Chân Tiên
Chương 891: Lại gặp Vân Tuyết
Mùi vị của hùng hùng hỏa diễm trên bàn tương đối không tồi, nhưng hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm mười cân quả thực rất không rẻ, người bình thường căn bản không ăn nổi.
Một đầu đại địa bạo hùng tu vi Minh Khiếu hậu kỳ, thân thể tuyệt đối giống như cả một ngọn núi nhỏ, không dưới một vạn cân, thế nhưng một tầng rất dày bên ngoài linh thú thường thường vô cùng cứng rắn, không thể dùng để làm thức ăn, lại trừ đi da lông, móng vuốt, xương cốt, một đầu đại địa bạo hùng nặng vạn cân cuối cùng có thể tạo thành thịt để ăn chỉ sợ không đủ hai nghìn cân.
Một cân tương đương hai vạn linh thạch hạ phẩm, cho dù chỉ có hai nghìn cân thịt để ăn, cộng thêm một điểm linh thảo hỏa diễm hoa, vậy giá trị vào khoảng ba ức linh thạch hạ phẩm, xem ra nghề săn bắt linh thú tại phàm gian hẳn là một ngành nghiệp kiếm tiền tương đối nhanh.
Kỹ thuật nấu nướng tại khách sạn Linh Nguyên tương đối không tồi, phần hùng hùng hỏa diễm này quả thực ăn ngon vô cùng, Cổ Thần không thể nói là lang thôn hổ yết, nhưng tuyệt đối là từng ngụm thật lớn, không quá lâu sau, năm món hùng hùng hỏa diễm đều rơi hết vào trong bụng Cổ Thần.
Ăn quả thực rất ngon, nhưng Cổ Thần đã đánh giá thấp lượng linh khí bản thân cần để bổ xung.
Mười phần hùng hung hỏa diễm giống như đá chìm đáy biển, ngay cả một điểm cảm giác no cũng không có, Cổ Thần có thể nhận thấy rõ ràng, cảm giác đói trong cơ thể so với trước khi ăn căn bản không khác biệt nhiều, linh khí từ thịt hùng hùng hỏa diễm bổ xung so với lượng cơ thể Cổ Thần cần bổ xung hoàn toàn giống như một dòng suối nhỏ so với một phiến biển rộng.
Nếu như muốn đổ đầy biển rộng, dùng lượng chảy của dòng suối nhỏ, căn bản không có khả năng.
Tại tiên giới Cổ Hoang, lúc bước vào Thần Hải bí cảnh, chỉ cần ăn lượng thực vật tương đương một phần mười bình thường, sau khi đạt tới Kim Đan kỳ, tu sĩ hoàn toàn có thể thông qua hấp thu linh khí thiên địa duy trì cơ thể.
Cổ Thần tại tiên giới Cổ Hoang đã vài trăm năm trôi qua không cần dùng bất cứ thức ăn nào để duy trì linh khí tiêu hao, vì vậy lần đói bụng này hắn còn chưa hiểu rõ ràng tình huống, không biết nên ăn loại thức ăn cấp bậc nào mới có thể cung ứng đủ nhu cầu của cơ thể.
Linh thú tu vi Minh Khiếu hậu kỳ hiển nhiên không thể đủ để bổ xung lượng linh khí cơ thể Cổ Thần cần, thậm chí ngay cả linh thú tu vi Độ Hư bí cảnh, Đằng Vân, Giá Vụ kỳ đều không thể bổ xung đủ, cần phải có máu thịt của linh thú tu vi Độ Hư bí cảnh cực cao mới được.
Cổ Thần gọi tiểu nhị tới, nói:
- Trong điếm còn có linh thú cấp bậc cao hơn?
"Lẽ nào linh thú tu vi Minh Khiếu hậu kỳ cũng không thể bổ xung được nhu cầu của vị khách quan này cần? Tu vi của vị khách quan này chỉ sợ là cảnh giới Độ Hư bí cảnh cực cao, tu sĩ có khả năng xuyên toa qua hư không quả nhiên đều là cường giả cực kỳ lợi hại."
Trong lòng tiểu nhị thầm giật mình, nói:
- Khách quan, linh thú Minh Khiếu hậu kỳ đã là linh thú cao cấp nhất bản điếm có thể bán ra rồi, linh thú tu vi Độ Hư bí cảnh thỉnh thoảng bản điếm cũng bắt được, nhưng hoàn toàn không có thời gian xác định, có đôi khi liên tục nhiều tháng cũng không bắt được, hiện tại bản điếm đang lúc không có linh thú Độ Hư bí cảnh bán ra.
Cổ Thần nói:
- Nơi nào có thể bắt linh thú Độ Hư bí cảnh?
Tiểu nhị nói:
- Dãy núi Linh Hoang phía tây đại lục, cùng với biển rộng vô hạn bốn phía đại lục, đó là khu vực linh thú sinh hoạt nhiều nhất, có rất nhiều linh thú Độ Hư bí cảnh sinh tồn.
- Cảm tạ!
Cổ Thần lưu lại một câu, thân ảnh chợt lóe, liền biến mất không còn, trực tiếp thuấn di hư không.
Vẻ mặt tiểu nhị sùng bái nhìn vị trí Cổ Thần vừa mới ngồi, lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là cường giả Độ Hư bí cảnh, ta đã tu luyện hơn hai nghìn năm rồi mới đạt tới tu vi Thần Hải bí cảnh Bồi Nguyên kỳ, không biết tới lúc nào mới có thể đạt tới tu vi Độ Hư bí cảnh…
Trong nháy mắt thân thể Cổ Thần đã xuyên toa qua hư không nghìn vạn dặm, chạy tới chỗ sâu trong dãy núi Linh Hoang.
Dãy núi Linh Hoang, phi thường rộng lớn, phương viên mấy nghìn vạn dặm, hầu như tương đương với tổng diện tích của yêu vực Đông Hoang hoặc Đông Hải vô biên tại tiên giới Cổ Hoang. Cho dù trình độ cảm ứng thân thể của Cổ Thần lĩnh mẫn hơn tại tiên giới Cổ Hoang gấp mười lần cũng không thể hoàn toàn bao phủ toàn bộ dãy núi Linh Hoang.
Nhưng cảm ứng thân thể của Cổ Thần tản ra, đủ đạt tới phương viên nghìn vạn dặm, tất cả linh thú trong đó đều nằm trong cảm ứng của Cổ Thần, không chỉ có linh thú tu vi Độ Hư bí cảnh Đằng Vân kỳ, Giá Vụ kỳ, thậm chí còn có một ít tồn tại Hợp Đạo kỳ.
Yêu thú tại phàm giới chỉ khi Hợp Đạo thành công mới có thể biến hóa thành hình người, cho dù là yêu thú Hợp Đạo sơ kỳ cũng chỉ có thể biến hóa lớn nhỏ, không thể thoát ly khỏi bản thể yêu thú, so với hoang thú tại tiên giới Cổ Hoang rất giống nhau, nguyên nhân chính là bởi vì như vậy, yêu thú, hoang thú tại phàm giới đều gọi chung là linh thú.
Linh thú lợi hại trên cơ bản đều ẩn núp rất sâu, càng là yêu thú lợi hại thì càng ẩn nấp bí ẩn hơn, nếu như Cổ Thần không có thực lực vượt xa chư tử đại tiên hợp đạo thành công chỉ sợ rất khó có thể phát hiện được yêu thú cao cấp ẩn dấu vô cùng sâu.
Cách Cổ Thần chừng hơn ba mươi vạn dặm có một đầu linh thú Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, thân thể thu nhỏ lại chỉ dài giống như một cánh tay, đường kính tương đương ngón tay, ẩn nấp trong chỗ sâu đại địa, đây là một loại yêu thú thuộc họ yêu xà, Cổ Thần từ trên người nó cảm thụ được khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm, linh khí ẩn chứa trong huyết nhục tựa hồ so với linh thú Hợp Đạo sơ kỳ bình thường còn dày đặc hơn một chút.
"Đây là loại linh thú gì? Trước đây tại tiên giới Cổ Hoang chưa hề nhìn thấy qua loại yêu xà này? Khí tức sinh mệnh dĩ nhiên nồng hậu như vậy, xem ra ăn một đầu yêu xà này là có thể đủ khôi phục lượng linh khí cơ thể ta cần bổ xung rồi."
Tâm niệm Cổ Thần khẽ động, thân thể chợt lóe liền vượt qua hư không ba mươi vạn dặm, trong sát na đã xuất hiện trên một ngọn núi nhỏ ngay bên cạnh sơn cốc yêu xà ẩn nấp.
Lúc này, trong sơn cốc có khoảng chừng hơn hai mươi vị tu sĩ nhân loại, phân thành hai trận doanh chiến đấu với nhau.
Một phương hướng có mười người, trong đó đều là cường giả Độ Hư bí cảnh, đồng thời còn có ba người là tồn tại cấp bậc Hư Không hậu kỳ đỉnh phong, phương tu sĩ này hiện đang rơi vào thế yếu, bị một phương tu sĩ khác gồm chín người vây công rất chặt.
Một phương tu sĩ gồm chín người, tám người trong đó đều là cường giả Độ Hư bí cảnh, trong đó tu vi Hư Không hậu kỳ đỉnh phong có hai người, thế nhưng đặc biệt có một người tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, chính là bởi vì có người này tồn tại nên mới khiến một phương có số người ít hơn này chiếm thượng phong.
Hư Không hậu kỳ đỉnh và Hợp Đạo sơ kỳ hoàn toàn là hai tồn tại cấp bậc khác nhau, dưới tình huống bình thường, một vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ hoàn toàn đủ sức một lượt giết chết hơn mười người tu vi Hư Không hậu kỳ đỉnh.
Thế nhưng tại trung tâm hơn mười người có một thiếu nữ mặc bạch y, trên mặt mang lụa mỏng, trong tay cầm một hạt châu bạch ngọc. Uy lực của hạt châu bạch ngọc này cực kỳ to lớn, hình thành một vòng quang tráo, giống như một phiến thiên không, trong phiến thiên không có mây trắng lưu động, cho dù là cường giả cái thế Hợp Đạo kỳ cũng không thể công phá được.
Vị thiếu nữ mặc bạch y này chỉ có tu vi Đằng Vân sơ kỳ, pháp bảo hạt câu kia hiển nhiên không phải là lực lượng nàng phát huy ra được, mà là có cường giả cái thế dồn tiên lực vào trong hạt châu, như vậy mới có thể chặn đứng được công kích của cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ.
Nhưng trong hạt châu chung quy là ngoại lực, lực lượng dự trữ trong đó không phải là vô cùng vô tận, sớm muộn gì cũng sẽ bị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ kia công phá.
Chín vị cường giả Độ Hư cảnh vô cùng hưng phấn, một mặt công kích không ngừng nghỉ, một mặt cười ha ha:
- Lão quỷ Vân gia đã không được rồi sao? Muốn lấy sinh mệnh chi tâm của đại địa nguyên xà, kéo dài chút hơi tàn? Ha ha, dám đối nghịch với Vu Thần đại nhân chỉ có một đường chết, chỉ chờ thương thế của Vu Thần đại nhân khôi phục, toàn bộ Vân gia đều diệt!
Vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ cười cười nói:
- Tiểu ny tử Vân gia, nghe nói ngươi là đệ nhất thiên tài Vân gia vạn năm qua, lớn lên như hoa như ngọc, đẹp như người tiên giới, đến nay chưa gả, vẫn là tấm thân xử nữ, chết đơn giản như vậy chẳng phải đáng tiếc hay sao? Không bằng theo đại gia, đại gia dạy ngươi lạc thú làm nữ nhân, ngươi hầu hạ đại gia vu vẻ rồi, đại gia lên tiếng cầu chút tình với Vu Thần đại nhân, cho ngươi làm tiểu tỳ của ta, tha cho ngươi một mạng, mau mau buông tha chống lại, phong ấn tu vi của ngươi, cho ngươi bị ngàn người cưỡi, vạn người áp, ha ha ha…
Cổ Thần hạ xuống một ngọn núi ngay bên cạnh sơn cốc, cách đám người trong sơn cốc chỉ chừng hơn ba nghìn trượng, Cổ Thần không có hứng thú đi quản tranh đấu giữa các tu sĩ trong Tử Vân Tinh, mục đích lần này chỉ là yêu xà ẩn nấp tại chỗ sâu kia.
Thế nhưng nghe được mấy tiếng Vu Thần đại nhân, ánh mắt Cổ Thần nhất thời chuyển hướng nhìn sang cuộc tranh đấu.
Ánh mắt Cổ Thần như điện, đảo qua mỗi một người trong chiến trường, khi ánh mắt rơi vào người thiếu nữ mặc bạch y mang lụa mỏng trên mặt, thần tình chấn động.
Tấm lụa mỏng trên mặt thiếu nữ không thể ngăn cản ánh mắt của Cổ Thần, một khuôn mặt rất nhiều năm không thấy nhưng lại in trong chỗ sâu ký ức phủ đầy bụi của Cổ Thần, dần dần hiện lên.
Vân Tuyết! Nữ tử này đã từng sinh ra và lớn lên cùng với hắn tại thành Nhạc Thủy, tại thời điểm thiếu niên còn từng là vị hôn thê của hắn, cuối cùng trong di chỉ ma cung Tà Băng Tông vì hắn mà chết.
Cổ Thần khẽ đưa tay chém nhẹ.
Hư không lập tức bị phân chia, một thanh cự phủ dài tới ba nghìn trượng đột ngột xuất hiện, mang theo khí thế mãnh liệt chém thẳng xuống dưới.
Xoẹt!
Một tiếng xé gió chói tai tới cực điểm từ trên bầu trời giáng xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, một thanh cự phủ này trong mắt bọn họ càng lúc càng biến lớn, tốc độ nhanh tới cực điểm, cấp tốc chém xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tất cả mọi người ở đây đều là cường giả Độ Hư bí cảnh, thế nhưng mỗi người đều trắng bệch mặt, phát ra tiếng kêu sợ hãi, bọn họ muốn chạy trốn, thế nhưng đột nhiên phát hiện, hư không bốn phía xung quanh đã trở nên cứng rắn giống như sắt thép, đông đặc vô cùng, bọn bọ bị định lại trong hư không, không thể nhúc nhích.
Trói buộc không gian, thần thông của cường giả Độ Hư cảnh.
Thế nhưng, cho dù là vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ kia cũng không thể giãy dụa thoát khỏi trói buộc không gian, vị tu sĩ thi triển trói buộc không gian này rốt cuộc là tồn tại với tu vi như thế nào?
Mọi người chưa kịp tự hỏi, cự phủ đã chém xuống.
Không có tiếng nổ rung trời động đất, không có tiếng bạo tạc kinh thiên, chỉ vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, vị cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ nhất thời bị chém thành hai nửa, mi tâm phá vỡ, ngay cả nguyên thần cũng bị giết chết tức khắc, thần hình câu diệt.
Phủ cương thật lớn biến mất, vị cường giả cía thế Hợp Đạo sơ kỳ bị hóa thành hai nửa thi thể, nằm thẳng trên mặt đất, một cự phủ kia ẩn chứa lực khống chế kinh khủng tới cực điểm, chỉ chém chết vị cường giả cái thế, ngay cả một chút hoa cỏ xung quanh cũng không hề bị tổn thương.
Mọi người không thể nhúc nhích, thế nhưng ánh mắt lại có thể nhìn về phía đầu nguồn đạo phủ cương kia, một vị thiếu niên tuổi chừng hai mươi, anh tuấn không gì sánh được, đang đạp trên hư không mà tới.
Cổ Thần giống như súc địa thành thốn, vài bước đã vượt qua mấy nghìn trượng, xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
- Nàng tên là gì?
Cổ Thần nhìn chăm chú vào thiếu nữ mặc bạch y mặt mang lụa mỏng.
Thiếu nữ cảm giác áp lực không gian bốn phía buông lỏng. nhất thời từ trong trói buộc hư không khôi phục lại tự do, tên của nàng cũng không phải là bí mật, không do dự nhiều, nhẹ giọng nói:
- Vân Tuyết!
- Vân Tuyết!
Cổ Thần niệm một lần cái tên quen thuộc kia, cánh tay khẽ nhấc, lập tức giật xuống tấm lụa mỏng mang trên mặt thiếu nữ mặc bạch y.
Mất đi tấm lụa mỏng ngăn cản, dung nhan của thiếu nữ mặc bạch y càng không chút ngăn cản hoàn toàn bại lộ trước mặt Cổ Thần, làn da trơn bóng như tuyết, giống như ngọc điêu, so với hình dáng Vân Tuyết trong đầu Cổ Thần hoàn toàn dung hợp, giống nhau như đúc.
- Ngươi…
Vân Tuyết thét lên một tiếng kinh hãi, cánh tay Cổ Thần nhìn qua rất chậm, thế nhưng lại giống như áo trời không vết vá, không bàn mà hợp với quỹ tích thiên đạo vận hành, không hề bị Cổ Thần dùng pháp tắc không gian trói buộc, nhưng tấm lụa mỏng trên mặt rất dễ dàng bị Cổ Thần giật ra.
Vân Tuyết nhìn ánh mắt Cổ Thần có chút hồi tưởng, nói:
- Ngươi nhận thức ta?
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Có thể nhận nhức, năm nay có phải nàng bốn trăm tám mươi tư tuổi?
Thời gian Vân Tuyết tử vong là lần đầu tiên Cổ Thần rời khỏi Hư Thiên Tông, tiến vào trong ma cung dưới lòng đất của Tà Băng Tông, lúc đó nàng mười sáu tuổi.
Ngũ hành thiên kiếp phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, vừa vặn là thời điểm Cổ Thần năm trăm tuổi, tiên giới Cổ Hoang và vũ trụ phàm gia có tỉ lệ pháp tắc thời gian giống nhau, khác nhau chỉ là pháp tắc sinh mệnh.
Khi đó Vân Tuyết đã được Ngô Tinh dùng tiên lực vô biên chuyển hóa ý niệm thành linh hồn, giúp nàng tiến vào luân hồi, chuyển thế sống lại, tiên giới Cổ Hoang đã trôi qua bốn trăm tám mươi tư năm, như vậy nếu Vân Tuyết trước mặt đích thực là kiếp sau của Vân Tuyết, nàng rất có thể là bốn trăm tám mươi tư tuổi.
- Sao ngươi biết?
Vân Tuyết kinh hãi lớn tiếng hỏi.