Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 68: Khiêu chiến tông chủ
Cho dù khiêu chiến người nào, đều không thể đánh lại.
Một kiếm vừa rồi của người ta không nhằm vào bọn họ, đều có thể khiến đạo
tâm của bọn họ thiếu chút nữa tan vỡ, nếu như bị khiêu chiến, còn đánh kiểu gì.
Hơn nữa đánh thua, vậy phải làm thế nào?
Quy tắc của quyền khiêu chiến này là như vậy.
Khiêu chiến đệ tử thân truyền, thắng sẽ thành đệ tử thân truyền.
Khiêu chiến chấp sự của tông môn, thắng sẽ thành chấp sự của tông môn, khiêu
chiến trưởng lão của tông môn, thắng sẽ thành trưởng lão của tông môn.
Nhưng thua người nọ, vị trí khó mà giữ được.
Rất nhiều trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông hoảng sợ.
Đại diện của mỗi đại tông môn bắt đầu từ hoảng sợ biến thành trạng thái xem
diễn trò cắn hạt dưa.
Đệ tử của tông môn ẩn thế muốn dùng quyền khiêu chiến.
Nếu mà thắng, thì thế nào đây?
Càn Đế Đạo Tông đối mặt với tông môn ẩn thế người ta, còn có thể lấy thế đè
người hay sao? Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Việc vui lần này của Càn Đế Đạo Tông lớn rồi.
Dưới ánh mắt xem diễn trò của mọi người.
Trong đấu trường.
Diệp Lạc hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh nhạt nhìn rất nhiều trưởng lão ở trên
vòng tròn cỡ to.
Cuối cùng tầm mắt hắn ta nhìn về phía tông chủ Càn Nguyên.
Vừa rồi hắn ta vẫn luôn chú ý tới tông chủ Càn Nguyên này.
Bởi vì toàn trường, chỉ có duy nhất tông chủ Càn Nguyên coi như không có một
kiếm này của hắn ta!
Muốn quấy rối ở Càn Đế Đạo Tông, còn gì tốt hơn là giẫm tông chủ nhà bọn họ
dưới chân?
Hơn nữa theo ý hắn ta, chỉ có tông chủ Càn Nguyên mới xứng đấu với hắn ta.
Chính là ngươi!
Đôi mắt Diệp Lạc nheo lại.
“Đại trưởng lão, ta muốn dùng quyền khiêu chiến này, khiêu chiến tông chủ của
quý tông! Mong tông chủ Càn Nguyên vui lòng chỉ giáo!”
Diệp Lạc ôm trường kiếm, hành lễ vãn bối đối với tông chủ Càn Nguyên.
Rầm rầm…
Mọi người đều đứng dậy, cả đám nhìn Diệp Lạc với vẻ khó mà tin.
Muốn khiêu chiếu chủ Thánh Địa một phương!
Đệ tử của tông môn ẩn thế đã lớn mật như vậy sao?
…
Trên vòng tròn cỡ lớn.
Rất nhiều trưởng lão nghe thấy Diệp Lạc muốn khiêu chiến tông chủ Càn
Nguyên, cả đám đều làm bộ làm tịch mở to mắt nhìn.
“Hóa ra không phải là khiêu chiến lão phu, may mắn, may mắn, nhưng mà sao
Diệp tiểu hữu này có thể khiêu chiến tông chủ, haizz, chuyện này sao có thể
được, chuyện này sao có thể được…”
“Để tông chủ lên cũng được! Tông chủ chắc chắn có thể đánh bại Diệp tiểu
hữu!”
“Nhưng nếu thực sự đánh bại Diệp tiểu hữu thì làm sao bây giờ? Sư tôn của
Diệp tiểu hữu, vị nào đó tự mình hàng lâm, nói tông chủ bắt nạt Diệp tiểu hữu,
đến lúc đó làm sao đây?”
“Đương nhiên giao tông chủ ra… Khụ khụ, đương nhiên là nói rõ lý lẽ với
người ta, lấy tình để cảm động, giải thích hẳn hoi!”
“Ta cảm thấy thích hợp hi sinh, là rất cần thiết!”
Rất nhiều trưởng lão đều đang nói chuyện với nhau.
Tông chủ Càn Nguyên ngồi trước bàn gương mặt đã cứng ngắc, nắm một tách
trà trong tay, run lẩy bẩy.
Không ít nước trà bắn vào lòng bàn tay lão ta nhưng lão ta không phát hiện ra.
Ta xong rồi…
Trang bức trâu bò quá mức.
Phải chịu đánh.
Bàn về cao nhân trang bức quá mức, phải chịu đánh làm sao bây giờ?
Online…
Khẩn cấp!
Trái tim tông chủ Càn Nguyên như bị dao cứa, lão ta biết rất rõ tình cảnh của
mình.
Một phàm nhân như lão ta, sao có thể đánh thắng Diệp Lạc.
Đi lên không phải chịu chết sao?
Không đi lên, vậy mặt mũi của chủ Thánh Địa có còn hay không?
Ngay khi tông chủ Càn Nguyên rơi vào trong trầm tư.
Đại trưởng lão im lặng đi tới bên cạnh tông chủ Càn Nguyên.
“Tông chủ, nên đi xuống, quyền khiêu chiến này là quy củ của Càn Đế Đạo
Tông chúng ta, không thể thay đổi, tông chủ ngươi đi xuống, tốt nhất là ngang
tài ngang sức với Diệp tiểu hữu, nếu không thì e rằng sẽ có phiền phức lớn.”
“Hơn nữa Càn Đế Đạo Tông ta muốn có quan hệ tốt với Vô Đạo Tông, chỉ sợ
cũng vì vậy mà không còn hi vọng.”
Vẻ mặt đại trưởng lão không chút thay đổi khuyên tông chủ Càn Nguyên.
Nghiễm nhiên là bộ dạng nghiêm túc.
Giống như là người khác hoàn toàn với ông cụ cười tươi như hoa lúc trước.
Tông chủ ngồi trước bàn vẫn không dám cử động nghe thấy thế, thiếu chút nữa
không nhịn được phun nước bọt lên mặt đại trưởng lão.
Ngang tài ngang sức sao?
Ta đánh con mẹ ngươi.
Chỉ sợ một kiếm của hắn ta cũng có thể miểu sát ta.
Còn ngang tài ngang sức.
Nhưng lão ta cũng không có khả năng không xuống đấu…
Quy củ của Càn Đế Đạo Tông không thể phá…
Đây là một vấn đề khó giải.
Bây giờ xem ra, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi giữ mạng, cuối cùng đi diễn một
trận.
Tông chủ Càn Nguyên hít sâu một hơi, đứng dậy, đi tới bên cạnh vòng tròn cỡ
to, nhìn phía dưới rất lâu mà không nói.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều biết tông chủ Càn Nguyên sắp xuống đấu.
Cả đám ngừng thở, muốn nhìn trận đại chiến kế tiếp.
Ở trong tầm mắt của mọi người, tông chủ Càn Nguyên đứng trước vòng tròn cỡ
lớn.
Một phút…
Mười phút…
Nửa tiếng…
Khoảng chừng hơn nửa tiếng trôi qua.
Đại trưởng lão không nhịn được mở miệng.
“Tông chủ, ngươi đang đợi gì thế?”
Tông chủ Càn Nguyên thản nhiên nhìn thoáng qua đại trưởng lão, mặt không
đổi sắc nhìn phía trước, hai tay để ở sau lưng, nghiễm nhiên giống như cường
giả.
Chỉ nghe lão ta mở miệng nói mấy chữ.
“Đợi tọa kỵ.”
Một kiếm vừa rồi của người ta không nhằm vào bọn họ, đều có thể khiến đạo
tâm của bọn họ thiếu chút nữa tan vỡ, nếu như bị khiêu chiến, còn đánh kiểu gì.
Hơn nữa đánh thua, vậy phải làm thế nào?
Quy tắc của quyền khiêu chiến này là như vậy.
Khiêu chiến đệ tử thân truyền, thắng sẽ thành đệ tử thân truyền.
Khiêu chiến chấp sự của tông môn, thắng sẽ thành chấp sự của tông môn, khiêu
chiến trưởng lão của tông môn, thắng sẽ thành trưởng lão của tông môn.
Nhưng thua người nọ, vị trí khó mà giữ được.
Rất nhiều trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông hoảng sợ.
Đại diện của mỗi đại tông môn bắt đầu từ hoảng sợ biến thành trạng thái xem
diễn trò cắn hạt dưa.
Đệ tử của tông môn ẩn thế muốn dùng quyền khiêu chiến.
Nếu mà thắng, thì thế nào đây?
Càn Đế Đạo Tông đối mặt với tông môn ẩn thế người ta, còn có thể lấy thế đè
người hay sao? Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Việc vui lần này của Càn Đế Đạo Tông lớn rồi.
Dưới ánh mắt xem diễn trò của mọi người.
Trong đấu trường.
Diệp Lạc hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh nhạt nhìn rất nhiều trưởng lão ở trên
vòng tròn cỡ to.
Cuối cùng tầm mắt hắn ta nhìn về phía tông chủ Càn Nguyên.
Vừa rồi hắn ta vẫn luôn chú ý tới tông chủ Càn Nguyên này.
Bởi vì toàn trường, chỉ có duy nhất tông chủ Càn Nguyên coi như không có một
kiếm này của hắn ta!
Muốn quấy rối ở Càn Đế Đạo Tông, còn gì tốt hơn là giẫm tông chủ nhà bọn họ
dưới chân?
Hơn nữa theo ý hắn ta, chỉ có tông chủ Càn Nguyên mới xứng đấu với hắn ta.
Chính là ngươi!
Đôi mắt Diệp Lạc nheo lại.
“Đại trưởng lão, ta muốn dùng quyền khiêu chiến này, khiêu chiến tông chủ của
quý tông! Mong tông chủ Càn Nguyên vui lòng chỉ giáo!”
Diệp Lạc ôm trường kiếm, hành lễ vãn bối đối với tông chủ Càn Nguyên.
Rầm rầm…
Mọi người đều đứng dậy, cả đám nhìn Diệp Lạc với vẻ khó mà tin.
Muốn khiêu chiếu chủ Thánh Địa một phương!
Đệ tử của tông môn ẩn thế đã lớn mật như vậy sao?
…
Trên vòng tròn cỡ lớn.
Rất nhiều trưởng lão nghe thấy Diệp Lạc muốn khiêu chiến tông chủ Càn
Nguyên, cả đám đều làm bộ làm tịch mở to mắt nhìn.
“Hóa ra không phải là khiêu chiến lão phu, may mắn, may mắn, nhưng mà sao
Diệp tiểu hữu này có thể khiêu chiến tông chủ, haizz, chuyện này sao có thể
được, chuyện này sao có thể được…”
“Để tông chủ lên cũng được! Tông chủ chắc chắn có thể đánh bại Diệp tiểu
hữu!”
“Nhưng nếu thực sự đánh bại Diệp tiểu hữu thì làm sao bây giờ? Sư tôn của
Diệp tiểu hữu, vị nào đó tự mình hàng lâm, nói tông chủ bắt nạt Diệp tiểu hữu,
đến lúc đó làm sao đây?”
“Đương nhiên giao tông chủ ra… Khụ khụ, đương nhiên là nói rõ lý lẽ với
người ta, lấy tình để cảm động, giải thích hẳn hoi!”
“Ta cảm thấy thích hợp hi sinh, là rất cần thiết!”
Rất nhiều trưởng lão đều đang nói chuyện với nhau.
Tông chủ Càn Nguyên ngồi trước bàn gương mặt đã cứng ngắc, nắm một tách
trà trong tay, run lẩy bẩy.
Không ít nước trà bắn vào lòng bàn tay lão ta nhưng lão ta không phát hiện ra.
Ta xong rồi…
Trang bức trâu bò quá mức.
Phải chịu đánh.
Bàn về cao nhân trang bức quá mức, phải chịu đánh làm sao bây giờ?
Online…
Khẩn cấp!
Trái tim tông chủ Càn Nguyên như bị dao cứa, lão ta biết rất rõ tình cảnh của
mình.
Một phàm nhân như lão ta, sao có thể đánh thắng Diệp Lạc.
Đi lên không phải chịu chết sao?
Không đi lên, vậy mặt mũi của chủ Thánh Địa có còn hay không?
Ngay khi tông chủ Càn Nguyên rơi vào trong trầm tư.
Đại trưởng lão im lặng đi tới bên cạnh tông chủ Càn Nguyên.
“Tông chủ, nên đi xuống, quyền khiêu chiến này là quy củ của Càn Đế Đạo
Tông chúng ta, không thể thay đổi, tông chủ ngươi đi xuống, tốt nhất là ngang
tài ngang sức với Diệp tiểu hữu, nếu không thì e rằng sẽ có phiền phức lớn.”
“Hơn nữa Càn Đế Đạo Tông ta muốn có quan hệ tốt với Vô Đạo Tông, chỉ sợ
cũng vì vậy mà không còn hi vọng.”
Vẻ mặt đại trưởng lão không chút thay đổi khuyên tông chủ Càn Nguyên.
Nghiễm nhiên là bộ dạng nghiêm túc.
Giống như là người khác hoàn toàn với ông cụ cười tươi như hoa lúc trước.
Tông chủ ngồi trước bàn vẫn không dám cử động nghe thấy thế, thiếu chút nữa
không nhịn được phun nước bọt lên mặt đại trưởng lão.
Ngang tài ngang sức sao?
Ta đánh con mẹ ngươi.
Chỉ sợ một kiếm của hắn ta cũng có thể miểu sát ta.
Còn ngang tài ngang sức.
Nhưng lão ta cũng không có khả năng không xuống đấu…
Quy củ của Càn Đế Đạo Tông không thể phá…
Đây là một vấn đề khó giải.
Bây giờ xem ra, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi giữ mạng, cuối cùng đi diễn một
trận.
Tông chủ Càn Nguyên hít sâu một hơi, đứng dậy, đi tới bên cạnh vòng tròn cỡ
to, nhìn phía dưới rất lâu mà không nói.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều biết tông chủ Càn Nguyên sắp xuống đấu.
Cả đám ngừng thở, muốn nhìn trận đại chiến kế tiếp.
Ở trong tầm mắt của mọi người, tông chủ Càn Nguyên đứng trước vòng tròn cỡ
lớn.
Một phút…
Mười phút…
Nửa tiếng…
Khoảng chừng hơn nửa tiếng trôi qua.
Đại trưởng lão không nhịn được mở miệng.
“Tông chủ, ngươi đang đợi gì thế?”
Tông chủ Càn Nguyên thản nhiên nhìn thoáng qua đại trưởng lão, mặt không
đổi sắc nhìn phía trước, hai tay để ở sau lưng, nghiễm nhiên giống như cường
giả.
Chỉ nghe lão ta mở miệng nói mấy chữ.
“Đợi tọa kỵ.”