớn, ngay sau đó, ý thức liền mất đi, bất tỉnh nhân sự.
Tổng cộng có sáu tên côn đồ, chưa tới mười giây, toàn bộ đều ngã xuống đất, từ đầu đến cuối, Trương Bá Sinh đứng tại chỗ, không hề động đậy.
"Đi điều tra một chút, là ai phái người tới." Trương Bá Sinh lên tiếng một lần nữa, nhấc chân đi ra khỏi ngõ.
Bóng đen kia từ đâu tới phảng phất như không hề xuất hiện vậy, lặng yên không một tiếng động.
Trương Bá Sinh vừa đi ra khỏi ngõ, đã nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở trước mặt mình.
Cửa kế bên người lái của một chiếc xe cảnh sát mở ra, một nữ cảnh sát tóc ngắn, mặc cảnh phục, với một chiếc thắt lưng và một khẩu súng từ trên xe bước xuống, chỉ Trương Bá Sinh, mặt đầy lạnh lùng, ra lệnh: "Bắt hắn lại cho tôi, toàn bộ đưa đi hết!"
Nhìn cảnh sát trước mặt, Trương Bá Sinh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, có vẻ, hôm nay không thể đi đến trại mồ côi được rồi, anh đưa tay ra phía sau và cúi đầu, sau đó rất phối hợp, để cảnh sát còng tay mình, rồi ngoan ngoãn lên xe cảnh sát.
"Đem cả những tên côn đồ kia đi!" Nữ cảnh sát mặt lạnh như băng chỉ vào sáu tên côn đồ nằm dưới đất: “ giam lại để thẩm vấn!"