Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ - truyen full -
Chương 46: Đồng hồ
Trình Đại Thụ suốt một đêm bị đưa đến bệnh viện, Vương Hoa Như vô cùng lo lắng mà cầm tất cả đồ vật trong nhà, Trình Vũ ôm một cái túi tiền ở trong mình, còn lại Vãn Phong cầm đồng hồ của Đại Sơn.
Bọn họ là người nghèo khổ không thể đi nổi bệnh viện ở trong thành, cho nên bọn họ không dám sinh bệnh.
Lưu Tráng Tráng lái xe vận tải nhà mình đưa gia đình Vãn Phong đi, dọc theo đường đi Vương Hoa Như cùng Trình Vũ đều khóc, chỉ có Vãn Phong cố nén nước mắt, ôm đầu Trình Đại Thụ, cho ông nằm thẳng dựa vào chính mình ở trên đùi.
Đại Sơn biết làm sai, bộ dáng ngồi xổm cách xa Vãn Phong ở địa phương xa nhất, anh biết ba muốn đuổi anh đi, biết chị gái không cho anh đi, biết mẹ đánh anh, biết ba đánh anh.
Nhưng anh không biết vì cái gì.
Xe chạy khoảng hai giờ sau đó tới bệnh viện, trực tiếp đưa người đi khám gấp.
Không quá năm phút, có bác sĩ ra tới nói tình hình Trình Đại Thụ đang cấp bách phải làm phẫu thuật, chi phí phẩu thuật yêu cầu năm đến mười vạn, nói bọn họ nhanh chóng chuẩn bị tiền.
Vương Hoa Như cả người mềm muốn ngã trên mặt đất, “Bác sĩ nói cái gì? Bao nhiêu tiền?”
Trình Vũ ôm tiền còn sót lại đưa cho bác sĩ, “Có, tôi mang theo tiền, thật nhiều.”
Vãn Phong đem tiền ờ trong bóp Vương Hoa Như, cùng tiền của mình toàn bộ móc ra tới đặt ở trên mặt đất, lại đi lấy tiền Trình Vũ , đem vào cùng nhau đếm đếm lại còn chưa đến 5000.
Lưu Tráng Tráng đứng ra nói, “Vãn Phong, tớ hỏi ba mẹ tớ… Cậu trước tiên đừng có gấp, tớ đây liền gọi điện thoại nói với họ đưa tiền mượn…”
Vãn Phong móc ra đồng hồ của Đại Sơn đưa cho Lưu Tráng Tráng, “Lưu Tráng Tráng, có thể hay không giúp tôi tìm một chỗ, hỏi một chút đồng hồ này có giá trị bao nhiêu tiền? Có thể bán thì liền bán, cái đồng hồ này hẳn là rất đáng giá.”
“Được, tớ đi giúp cậu hỏi.” Lưu Tráng Tráng cầm lấy đồng hồ liền chạy đi ra ngoài.
Vương Hoa Như ngồi dưới đất khóc một lát, thấy Đại Sơn đi kéo Vãn Phong, bà liền lau nước mắt, bà nhất thời giận sôi máu, “Đều tại cậu tên ngốc này ——”
Nàng nhào qua đó, quất đánh mặt Đại Sơn, “Đều tại cậu ——”
Vãn Phong che ở trước mặt Đại Sơn, bị Vương Hoa Như không cẩn thận đánh tới, nột cái tát kia dừng ở trong không khí phát ra một âm thanh vang dội.
Vương Hoa Như thở phì phò trừng mắt nhìn nàng.
Đại Sơn lại bị Vãn Phong bảo hộ ngay trước mặt, một đôi mắt đào hoa trừng Vương Hoa Như, “Không thể đánh chị ấy!”
Vãn Phong đem anh kéo đến phía sau, mắt hồng đỏ hoe hướng Vương Hoa Như nói, “Mẹ, chờ ba tỉnh lại nói được không?”
Đại Sơn duỗi tay tới lau khóe môi đều là máu của Vãn Phong, Vãn Phong khóc lóc đẩy ra, “Đại Sơn, anh đi bên cạnh ngồi xuống.”
Đại Sơn lắc đầu.
Trình Vũ còn trên mặt đất che chở số tiền kia, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cậu bị dọa sợ rồi, thân mình nho nhỏ run rẩy phát run, khóc cũng không dám phát ra âm thanh, nước mũi đều rơi xuống bên miệng, cậu bĩu môi, nhìn chị gái cùng mẹ mình, lại nhìn về phía phòng giải phẫu, nước mắt ở hốc mắt liền rơi xuống.
Mà cùng lúc đó, Lưu Tráng Tráng lấy cái đồng hồ kia, hỏi thăm một hồi lâu, tìm được một cửa hàng cầm đồ, may mắn ông chủ kia cũng ngủ ở trong tiệm.
Lưu Tráng Tráng gõ cửa hồi lâu đem người đánh thức, hỏi đồng hồ này bao nhiêu tiền, chủ tiệm kia cầm đồng hố lấy kính lúp nhìn chằm chằm xem một lát, mắt lại nhìn qua Lưu Tráng Tráng, hỏi, “Đồng hồ này cậu lấy từ đâu ra?”
Lưu Tráng Tráng không dám nói thật, chỉ nói là được bạn bè đưa cho.
Người nọ kêu cậu từ từ, xoay người đi vào liền gọi một cuộc điện thoại.
Lưu Tráng Tráng ở bên ngoài đợi một lát, chủ tiệm ra tới nói là gọi điện thoại tìm người tới giám định, nếu có thể, có thể cho cậu vài vạn.
Lưu Tráng Tráng vừa nghe lời này, nhanh chóng ra cửa gọi điện cho Vãn Phong, sau đó mới tiến vào kiên nhẫn chờ ở cửa.
Không đến hai mươi phút, đến trước cửa hàng cầm đồ là một chiếc xe màu đen, tiến đến là một ông lão đầu bạc từ trong xe bước ra, bên cạnh đứng sẵn bốn người vệ sĩ, một trợ lý tiến lên mở cửa cho ông.
Chủ tiệm nhanh chóng ra đón vài bước tiến lên, đem đồng hồ trong tay đưa đến trước mặt ông lão, “Tiêu lão gia, ngài xem xem, có phải là chiếc đồng hồ này không?.”