Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác
Chương 52
52.
“Vậy chúng ta chết chung là được.”
Ngay cả cả câu giải thích dường như Quan Thù cũng không muốn nghe, khom eo cúi đầu, giữ cằm Thẩm Yểu tức thì hạ nụ hôn.
Căn phòng không người còn chưa bật đèn, sự mờ tối làm gia tăng cảm giác, làn môi bị mút mát đến tê dại. Cách một cánh cửa, tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện ngoài hành lang truyền đến, tựa như bất cứ lúc nào sẽ có người bước vào trong.
Quan Thù lại như chẳng hề nghe thấy, cũng có thể là chẳng chút kiêng dè. Hắn ôm Thẩm Yểu, trút toàn bộ phẫn nộ vào nụ hôn, tiếng hôn môi trong phòng đặc biệt vang dội, không có lúc nào ngơi nghỉ.
Chân bất giác có chút mềm nhũn, lưng Thẩm Yểu kề sát ván cửa, không kiềm nổi hơi trượt xuống, lại bị người dùng tay xốc lên.
“Cạch”.
Giữa lúc giãy dụa vô tình đụng phải công tắc phía sau, ánh sáng chói lóa đột ngột bức bách cậu hé mi mắt. Di động trong tay Thẩm Yểu lại chấn động, cậu chưa kịp xem, đã bị Quan Thù đoạt mất.
Quan Thù cầm di động, liếc mắt nhìn tên Yến Tri Hành trên màn hình. Nụ hôn mới vừa ngừng lại bị nhen nhóm, còn mạnh mẽ hơn, dùng sức hơn cả lần trước.
Khi tiếng chuông điện thoại aần dần nhỏ đi, Quan Thù cũng mới từ từ dừng lại. Hắn trừng mắt, nhìn Thẩm Yểu, ánh mắt hùng hổ hăm dọa.
Ngón tay Quan Thù nhấn xuống, vào ngay tại lúc hô hấp của Thẩm Yểu còn chưa ổn định lại, liền tiếp điện thoại thay cho cậu, còn mở hẳn loa ngoài.
“Bao giờ thì quay lại vậy?”
Thời gian Thẩm Yểu ra ngoài cộng thêm hôn môi, tổng cộng cậu đã biến mất hơn mười phút. Cậu mím môi, cố hết sức không để Yến Tri Hành nghe được tiếng hô hấp hỗn loạn của mình.
Cậu vừa định cất lời, bàn tay Quan Thù bất chợt bóp vào eo cậu. Thẩm Yểu chưa kịp chuẩn bị, theo bản năng phát ra tiếng hít khí.
Yến Tri Hành cũng nghe thấy, nhíu mày hỏi một câu: “Thẩm Yểu?”
Do thói quen nói chuyện thường nhật, âm thanh từ trong đến ngoài đều lộ sự lãnh đạm, nghe ra quả thật như không hề có quan hệ ám muội quá phận với Thẩm Yểu, ngay cả một lời hơi chút quan tâm cũng không có.
Nghe cực kỳ xa lạ.
Hai người đều nghe thấy âm thanh của y. Quan Thù cứ áp sát cậu như vậy, hoàn toàn giấu cậu vào trong lòng. Rõ ràng là hắn chủ động tiếp điện thoại, cũng rõ ràng đã xác nhận sự minh bạch giữa Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành.
Quan Thù hạ mí mắt, cúi xuống nhìn cậu, cử động khẩu hình: “Nói đi.”
“Tôi không sao.” Tay Quan Thù dán sát vào eo cậu, nóng như thể hòn than, Thẩm Yểu vừa đề phòng hành động kế tiếp của hắn, vừa duy trì ngữ điệu nói, “Quay lại ngay bây giờ đây.”
Thẩm Yểu phát giác sắc mặt Quan Thù lại sa sầm, ngay trước lúc hắn mở miệng, kịp thời ngắt điện thoại.
Quan Thù nhìn cậu chòng chọc, tay đè lên nắm cửa, chặn lại lối ra duy nhất: “Cậu còn muốn quay lại à?”
Vẻ mặt của hắn có chút dọa người, Thẩm Yểu lại không căng thẳng, cũng chẳng sợ hãi. Cậu thong thả nâng tay khẽ chạm lên môi mình, không có gương để soi, nhưng Thẩm Yểu có thể đoán được, hiện tại môi cậu đỏ đến thế nào.
Thẩm Yểu hỏi: “Cậu làm thế này thì tớ đi gặp Yến Tri Hành thế nào đây?”
Quan Thù cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay dắt Thẩm Yểu, mở cửa kéo cậu đi thẳng ra ngoài: “Vốn dĩ không cần phải gặp, đi theo tớ đi.”
“Tớ bảo cậu tới đây là vì muốn cậu đón tớ, tớ sẽ bỏ rơi anh ta, sau đó đi theo cậu.” Sức lực của Thẩm Yểu và Quan Thù chênh lệch một khoảng cực lớn, cậu không định vùng vẫy, chỉ chậm rãi dừng lại bước chân, bất đắc dĩ nói, “Tớ chỉ là muốn quay về nói một tiếng tạm biệt với anh ta, cậu đừng giận mà.”
Thẩm Yểu vẫn luôn như vậy, đánh hắn một gậy rồi lại cho ăn một viên kẹo. Là Thẩm Yểu vi phạm lời giao hẹn với hắn, bỏ rơi hắn để đi ăn bữa tối cùng Yến Tri Hành, cũng là Thẩm Yểu cố ý bảo hắn đến, hiện tại lại tỏ vẻ “Cậu xem, tớ yêu cậu biết bao nhiêu, vì cậu mà vứt bỏ Yến Tri Hành”.
Quan Thù nhìn thấu suốt hết thảy, hắn đứng dưới ngọn đèn, giằng co với Thẩm Yểu tại chốn hành lang người đến kẻ đi này.
Mặt Quan Thù lạnh tanh buông tay, theo thói quen muốn lấy thuốc từ trong túi ra, mới chợt nhớ rằng mình đã cai thuốc rồi.
Hắn chỉ có thể nghiêng mặt đi, không kiên nhẫn nhíu mày thúc giục nói: “Nhanh lên.”
Thẩm Yểu mở cửa phòng, để Yến Tri Hành không nhận thấy khác thường, cậu đưa tay che môi, như có chút khó chịu ho khan vài tiếng.
Cậu cầm di động ra hiệu, áy náy nói: “Tối nay tôi có buổi biểu diễn, vừa rồi cô hướng dẫn gọi điện thoại đến, bảo tôi mau qua thay quần áo.”
Yến Tri Hành nhíu mày, mở miệng nói: “Bảo Trần Song đưa cậu qua.”
“Không cần.” Thẩm Yểu lắc đầu, đưa lời khước từ uyển chuyển không kẽ hở, ” Thời điểm ngài gọi điện đến thì tôi vừa vặn gặp được người bạn trong đoàn, bọn họ sẽ tiện đường đưa tôi về, không cần làm phiền Trần Song.”
Cậu lễ độ nở nụ cười, hoàn mỹ không khuyết điểm tạm biệt: “Mọi người cứ từ từ dùng bữa.”
Thẩm Yểu vừa bước ra, liền thấy được Quan Thù đứng dựa bên tường. Cậu tự nhiên bước qua, tựa như đi về phía Quan Thù đang đứng chờ bên ngoài phòng học hồi cấp ba. Cậu chủ động dắt tay Quan Thù, nhẹ nhàng kéo, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đi thôi nào.”
Quan Thù quen tác phong quân đội, cho dù dựa bên tường, dáng người hắn cũng đứng rất thẳng. Trên tay Thẩm Yểu không có bao nhiêu thịt, nhưng mang theo sự mềm mại đặc biệt của Omega.
Hắn dừng lại, nghiêm mặt điều chỉnh tư thế, mười ngón đan xen dắt tay Thẩm Yểu.
Quan Thù không còn nhớ nổi đã bao lâu, hắn không được nắm tay Thẩm Yểu cùng sóng vai mà đi như vậy rồi. Rất nhiều chuyện bình thường trong quá khứ, sau khi chia tay liền trở thành mong ước xa xỉ.
Con đường này dường như biến thành hành lang vắng người trong khu phòng học, trên vai hắn luôn đeo hai cái túi xách, tiếng chuông tan học vang vọng từng hồi, hắn cùng Thẩm Yểu đi bên nhau hết cả ba năm.
Tay Quan Thù rút ra khỏi túi áo, sau đó chẳng nói chẳng rằng nhét vào trong tay Thẩm Yểu. Trong lòng bàn tay bị một góc cứng gì đó cọ vào, Thẩm Yểu cúi đầu mới phát hiện là một chiếc thẻ ngân hàng: “Cậu làm gì thế?”
“Trả tiền cậu đó.”
Thẩm Yểu nhớ ra thứ hắn ám chỉ là những món gia dụng bị phá hỏng, liền muốn trả chiếc thẻ lại: “Không cần nhiều vậy đâu.”
“Không cần trả đâu.” Quan Thù lại không nhận, mắt hắn nhìn phía trước, lời ít ý nhiều nói: “Toàn bộ cho cậu, bình thường tớ cũng không tiêu pha gì.”
“Đừng nói đây là thẻ lương của cậu nha.” Thẩm Yểu cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc thẻ, hỏi, “Cậu đây là muốn đưa đồ của vợ cậu cho tớ phải không?”
Cậu tưởng rằng Quan Thù sẽ lại mạnh miệng giống như trước đây, chẳng ngờ Quan Thù thế mà lại cúi đầu “Ừ” một tiếng, sau đó cương quyết khép chặt ngón tay cậu lại, bắt cậu phải nhận chiếc thẻ này.
“Thẩm Yểu, đừng lừa tớ lần thứ hai.”
Thẻ ngân hàng rất nhẹ, góc cứng bốn phía lại cứa vào khiến Thẩm Yểu bị đau. Cậu rũ mắt, vẻ mặt như có chút đăm chiêu, đến cuối cùng cũng không trả nó lại.
Thẩm Yểu không nói dối, tối nay cậu quả thật có buổi diễn. Lời hẹn của cậu với Quan Thù vốn là cùng nhau dùng cơm chiều xong, sau đó để Quan Thù đưa đến nhà hát.
Nảy sinh một chút lệch lạc, kết quả vẫn không thay đổi, Quan Thù lái xe đưa cậu qua.
Sau khi Thẩm Yểu xuống xe, Quan Thù lại không lái đi. Hắn chờ người đi xa rồi, mới lấy tấm vé vào cửa tối nay ra, là vị trí bên cạnh ở hàng dưới cùng.
Nhà hát lớn như vậy, người trên sân khấu sẽ hoàn toàn không chú ý tới hắn.
Hắn lấy chiếc mũ từ chiếc túi lớn ở ghế sau ra đội lên, sau đó cởi áo khoác đồng phục trên người ra, thay chiếc áo khoác màu đen bình thường nhất.
Quan Thù nhìn thời gian, hắn đợi gần đến màn biểu diễn của Thẩm Yểu, mới xuống khỏi xe.
Trong căn phòng từng giam hãm Thẩm Yểu kia, hắn đã từng đảm bảo —— “Hắn sẽ không bỏ lỡ bất cứ buổi diễn nào của Thẩm Yểu.”
Sau khi trở về, hắn quả thật đã làm được. Mỗi lần đều ngồi ở vị trí này, ăn vận khiến bất cứ ai cũng không nhận ra hắn được.
Thẩm Yểu là vũ công chính đêm nay, cậu vô cùng xuất chúng, đứng trên sân khấu vĩnh viễn thu hút ánh nhìn của người khác.
Hồi trung học, Thẩm Yểu cũng là như vậy, mỗi khi nhảy múa liền phát sáng lấp lánh. Thời điểm hội diễn văn nghệ, cả đống Alpha hừng hực sức sống bên dưới sân khấu đều hô tên của cậu, Quan Thù nghe được chỉ cảm thấy bực bội.
Hiện tại cũng thế, Thẩm Yểu vừa xuất hiện, hắn liền nghe được âm thanh thán phục của Alpha bên cạnh.
Tay Quan Thù đặt trên tay vịn bên cạnh, chợt siết chặt, ánh mắt chưa từng rời khỏi Thẩm Yểu.
Luôn như vậy, luôn có rất nhiều người yêu thích Thẩm Yểu. có đôi khi hắn thật sự hy vọng chỉ có mình hắn được nhìn thấy Thẩm Yểu, đây rõ ràng là Omega của hắn, là Thẩm Yểu của hắn.
Quan Thù lặng thinh ngồi trên ghế, xem xong bài diễn của Thẩm Yểu, lại trở lại xe.
Hắn cất kỹ cuống vé, ngồi trên ghế lái, giả vờ ngủ bù. Mãi đến khi cửa kính xe bị người gõ vang, hắn quay đầu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Yểu.
Quan Thù mở chốt cửa xe, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, mở miệng nói: “Sao muộn thế, tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy, lần sau tớ sẽ về nhà rồi mới qua đón cậu sau.”
Từ lúc ra khỏi nhà hàng cho đến hiện tại, Quan Thù dường như đều bình tĩnh đến mức dị thường, tựa như đã chấp nhận hiện thực này.
Mà khi Thẩm Yểu bị hắn đưa về, cánh cửa phòng vừa bật mở, Thẩm Yểu liền nhạy bén phát giác điểm bất thường. Bước chân cậu lui ra sau, đột nhiên cảm thấy thăm dò Quan Thù là việc làm sai lầm.
“Chạy cái gì?”
Trên mặt Quan Thù không có ý cười, hắn nhịn từ lúc ban đầu cho đến bây giờ, rốt cuộc cũng đợi đến thời điểm duy nhất có thể phát tiết cảm xúc.
Hắn vươn tay giữ, trực tiếp lôi Thẩm Yểu đã chạy đến bên cửa lại. Quan Thù bế người đi về phòng ngủ, nôn nóng đá văng cửa, sau đó quẳng Thẩm Yểu lên giường, cảnh cáo nói: “Tốt nhất cậu đừng có nghĩ đến việc chạy nữa, bằng không tớ thật sự sẽ chịch cậu đến mức ngày mai không dậy nổi luôn đấy.”
Thẩm Yểu như thể bị hắn dọa sợ rồi, chỉ ngồi dậy không chạy trốn nữa, cậu có chút không nghĩ ra Quan Thù muốn làm cái gì.
Quan Thù lại không nóng vội như vậy, đồ gia dụng trong nhà hắn đều là thứ cứng chắc, ngay cả chiếc thảm mềm mại cũng không có. Hắn dùng động tác biên độ lớn hất văng cửa tủ ra, sau đó tóm một đống quần áo bên trong, tiện tay ném đến bên tường.
Mí mắt Thẩm Yểu giật giật, cậu đối chọi tầm mắt với đôi mắt đen thăm thẳm của Quan Thù, bị hắn vừa kéo vừa lôi đến bên tường.
Trên đống quần áo có vương mùi cỏ hương lau, Thẩm Yểu bị kéo tay, bị ép buộc úp mặt vào tường, quỳ gối xuống đống đồ xếp đủ dày, không hề cảm thấy đau đớn.
Cậu cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng muốn giãy dụa, hơi thở tràn ngập tính xâm lược lại phả đến.
“Quan Thù......”
Đầu gối Quan Thù mạnh mẽ chen vào, ép buộc cậu tách hai chân. Thẩm Yểu không từ bỏ, khuỷu tay theo bản năng huých ra sau, lại bị Quan Thù bắt bài chặn lại.
Hai cổ tay bị người khóa chặt, đè cứng trên tường.
Thẩm Yểu không nhìn được phía sau, cũng bị tư thế này áp chế hoàn toàn, không vận nổi chút sức lực, cũng không có cơ hội phản kháng nào.
Quá......
Thân thể cậu chợt mềm nhũn, ánh mắt bỗng chốc tan rã. Cậu chưa từng trải qua loại cảm giác này, vừa bắt đầu đã khiến người thất thủ sụp đổ.
Dẫu cho Quan Thù chẳng làm động tác gì, cũng làm cho Omega cảm nhận được sự kinh hoàng bị người khống chế sinh mạng.
“Quan, Quan Thù......”
Quan Thù chưa cởi quần áo, trên người hắn còn mặc bộ đồng phục màu đen, khuy bạc cùng dây xích lạnh lẽo dán lên tấm lưng trần trụi của cậu, cọ xát trên dưới. Chiếc khuy nhuốm nhiệt độ thân thể, trên tấm lưng trắng trẻo của Thẩm Yểu lại dần dần đỏ hồng.
Ngay cả một câu đầy đủ cậu cũng đã không còn nói nổi, Quan Thù có thể nhìn ra cậu đã không còn chút năng lực để phản kháng, bàn tay đè cổ tay của Thẩm Yểu dần buông lỏng.
Song cũng chẳng hề rảnh rỗi, mà lần từ dưới eo vuốt ve lên trên. Cùng lúc đó, Quan Thù chợt cúi đầu, để lộ răng nanh. Tuyến thể của Thẩm Yểu trơn nhẵn sạch sẽ, rốt cuộc đã không còn ngửi thấy mùi pheromone của bất cứ Alpha nào bên trên, hắn liền dùng sức cắn lên tuyến thể yếu ớt kia.
Sau bao nhiêu năm, rốt cuộc Quan Thù cũng hoàn thành ký hiệu tạm thời thuộc về riêng mình. Hắn tham lam hít ngửi hương vị bên trên: “Yểu Yểu.”
Nơi đâu cũng bị kích thích, Thẩm Yểu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tường. Mặt tường trắng dường như biến thành từng đốm sao hội tụ, như mộng như ảo ép người chìm đắm.
“A......!”
Kết thúc ký hiệu, Quan Thù lại như thể chưa cắn thỏa. Hắn cúi đầu, bất chấp lại dùng lực cắn lên bả vai Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu có một nốt ruồi son, nằm trên bả vai tròn trịa, như thể vết màu chu sa, từ sau lưng lại càng thấy được rõ ràng, Quan Thù từ lâu đã thèm muốn được cắn lên.
Hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cạ vào nốt ruồi, trầm giọng nói: “Thẩm Yểu, cậu dám đùa giỡn tớ như thể con chó thế à?”
Quan Thù không có tiền đồ, cũng không cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng phương thức này, để trút hết cả đống oán giận.
Hắn với Thẩm Yểu đều biết rõ, chỉ cần một ngày Thẩm Yểu chưa cho hắn danh phận, một ngày chưa rời khỏi Alpha khác, một ngày không tay trong tay cùng hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, thì quan hệ giữa bọn họ vĩnh viễn lung lay, như thể đi trên dây.
Có khả năng là Thẩm Yểu không cần hắn nữa, cũng có thể là hắn mất lý trí phát điên trước, giống như hiện tại vậy.
Thời gian càng lúc càng dài, hương pheromone càng lúc càng đậm, quần áo lót dưới đầu gối ướt đẫm. Quần áo của Quan Thù chỉ có màu đen, hiện tại màu càng thêm đậm, trở nên dính dớp.
Cũng mang theo mùi hương ngọt ngào ám muội.
“Bảo cậu không tiếp xúc với Yến Tri Hành nữa khó khăn đến vậy sao?!”
“Cậu vẫn không tin tớ ư......?”
Lúc khai cuộc Quan Thù đã từng chấp thuận, hiện tại lại bắt đầu đổi ý:
“Thẩm Yểu, mấy ngày tới cậu không có buổi diễn phải không? Vậy cậu có thể nằm trên giường vài ngày, vừa vặn không có cơ hội đi gặp Alpha khác.”
Giọng nói của Quan Thù rất thấp, khiến người nghe đến run rẩy. Hắn như thể chưa giày vò đủ, bế xốc Thẩm Yểu dậy khỏi mặt đất, dưới loại tình huống này, Thẩm Yểu không còn sức lực chỉ có thể gắng gượng ôm lấy bờ vai của hắn.
Hai người bọn họ cùng ngã xuống giường, nệm lún hẳn xuống. Thẩm Yểu khó chịu đến mức chân căng cứng, mắt cá chân của cậu bị Quan Thù siết trong tay, vân vê nhào nặn.
Thẩm Yểu ngửa mặt nằm ôm ngực, trước mắt cậu trống rỗng, trắng xoá không nhìn nổi thứ gì.
Cậu vẫn ngồi trên thuyền, sóng nhỏ sóng lớn chưa từng dừng lại một khắc. Bờ môi cậu giật giật, thần trí mơ hồ, vô thức nói: “Quan Thù...... Sướng chết mất......”
Quan Thù nắm lấy bàn tay cậu buông bên chân, nhỏ gầy vô lực, nhưng duyên dáng đến cực điểm, cực kỳ phù hợp để nắm trong tay ngắm nghía.
Hắn lạnh lùng cùng cực, rồi lại ôm nỗi bi ai nói:
“Vậy chúng ta cùng chết là được.”
Nhà cửa chả có j, thôi post tạm mấy chương truyện mừng năm mới vậy:)))
“Vậy chúng ta chết chung là được.”
Ngay cả cả câu giải thích dường như Quan Thù cũng không muốn nghe, khom eo cúi đầu, giữ cằm Thẩm Yểu tức thì hạ nụ hôn.
Căn phòng không người còn chưa bật đèn, sự mờ tối làm gia tăng cảm giác, làn môi bị mút mát đến tê dại. Cách một cánh cửa, tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện ngoài hành lang truyền đến, tựa như bất cứ lúc nào sẽ có người bước vào trong.
Quan Thù lại như chẳng hề nghe thấy, cũng có thể là chẳng chút kiêng dè. Hắn ôm Thẩm Yểu, trút toàn bộ phẫn nộ vào nụ hôn, tiếng hôn môi trong phòng đặc biệt vang dội, không có lúc nào ngơi nghỉ.
Chân bất giác có chút mềm nhũn, lưng Thẩm Yểu kề sát ván cửa, không kiềm nổi hơi trượt xuống, lại bị người dùng tay xốc lên.
“Cạch”.
Giữa lúc giãy dụa vô tình đụng phải công tắc phía sau, ánh sáng chói lóa đột ngột bức bách cậu hé mi mắt. Di động trong tay Thẩm Yểu lại chấn động, cậu chưa kịp xem, đã bị Quan Thù đoạt mất.
Quan Thù cầm di động, liếc mắt nhìn tên Yến Tri Hành trên màn hình. Nụ hôn mới vừa ngừng lại bị nhen nhóm, còn mạnh mẽ hơn, dùng sức hơn cả lần trước.
Khi tiếng chuông điện thoại aần dần nhỏ đi, Quan Thù cũng mới từ từ dừng lại. Hắn trừng mắt, nhìn Thẩm Yểu, ánh mắt hùng hổ hăm dọa.
Ngón tay Quan Thù nhấn xuống, vào ngay tại lúc hô hấp của Thẩm Yểu còn chưa ổn định lại, liền tiếp điện thoại thay cho cậu, còn mở hẳn loa ngoài.
“Bao giờ thì quay lại vậy?”
Thời gian Thẩm Yểu ra ngoài cộng thêm hôn môi, tổng cộng cậu đã biến mất hơn mười phút. Cậu mím môi, cố hết sức không để Yến Tri Hành nghe được tiếng hô hấp hỗn loạn của mình.
Cậu vừa định cất lời, bàn tay Quan Thù bất chợt bóp vào eo cậu. Thẩm Yểu chưa kịp chuẩn bị, theo bản năng phát ra tiếng hít khí.
Yến Tri Hành cũng nghe thấy, nhíu mày hỏi một câu: “Thẩm Yểu?”
Do thói quen nói chuyện thường nhật, âm thanh từ trong đến ngoài đều lộ sự lãnh đạm, nghe ra quả thật như không hề có quan hệ ám muội quá phận với Thẩm Yểu, ngay cả một lời hơi chút quan tâm cũng không có.
Nghe cực kỳ xa lạ.
Hai người đều nghe thấy âm thanh của y. Quan Thù cứ áp sát cậu như vậy, hoàn toàn giấu cậu vào trong lòng. Rõ ràng là hắn chủ động tiếp điện thoại, cũng rõ ràng đã xác nhận sự minh bạch giữa Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành.
Quan Thù hạ mí mắt, cúi xuống nhìn cậu, cử động khẩu hình: “Nói đi.”
“Tôi không sao.” Tay Quan Thù dán sát vào eo cậu, nóng như thể hòn than, Thẩm Yểu vừa đề phòng hành động kế tiếp của hắn, vừa duy trì ngữ điệu nói, “Quay lại ngay bây giờ đây.”
Thẩm Yểu phát giác sắc mặt Quan Thù lại sa sầm, ngay trước lúc hắn mở miệng, kịp thời ngắt điện thoại.
Quan Thù nhìn cậu chòng chọc, tay đè lên nắm cửa, chặn lại lối ra duy nhất: “Cậu còn muốn quay lại à?”
Vẻ mặt của hắn có chút dọa người, Thẩm Yểu lại không căng thẳng, cũng chẳng sợ hãi. Cậu thong thả nâng tay khẽ chạm lên môi mình, không có gương để soi, nhưng Thẩm Yểu có thể đoán được, hiện tại môi cậu đỏ đến thế nào.
Thẩm Yểu hỏi: “Cậu làm thế này thì tớ đi gặp Yến Tri Hành thế nào đây?”
Quan Thù cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay dắt Thẩm Yểu, mở cửa kéo cậu đi thẳng ra ngoài: “Vốn dĩ không cần phải gặp, đi theo tớ đi.”
“Tớ bảo cậu tới đây là vì muốn cậu đón tớ, tớ sẽ bỏ rơi anh ta, sau đó đi theo cậu.” Sức lực của Thẩm Yểu và Quan Thù chênh lệch một khoảng cực lớn, cậu không định vùng vẫy, chỉ chậm rãi dừng lại bước chân, bất đắc dĩ nói, “Tớ chỉ là muốn quay về nói một tiếng tạm biệt với anh ta, cậu đừng giận mà.”
Thẩm Yểu vẫn luôn như vậy, đánh hắn một gậy rồi lại cho ăn một viên kẹo. Là Thẩm Yểu vi phạm lời giao hẹn với hắn, bỏ rơi hắn để đi ăn bữa tối cùng Yến Tri Hành, cũng là Thẩm Yểu cố ý bảo hắn đến, hiện tại lại tỏ vẻ “Cậu xem, tớ yêu cậu biết bao nhiêu, vì cậu mà vứt bỏ Yến Tri Hành”.
Quan Thù nhìn thấu suốt hết thảy, hắn đứng dưới ngọn đèn, giằng co với Thẩm Yểu tại chốn hành lang người đến kẻ đi này.
Mặt Quan Thù lạnh tanh buông tay, theo thói quen muốn lấy thuốc từ trong túi ra, mới chợt nhớ rằng mình đã cai thuốc rồi.
Hắn chỉ có thể nghiêng mặt đi, không kiên nhẫn nhíu mày thúc giục nói: “Nhanh lên.”
Thẩm Yểu mở cửa phòng, để Yến Tri Hành không nhận thấy khác thường, cậu đưa tay che môi, như có chút khó chịu ho khan vài tiếng.
Cậu cầm di động ra hiệu, áy náy nói: “Tối nay tôi có buổi biểu diễn, vừa rồi cô hướng dẫn gọi điện thoại đến, bảo tôi mau qua thay quần áo.”
Yến Tri Hành nhíu mày, mở miệng nói: “Bảo Trần Song đưa cậu qua.”
“Không cần.” Thẩm Yểu lắc đầu, đưa lời khước từ uyển chuyển không kẽ hở, ” Thời điểm ngài gọi điện đến thì tôi vừa vặn gặp được người bạn trong đoàn, bọn họ sẽ tiện đường đưa tôi về, không cần làm phiền Trần Song.”
Cậu lễ độ nở nụ cười, hoàn mỹ không khuyết điểm tạm biệt: “Mọi người cứ từ từ dùng bữa.”
Thẩm Yểu vừa bước ra, liền thấy được Quan Thù đứng dựa bên tường. Cậu tự nhiên bước qua, tựa như đi về phía Quan Thù đang đứng chờ bên ngoài phòng học hồi cấp ba. Cậu chủ động dắt tay Quan Thù, nhẹ nhàng kéo, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đi thôi nào.”
Quan Thù quen tác phong quân đội, cho dù dựa bên tường, dáng người hắn cũng đứng rất thẳng. Trên tay Thẩm Yểu không có bao nhiêu thịt, nhưng mang theo sự mềm mại đặc biệt của Omega.
Hắn dừng lại, nghiêm mặt điều chỉnh tư thế, mười ngón đan xen dắt tay Thẩm Yểu.
Quan Thù không còn nhớ nổi đã bao lâu, hắn không được nắm tay Thẩm Yểu cùng sóng vai mà đi như vậy rồi. Rất nhiều chuyện bình thường trong quá khứ, sau khi chia tay liền trở thành mong ước xa xỉ.
Con đường này dường như biến thành hành lang vắng người trong khu phòng học, trên vai hắn luôn đeo hai cái túi xách, tiếng chuông tan học vang vọng từng hồi, hắn cùng Thẩm Yểu đi bên nhau hết cả ba năm.
Tay Quan Thù rút ra khỏi túi áo, sau đó chẳng nói chẳng rằng nhét vào trong tay Thẩm Yểu. Trong lòng bàn tay bị một góc cứng gì đó cọ vào, Thẩm Yểu cúi đầu mới phát hiện là một chiếc thẻ ngân hàng: “Cậu làm gì thế?”
“Trả tiền cậu đó.”
Thẩm Yểu nhớ ra thứ hắn ám chỉ là những món gia dụng bị phá hỏng, liền muốn trả chiếc thẻ lại: “Không cần nhiều vậy đâu.”
“Không cần trả đâu.” Quan Thù lại không nhận, mắt hắn nhìn phía trước, lời ít ý nhiều nói: “Toàn bộ cho cậu, bình thường tớ cũng không tiêu pha gì.”
“Đừng nói đây là thẻ lương của cậu nha.” Thẩm Yểu cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc thẻ, hỏi, “Cậu đây là muốn đưa đồ của vợ cậu cho tớ phải không?”
Cậu tưởng rằng Quan Thù sẽ lại mạnh miệng giống như trước đây, chẳng ngờ Quan Thù thế mà lại cúi đầu “Ừ” một tiếng, sau đó cương quyết khép chặt ngón tay cậu lại, bắt cậu phải nhận chiếc thẻ này.
“Thẩm Yểu, đừng lừa tớ lần thứ hai.”
Thẻ ngân hàng rất nhẹ, góc cứng bốn phía lại cứa vào khiến Thẩm Yểu bị đau. Cậu rũ mắt, vẻ mặt như có chút đăm chiêu, đến cuối cùng cũng không trả nó lại.
Thẩm Yểu không nói dối, tối nay cậu quả thật có buổi diễn. Lời hẹn của cậu với Quan Thù vốn là cùng nhau dùng cơm chiều xong, sau đó để Quan Thù đưa đến nhà hát.
Nảy sinh một chút lệch lạc, kết quả vẫn không thay đổi, Quan Thù lái xe đưa cậu qua.
Sau khi Thẩm Yểu xuống xe, Quan Thù lại không lái đi. Hắn chờ người đi xa rồi, mới lấy tấm vé vào cửa tối nay ra, là vị trí bên cạnh ở hàng dưới cùng.
Nhà hát lớn như vậy, người trên sân khấu sẽ hoàn toàn không chú ý tới hắn.
Hắn lấy chiếc mũ từ chiếc túi lớn ở ghế sau ra đội lên, sau đó cởi áo khoác đồng phục trên người ra, thay chiếc áo khoác màu đen bình thường nhất.
Quan Thù nhìn thời gian, hắn đợi gần đến màn biểu diễn của Thẩm Yểu, mới xuống khỏi xe.
Trong căn phòng từng giam hãm Thẩm Yểu kia, hắn đã từng đảm bảo —— “Hắn sẽ không bỏ lỡ bất cứ buổi diễn nào của Thẩm Yểu.”
Sau khi trở về, hắn quả thật đã làm được. Mỗi lần đều ngồi ở vị trí này, ăn vận khiến bất cứ ai cũng không nhận ra hắn được.
Thẩm Yểu là vũ công chính đêm nay, cậu vô cùng xuất chúng, đứng trên sân khấu vĩnh viễn thu hút ánh nhìn của người khác.
Hồi trung học, Thẩm Yểu cũng là như vậy, mỗi khi nhảy múa liền phát sáng lấp lánh. Thời điểm hội diễn văn nghệ, cả đống Alpha hừng hực sức sống bên dưới sân khấu đều hô tên của cậu, Quan Thù nghe được chỉ cảm thấy bực bội.
Hiện tại cũng thế, Thẩm Yểu vừa xuất hiện, hắn liền nghe được âm thanh thán phục của Alpha bên cạnh.
Tay Quan Thù đặt trên tay vịn bên cạnh, chợt siết chặt, ánh mắt chưa từng rời khỏi Thẩm Yểu.
Luôn như vậy, luôn có rất nhiều người yêu thích Thẩm Yểu. có đôi khi hắn thật sự hy vọng chỉ có mình hắn được nhìn thấy Thẩm Yểu, đây rõ ràng là Omega của hắn, là Thẩm Yểu của hắn.
Quan Thù lặng thinh ngồi trên ghế, xem xong bài diễn của Thẩm Yểu, lại trở lại xe.
Hắn cất kỹ cuống vé, ngồi trên ghế lái, giả vờ ngủ bù. Mãi đến khi cửa kính xe bị người gõ vang, hắn quay đầu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Yểu.
Quan Thù mở chốt cửa xe, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, mở miệng nói: “Sao muộn thế, tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy, lần sau tớ sẽ về nhà rồi mới qua đón cậu sau.”
Từ lúc ra khỏi nhà hàng cho đến hiện tại, Quan Thù dường như đều bình tĩnh đến mức dị thường, tựa như đã chấp nhận hiện thực này.
Mà khi Thẩm Yểu bị hắn đưa về, cánh cửa phòng vừa bật mở, Thẩm Yểu liền nhạy bén phát giác điểm bất thường. Bước chân cậu lui ra sau, đột nhiên cảm thấy thăm dò Quan Thù là việc làm sai lầm.
“Chạy cái gì?”
Trên mặt Quan Thù không có ý cười, hắn nhịn từ lúc ban đầu cho đến bây giờ, rốt cuộc cũng đợi đến thời điểm duy nhất có thể phát tiết cảm xúc.
Hắn vươn tay giữ, trực tiếp lôi Thẩm Yểu đã chạy đến bên cửa lại. Quan Thù bế người đi về phòng ngủ, nôn nóng đá văng cửa, sau đó quẳng Thẩm Yểu lên giường, cảnh cáo nói: “Tốt nhất cậu đừng có nghĩ đến việc chạy nữa, bằng không tớ thật sự sẽ chịch cậu đến mức ngày mai không dậy nổi luôn đấy.”
Thẩm Yểu như thể bị hắn dọa sợ rồi, chỉ ngồi dậy không chạy trốn nữa, cậu có chút không nghĩ ra Quan Thù muốn làm cái gì.
Quan Thù lại không nóng vội như vậy, đồ gia dụng trong nhà hắn đều là thứ cứng chắc, ngay cả chiếc thảm mềm mại cũng không có. Hắn dùng động tác biên độ lớn hất văng cửa tủ ra, sau đó tóm một đống quần áo bên trong, tiện tay ném đến bên tường.
Mí mắt Thẩm Yểu giật giật, cậu đối chọi tầm mắt với đôi mắt đen thăm thẳm của Quan Thù, bị hắn vừa kéo vừa lôi đến bên tường.
Trên đống quần áo có vương mùi cỏ hương lau, Thẩm Yểu bị kéo tay, bị ép buộc úp mặt vào tường, quỳ gối xuống đống đồ xếp đủ dày, không hề cảm thấy đau đớn.
Cậu cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng muốn giãy dụa, hơi thở tràn ngập tính xâm lược lại phả đến.
“Quan Thù......”
Đầu gối Quan Thù mạnh mẽ chen vào, ép buộc cậu tách hai chân. Thẩm Yểu không từ bỏ, khuỷu tay theo bản năng huých ra sau, lại bị Quan Thù bắt bài chặn lại.
Hai cổ tay bị người khóa chặt, đè cứng trên tường.
Thẩm Yểu không nhìn được phía sau, cũng bị tư thế này áp chế hoàn toàn, không vận nổi chút sức lực, cũng không có cơ hội phản kháng nào.
Quá......
Thân thể cậu chợt mềm nhũn, ánh mắt bỗng chốc tan rã. Cậu chưa từng trải qua loại cảm giác này, vừa bắt đầu đã khiến người thất thủ sụp đổ.
Dẫu cho Quan Thù chẳng làm động tác gì, cũng làm cho Omega cảm nhận được sự kinh hoàng bị người khống chế sinh mạng.
“Quan, Quan Thù......”
Quan Thù chưa cởi quần áo, trên người hắn còn mặc bộ đồng phục màu đen, khuy bạc cùng dây xích lạnh lẽo dán lên tấm lưng trần trụi của cậu, cọ xát trên dưới. Chiếc khuy nhuốm nhiệt độ thân thể, trên tấm lưng trắng trẻo của Thẩm Yểu lại dần dần đỏ hồng.
Ngay cả một câu đầy đủ cậu cũng đã không còn nói nổi, Quan Thù có thể nhìn ra cậu đã không còn chút năng lực để phản kháng, bàn tay đè cổ tay của Thẩm Yểu dần buông lỏng.
Song cũng chẳng hề rảnh rỗi, mà lần từ dưới eo vuốt ve lên trên. Cùng lúc đó, Quan Thù chợt cúi đầu, để lộ răng nanh. Tuyến thể của Thẩm Yểu trơn nhẵn sạch sẽ, rốt cuộc đã không còn ngửi thấy mùi pheromone của bất cứ Alpha nào bên trên, hắn liền dùng sức cắn lên tuyến thể yếu ớt kia.
Sau bao nhiêu năm, rốt cuộc Quan Thù cũng hoàn thành ký hiệu tạm thời thuộc về riêng mình. Hắn tham lam hít ngửi hương vị bên trên: “Yểu Yểu.”
Nơi đâu cũng bị kích thích, Thẩm Yểu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tường. Mặt tường trắng dường như biến thành từng đốm sao hội tụ, như mộng như ảo ép người chìm đắm.
“A......!”
Kết thúc ký hiệu, Quan Thù lại như thể chưa cắn thỏa. Hắn cúi đầu, bất chấp lại dùng lực cắn lên bả vai Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu có một nốt ruồi son, nằm trên bả vai tròn trịa, như thể vết màu chu sa, từ sau lưng lại càng thấy được rõ ràng, Quan Thù từ lâu đã thèm muốn được cắn lên.
Hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cạ vào nốt ruồi, trầm giọng nói: “Thẩm Yểu, cậu dám đùa giỡn tớ như thể con chó thế à?”
Quan Thù không có tiền đồ, cũng không cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng phương thức này, để trút hết cả đống oán giận.
Hắn với Thẩm Yểu đều biết rõ, chỉ cần một ngày Thẩm Yểu chưa cho hắn danh phận, một ngày chưa rời khỏi Alpha khác, một ngày không tay trong tay cùng hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, thì quan hệ giữa bọn họ vĩnh viễn lung lay, như thể đi trên dây.
Có khả năng là Thẩm Yểu không cần hắn nữa, cũng có thể là hắn mất lý trí phát điên trước, giống như hiện tại vậy.
Thời gian càng lúc càng dài, hương pheromone càng lúc càng đậm, quần áo lót dưới đầu gối ướt đẫm. Quần áo của Quan Thù chỉ có màu đen, hiện tại màu càng thêm đậm, trở nên dính dớp.
Cũng mang theo mùi hương ngọt ngào ám muội.
“Bảo cậu không tiếp xúc với Yến Tri Hành nữa khó khăn đến vậy sao?!”
“Cậu vẫn không tin tớ ư......?”
Lúc khai cuộc Quan Thù đã từng chấp thuận, hiện tại lại bắt đầu đổi ý:
“Thẩm Yểu, mấy ngày tới cậu không có buổi diễn phải không? Vậy cậu có thể nằm trên giường vài ngày, vừa vặn không có cơ hội đi gặp Alpha khác.”
Giọng nói của Quan Thù rất thấp, khiến người nghe đến run rẩy. Hắn như thể chưa giày vò đủ, bế xốc Thẩm Yểu dậy khỏi mặt đất, dưới loại tình huống này, Thẩm Yểu không còn sức lực chỉ có thể gắng gượng ôm lấy bờ vai của hắn.
Hai người bọn họ cùng ngã xuống giường, nệm lún hẳn xuống. Thẩm Yểu khó chịu đến mức chân căng cứng, mắt cá chân của cậu bị Quan Thù siết trong tay, vân vê nhào nặn.
Thẩm Yểu ngửa mặt nằm ôm ngực, trước mắt cậu trống rỗng, trắng xoá không nhìn nổi thứ gì.
Cậu vẫn ngồi trên thuyền, sóng nhỏ sóng lớn chưa từng dừng lại một khắc. Bờ môi cậu giật giật, thần trí mơ hồ, vô thức nói: “Quan Thù...... Sướng chết mất......”
Quan Thù nắm lấy bàn tay cậu buông bên chân, nhỏ gầy vô lực, nhưng duyên dáng đến cực điểm, cực kỳ phù hợp để nắm trong tay ngắm nghía.
Hắn lạnh lùng cùng cực, rồi lại ôm nỗi bi ai nói:
“Vậy chúng ta cùng chết là được.”
Nhà cửa chả có j, thôi post tạm mấy chương truyện mừng năm mới vậy:)))