Chân Tiên
Chương 617: Sát nhân phải đoạt mệnh, diệt cỏ phải diệt tận gốc
Tên Giá Vụ kỳ cường giả đã thuấn di đến khoảng cách trăm dặm.
Cổ Thần hét lớn một tiếng:
- Người đến là người phương nào?
- Trịnh gia Trịnh Diệc Tường, Cổ Thần, ngươi là đồ nghịch tặc, dám giết cường giả của tam đại thế gia, hôm nay lão phu đến đây, là vì muốn lấy mạng chó của ngươi.
Trịnh Diệc Tường đã cách Cổ Thần trăm dặm, rất nhanh liền thuấn di đến trước mặt Cổ Thần, đi về phía trước. Vận chuyển Chấn Thiên Quyết, một đôi khâm quyền như song long xuất thủy, oanh tới Cổ Thần.
Rầm rầm... , hai tiếng nổ, cả hư không, đều bị Trịnh Diệc Tường một đôi khâm quyền, đánh ra hai lổ thủng lớn.
Cổ Thần nhướng mày, ba vị cường giả Chư Tử thế gia. Rõ ràng là đã chết trong sinh tử lộ trong Hắc Đế mộ, Trịnh Diệc Tường lại nói chết trong tay Cổ Thần. Hiển nhiên là Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đổ oan cho hắn.
Hai tay Cổ Thần khẽ động,Chiến Thần Diệt Tinh Quyền.
Quyền Ấn.
Đón một đôi thiết quyền của Trịnh Diệc Tường, mãnh liệt về đánh về phía trước, hai đạo Chiến Thần Điệt Tinh Quyền, cùng một đôi thiết quyền của Trịnh Diệc Tường đụng vào nhau.
Oanh nhất nhất
Oanh nhất nhất
Hai tiếng nổ kinh thiên vang lên, tiên lực cương khí hướng tứ bạo liệt khắp tứ phương, đem hư không xé rách thành nhiều mảnh vỡ, thân ảnh Cổ Thần chấn động.
Thân hình Trịnh Diệc Tường, cũng dừng lại, có chút lung lay, trong nội tâm cả kinh:
- Không phải nói Cổ Thần chỉ có tu vi Đằng Vân sơ kỳ hay sao? Như thế nào lại là Đằng Vân trung kỳ? Làm sao hắn có thể đón đở hai quyền của ta?
Cổ Thần thu hồi quyền, điều tức một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Trịnh Diệc Tường, nói:
- Hai vị cường giả Tàng gia, đúng là đã chết trong tay ta, Thánh Tử Cơ Thần Không, cũng đã chết trong tay ta, nhưng mà, ba vị cường giả Thi gia thế gia, là tự mình vẫn lạc trong Hắc Đế mộ mả, lão tử nói một là một, sẽ không nói bừa, giết ai, là được giết người đó, Trịnh Diệc Tường, ngươi cũng đừng nghe lão gia hỏa Thánh Hoàng vu oan cho ta, bị người khác tính toán còn mỉm cười xông về phía trước."
- Ngươi nói láo, Thánh Hoàng sao lại vu oan một tên nghịch tặc như ngươi, đường huynh Trịnh Diệc Hùng của lão phu, cũng tận mắt nhìn thấy, nói là khi Hắc Thủy Đại Đế phụ thể vào ngươi giết chết, Cổ Thần, ngươi là tên chết nhát, đừng dám làm không dám chịu, ngươi dám giết cường giả Chư Tử thế gia chúng ta, chịu chết đi! ."
Trịnh Diệc Tường giận dữ, lại thấy một đạo độn quang thuấn di tới, lập tức thân ảnh khẽ động, lần nữa xông về hướng Cổ Thần, hai đạo khâm quyền như hai tòa núi cao kích tới.
- Lão tặc, ngươi cho là ta chả lẽ sợ ngươi sao, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Hai mắt Cổ Thần giận dữ, trong chốc lát biến thành ba đầu sáu tay. Lục Đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền đồng thời đánh về phía Trịnh Diệc Tường.
Cổ Thần hận Trịnh Diệc Tường thấu xương, Trịnh Diệc Tường là cường giả Trịnh gia, trong nội tâm đã tức giận, chỉ là không muốn bị người ta vu oan, mới nói lý một lần, nay Trịnh Diệc Tường không tin, Cổ Thần cũng không khua môi múa mép đấu khẩu với hắn.
Rầm rầm!
Hai tiếng nổ vang lên, hai đạo quyền cương của Trịnh Diệc Tường bị Lục Đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền kích thành phấn vụn, còn thừa bốn đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, giống như lưu tinh, nhanh như thiểm điện đánh lên người Trịnh Diệc Tường, hét thảm một tiếng, Trịnh Diệc Tường phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như là diều đứt dây, từ không trung rơi xuống.
Thế nên Chư Tử thế gia nhất định phải đem chuyện ba cường giả bị vẫn lạc tính lên người Cổ Thần rồi, muốn giết Cổ Thần một phen cho thống khoái, Cổ Thần chẳng lẻ lại sợ bọn hắn sao?
Cái chết của ba vị cường giả kia, không liên quan gì đến Cổ Thần cả, Cổ Thần chỉ nói một lần, Chư Tử thế gia có tin hay không là tùy họ, nhưng nếu như Chư Tử thế gia không biết tốt xấu, muốn khiêu khích tranh chấp, vậy thì "Chiến Thần diệt tinh quyền" của Cổ Thần đánh xuống, cũng không quan tâm đến việc diệt thêm mấy vị Độ Hư cường giả.
Trịnh Diệc Tường thân thể khẽ trầm xuống, trên bầu trời liền xuất hiện một đạo Thất Thải quang mang, trên tay Cổ Thần đột nhiên nhiều thêm một thanh Tiên Kiếm —— Thất Thải Tuyệt Thần kiếm, mãnh liệt chém xuống.
Trịnh Diệc Tường cũng chỉ là Giá Vụ kì cường giả thôi, dù là Hư Không kỳ, cũng không dám để thượng phẩm tiên khí tùy ý đánh chém người, huống chi là Trình Diệc Tường?
Quang hoa bảy màu khẽ lóe, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, thân thể của Trình Diệc Tường, bị chém thành bảy đoạn, nguyên thần cũng chịu chung kết cục.
Tay kia của Cổ Thần chụp một cái, một chưởng ấn cự đại từ trên trời giáng xuống, đem thân hình đã bị chia làm bảy khúc của Trình Diệc Tường, vỗ vào mặt đất, đập thành một đống thịt vụn.
Mới qua hai hiệp, thân thể của Trình Diệc Tường đã bị hủy, nguyên thần tiêu vong, chỉ một khắc thời gian thần hình đều câu diệt.
- Cường giả của Chư Tử thế gia, lại dám đồ diệt Đại Mông Đế Đình, đánh chết vu dân Cổ Vu tộc, lão tử còn chưa tìm các ngươi trút giận, các ngươi lại dám tự mình tìm đến cửa, đừng nói ba vị Giá Vụ cường giả thật sự vẫn lạc trong phần mộ của Hắc Đế, cho dù thật do lão tử giết đi chăng nữa, thì đã sao? Hôm nay ta lại muốn nhìn một chút, Chư Tử thế gia đến cùng có bao nhiêu cường giả tới giết ta? Đến một người, lão tử diệt một người, đến hai người, lão tử diệt một đôi... Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Cổ Thần nhìn thoáng qua mặt đất nơi Trịnh Diệc Tường vẫn lạc một chút, xoay chuyển ánh mắt, đã nhanh chóng hướng tầm mắt đến đạo độn quang vừa đến.
Tốc độ của đạo độn quang này rất nhanh, nếu so với tốc độ thuấn di của Trịnh Diệc Tường thì nhanh hơn nhiều lắm, trong chốc lát, đã thuấn di đến ba bốn trăm lần, ít nhất phải là Giá Vụ hậu kì cường giả.
Người đến đúng là cường giả Thương Chính Thu của Thương gia thuộc Chư Tử thế gia, Độ Hư Giá Vụ hậu kỳ.
Trông thấy tín hiệu của Trịnh Diệc Tường, Thương Chính Thu vẫn đang ở ngoài mấy ngàn dặm, liền nhanh chóng bay về hướng này, tốc độ của hắn ít nhất phải gấp ba lần Trịnh Diệc Tường, lúc Trịnh Diệc Tường vừa bay đến trước mặt Cổ Thần, Thương Chính Thu đã cách đây chỉ ngàn dặm.
Độ Hư cường giả, đã có thể nhìn rõ sự vật ở ngoài ngàn dặm, tầm mắt phải đến chừng vạn dặm, nếu có ánh sáng, còn có thể nhìn được khoảng cách xa hơn nữa, tỉ như phàm nhân, trong đêm tối cũng có thể nhìn được vô cùng xa, càng không phải nói đến tu sĩ.
Độn quang của Thương Chính Thu rất yếu, thẳng đến khi chỉ còn cách nơi này tầm hai vạn dặm, Trịnh Diệc Tường cùng Cổ Thần mới phát hiện ra, khoảng cách hai vạn dặm, đối với Thương Chính Thu mà nói, chỉ là sáu mươi lần thuấn di thôi, cũng chính là sáu mươi lần hô hấp.
Trình Diệc Tường dù cho có kinh ngạc khi tu vị của Cổ Thần không giống như phỏng đoán, nhưng rõ ràng đã đạt đến Đằng Vân trung kỳ, tự cho là có thể ngăn chặn được Cổ Thần, trì hoảng đến khi Thương Chính Thu đến, nghĩ đến đó, vừa ra tay, trong vòng hai hiệp, nháy mắt đã bị Cổ Thần đánh cho thần hình câu diệt.
Trong nháy mắt đó, Thương Chỉ Thu cũng chỉ mới thuấn di được chừng hai nghìn dặm, khoảng cách với Cổ Thần cùng Trịnh Diệc Tường, còn đến một vạn tám nghìn dặm, căn bản không cách thấy rõ tình huống lúc đó, chỉ thấy hào quang do quyền cương cùng kiếm cương của hai người truyền ra chóa lóa, trong nháy mắt, liền biến mất không còn chút gì.
Thương Chính Thu không biết, đến cùng là Cổ Thần bị thương dưới tay Trịnh Diệc Tường, hay là ngược lại, hào quang tan đi, khoảng cách quá xa, Thương Chính Thu căn bản không thể trông thấy hai ngươi.
Cổ Thần thấy đạo độn quang đang cấp tốc chạy đến kia vẫn còn ở ngoài vạn dặm, thân thể liền khẽ động, đáp xuống mặt đất, phong bế lỗ chân lông toàn thân, sử dụng thổ độn thuật, lẻn xuống phần đất bên dưới thi thể của Trịnh Diệc Tường.