Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chân Tiên

Chương 550: Lục Huynh đệ




Cốc Trần năm nay mười tuổi, có một em trai tên là Cốc Đan, năm nay chín tuổi, Cốc Trần và bốn thiếu niên cùng trang lứa trong thôn quan hệ rất tốt, chúng là: Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì, Tư Mã Diên...
Trong đó Thành Chiến lớn nhất, năm nay mười một tuổi, cơ thể to lớn là người có võ lực mạnh nhất trong các thiếu niên.
Trương Viễn, Quan kì và Cốc Trần cùng tuổi, đều là mười tuổi, ba người là hạch tâm trong sáu người, Thành Chiến mặc dù lớn hơn một tuổi, cao hơn cường tráng hơn nhưng muốn làm thủ lĩnh sáu người thì vẫn bị ba người tập thể phản đối và hạ bệ.
Tư Mã Diên và Cốc Đan cùng tuổi, năm nay chín tuổi, giống như Cốc Đan, là cái đuôi trong nhóm, không có quyền phát ngôn, Cốc Đan chỉ nghe Cốc Trần, Cốc Trần nói gì nó làm theo nấy, Tư Mã Diên thì không nghe ai, chỉ theo tập thể đại thế mà đi.
Cốc Trần, Cốc Đan, Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì, Tư Mã Diên, sáu người là tập thể thân thiết nhất trong Cốc gia trang, người khác đừng hòng phá hoại được tập thể kiên cố đó.
Chỉ là, một quần thể, lúc nào cũng cần có người lãnh đạo, gặp phải sự tình nên có người đưa ra quyết định, nếu không chỉ cần Cốc Trần, Trương Viễn, Thành Chiến, Quan Kì bốn người ý kiến không hợp, sẽ là một trận tranh cãi không bao giờ kết thúc, cuối cùng dùng vũ lực phân thắng bại, không ngoại lệ, Thành Chiến cao to tráng đại bao giờ cũng nhẹ nhàng đánh bại Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì ba người, bắt mọi người phải nghe theo ý kiến nó.
Cho nên, Thành Chiến bị Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì bài trừ khỏi hạch tâm tập thể, nhưng trong tập thể này, phân lượng vẫn là hết sức quan trọng.
Tranh cãi lâu dần, sự tình càng lúc càng bị Thành Chiến dùng vũ lực cường hình làm chỉ, Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì ba người cảm thấy sự tình không thể tiếp tục phát triển như vậy, sớm muốn đến một ngày, tập thể của chúng sẽ trở thành Thành Chiến chí tôn, nghe Thành Chiến sắp xếp.
Cho nên, nhất định phải chọn ra một lão đại, chấm dứt những cuộc tranh luận không có hồi kết, Cốc Đan và Tư Mã Diên bị loại ra ngoài, chỉ còn phát sinh giữa Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến bốn người.
Muốn trở thành lão đại nhất định phải khiến mọi người tâm phục khẩu phục mới được, bởi vì Thành Chiến vũ lực rất cao, cho nên, Thành Chiến nêu phương án dùng vũ lực giải quyết, bị Cốc Trần, Trương Viễn, Quan Kì ba người trực tiếp phản đối, lấy tư thái ba chọi một, giết ngay suy nghĩ của Thành Chiến từ trong nôi.
Đã không dùng vũ phân thắng bại, mấy người đều là nam nhi, không thể đọ thêu hoa mà phải đọ cái gì có thể hiện nhiệt huyết nam nhi, cho nên, Cốc Trần đệ nghị đọ gan, quá trình tỷ thí là ai dám ở lại trong Tử Vong Cốc nổi tiếng nguy hiểm một canh giờ, người đó sẽ chiến thắng, nếu hai người cùng lưu lại một canh giờ, vậy thì dùng thời gian dài ngắn để phân thắng bại.
Cuộc thi này có sinh mệnh nguy hiểm, trưởng bối Cốc gi trang từ nhỏ đã dạy hậu bối Tử Vong Cốc rất nguy hiểm, bên trong không chỉ mãnh thú mà còn có cả yêu quái, mỗi một thiếu niên đối với Tử Vong Cốc đều có tâm lý sợ hãi.
Cuộc thi này, Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến ba người nghe xong đều giật mình, ba người càng sợ, Cốc Trần càng mừng, nói:

- Các cậu không dám vào Tử Vong Cốc, vậy thì mình sẽ ở trong đó một canh giờ, chứng minh gan mình lớn hơn các cậu, mình chính là lão đại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến ba người đều nghĩ Cốc Trần không dám, gật đầu đáp ứng, mà không biết Cốc Trần vốn là một đứa trẻ trời không sợ, đất không sợ, thực sự chạy vào Tử Vong Cốc.
Lúc này Trương Viễn, Quan Kì, Thành Chiến và cả Cốc Đơn, Tư Mã Diên đều đang lo lắng đợi bên ngoài Tử Vong Cốc, nhìn vào bên trong, mặt lộ rõ vẻ lo lắng, không phải chúng sợ Cốc Trần an toàn từ Tử Vong Cốc đi ra, trở thành lão đại của chúng mà là sáu người chơi với nhau từ nhỏ, cảm tình thâm hậu, sợ Cốc Trân xảy ra chuyện.
Cốc Đơn nhìn lên trời, đột nhiên thần sắc thoáng động, nói:

- Đủ rồi đủ rồi, đủ một canh giờ rồi.

Nói xong, lại nhìn vào trong cốc, lo lắng nói:

- Ca ca tại sao vẫn chưa ra?

Thành Chiến cao hơn mọi người một cái đầu, xoa xoa đầu, nói:

- Cốc Thần không phải bị dã thú ăn rồi chứ?

- Phì phì phì...

Cốc Đơn giận dữ nhìn Thành Chiến, nói:

- Ca ca còn lâu mới bị dã thú ăn thịt, nếu ăn, phải ăn đứa nào nhiều thịt như ngươi mới đúng.

- Đúng vậy!

Trương Viễn trợn mắt lườm Thành Chiến, nói:

- Dã thú ăn ngươi, miếng đầu tiên là ăn cái miệng dởm này!

Tai Quan Kì nãy giờ vẫn vểnh vào trong cốc, nói:

- Ta thấy Cốc Trần nhất định sẽ ra, đến lúc đó hắn trở thành lão đại của chúng ta, ngươi nói hắn bị dã thú ăn thịt, xem hắn có bạt tai ngươi không.

Tư Mã Diên phụ họa nói:

- Đúng, bạt tai ngươi.

Thành Chiếntrợn mắt nhìn Tư Mã Diên, Tư Mã Diên lập tức ngậm miệng, Thành Chiến nói:

- Cốc Trần đánh không lại ta, muốn bạt tai ta sẽ đá đít hắn.

Cốc Đơn nói:

- Đợi ca ca ta thành lão đại, ngươi còn dám đá đít ca ca ta? Nếu ngươi muốn mưu phản, năm người chúng ta sẽ hợp lại đánh ngươi, để xem ngươi còn dám mạnh miệng hay không.

- Năm người chúng ta đánh một mình ngươi...

Tư Mã Diên tiếp lời, quay sang nhìn Cốc Đơn, nó với Cốc Đơn nhỏ nhất, hai bên hay nói chuyện, quan hệ cũng thân thiết nhất.
Thành Chiến bĩu bĩu môi, biến thành mục tiêu của đám đông, nó chỉ có một cái miệng, đừng mong thắng được bốn cái miệng.

- Ra rồi... ra rồi!

Đúng lúc này, Quan Kì, người nãy giờ vẫn nhìn vào trong cốc, đột nhiên hoan hô, nói:

- Cốc Trần ra rồi, ha ha...

- Ca ca...

Cốc Đơn vẫy tay với Cốc Trần, lớn tiếng gọi.
Trương Viễn, Tư Mã Diên cũng nhất thời tinh thần phấn chấn.
Thành Chiến cũng vui vẻ vẫy tay với Cốc Trần, nhảy cẫng lên, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì, hai tay ôm chặt lấy miệng, thầm nghĩ:

- Chết rồi, Cốc Trần thành lão đại thật, không phải nó sẽ bạt tai mình sao?

- Ý...

Đang hoan hô, mấy người đồng thời kinh hô, nói:

- Đại thúc bên cạnh Cốc Trần là ai? Không phải người của Cốc gia trang, cũng không phải thôn dân gần đây...

Nhìn năm người Cốc Đơn, Cốc Trần cũng hưng phấn vẫy tay, hét lớn:

- Ta là lão đại, ha ha, ta chính là lão đại...

Vừa hoan hô vừa chạy, rất nhanh, Cốc Trần đến trước mặt năm người, Cổ Thần từng bước hành tẩu phía sau, pháp lực trong cơ thể đã bị cấm cố hoàn toàn, như một phàm nhân chân chính, từ từ bước đến.
Sáu người tụ lại với nhau, năm người lập tức hỏi tình hình bên trong Tử Vong Cốc.
Cốc Trần nói:

- Sau khi vào Tử Vong Cốc, ta lập tức lăn ra ngủ, rồi nằm mơ, đợi đến khi tỉnh dậy một canh giờ đã gần trôi qua, gặp phải Cổ thúc sau đó cùng Cổ thúc ra ngoài.

- Cổ thúc...

...
...
Cốc Trần dưới thiệu vị đại thúc sau lưng, năm người Cốc Đơn lễ phép chào, Cổ Thần cũng vẫy tay chào lại mọi người, gật gật đầu, bước chân vẫn chậm như cũ, từng bước tiến về phía mọi người.
Sau khi nhiệt tình chào hỏi Cổ Thần, năm người lập tức dồn ánh mắt lên người Cốc Trần, đồng thành hỏi Cốc Trần đã nằm mơ thấy gì?
Cốc Trần kể lại y nguyên, nói trong mơ thấy mình bị một con sư tử lao đến, xé cổ họng, năm người nghe mà không khỏi kinh hô.

- Ca ca... huynh ở trong Tử Vong Cốc một canh giờ, đã là lão đại của bọn đệ rồi. C

Cốc Đơn cười nói.
Những người còn lại gật đầu đồng ý, Thành Chiến mặc dù không muốn những cũng phải bất đắc dĩ thuận theo hình thế.
Cốc Trần vui vẻ cười vang, nói:

- Bắt đầu từ lúc này, ta chính là lão đại của các ngươi, ha ha... Nếu như có ai không đồng ý, bây giờ có thể vào trong Tử Vong Cốc, ở lại đó một canh giờ, sai đó tiếp tục cùng ta tỉ thí...

- Ta đồng ý ca ca làm lão đại.

Cốc Châu nhất thời giơ tay, hoan hô nói.
Trương Viễn và Quan Kì quay sang nhìn nhau, hai người đều không có dũng khí vào Tử Vong Cốc, đồng thành nói:

- Bọn ta cũng đồng ý.

Tư Mã Diên thấy đại thế đã định, cũng giơ tay nói:

- Ta cũng đồng ý... Cốc Trần lão đại.

Thành Chiến một lần nữa nhìn vào Tử Vong Cốc, trong mắt có chút sợ hãi, thu hồi ánh mắt, nói:

- Ta cũng đồng ý!

- Ha ha ha ha...

Cốc Trần vui vẻ cười vang, nói:

- Gọi mấy câu lão đại xem nào...

- Lão đại...

Cốc Châu là người đầu tiên lên tiếng, đi đến bên Cốc Trần.

- Lão đại...

- Lão đại...

Trương Viễn, Quan Kì, Tư Mã Diên, Thành Chiến bốn người lần lượt gọi.
Cốc Thần gật đầu, nói:

- Được rồi, ta là lão đại của các ngươi, cũng là huynh đệ của các ngươi, sáu người chúng ta cả đời là hảo huynh đệ phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!

- Cả đời làm huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu...

Năm người đồng thành.

- Cổ thúc...

Cốc Trần hướng ánh mắt sang phía Cổ Thần, nói:

- Mời thúc làm chứng cho bọn ta, hôm nay ta cùng năm vị huynh đệ này kết thành bát bái chi giao.

Cổ Thần nhìn sáu thiếu niên, tựa hồ vượt không gian quay về năm trăm năm trước, Cổ Thần lúc đó còn là một thiếu niên, hắn cùng Cổ Hằng, Cổ Lam... cũng chỉ bằng sáu thiếu niên này, cùng nhau vui chơi, cùng nhau thề nguyện, chỉ là theo phúc diệt Cổ gia, lời thề đó đã chìm sâu trong tháng năm xưa cũ, không còn xuất hiện nữa.
Kiếp này, Cổ Thần bắt đầu từ trùng sinh, không còn trải qua tâm tính thiếu thời, hắn không ngừng tu luyện, vốn tưởng có thể thay đổi vận mệnh Cổ gia, ai ngờ, cuối cùng vận mệnh Cổ gia vẫn chẳng khác gì kiếp trước, chỉ là thời gian lùi lại hơn ba mươi năm...
Cả đời giết chóc, kể từ lúc Cổ Thần trùng sinh, bàn tay hắn dính không biết bao nhiêu máu, chưa từng sạch sẽ qua, nhất làn lần Cổ gia bị diệt, Cổ Thần nghịch lân nhất nộ, hủy cả Đại Doanh đế đình, giết hết Tàng gia tu sĩ, mấy vạn người, máu chảy thành sông...
Rất nhiều rất nhiều, trong tim Cổ Thần không còn thời đại thiếu niên thuần chân với thứ tình cảm thiên chân thuần tính nữa...
Hôm nay nhìn sáu thiếu niên trước mắt, Cổ Thần tựa hồ tìm lại phần tâm cảnh thuở thiếu thời, hắn mặc dù phong ấn tu vi, phong ấn pháp lực, nhưng trong thân thể vẫn tự động sản sinh sóng pháp lực, luồng sức mạnh không hề tương quan đến pháp lực thân thể đó sau đó xuất hiện trong người hắn.
Mặc dù tia ba động đó rất nhỏ, nhưng vẫn khiến tu vi vốn đã phong ấn của của Cổ Thần lại trở nên vô cùng mẫn cảm, một tiếng cỏ động cách đó trăm dặm hắn vẫn có thể cảm thấy rõ ràng.
Đó không phải sức mạnh của Cổ Thần mà là một loại tự nhiên chi lực đến từ thiên địa!

- Đây... đây là, đạo sao?

Cổ Thần trong lòng thầm nghĩ.
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Cốc Trần, Cổ Thần gật gật đầu.
Thấy Cổ Thần gật đầu, Cốc Trần mừng rỡ nói:

- Được rồi, có Cổ thúc làm chứng cho chúng ta, chúng ta kết thành bát bái chi giao, đồng sinh cộng tử, phúc nạn đồng đương...

- Được...

Năm người đồng thanh trả lời, sau đó, chạy đến bên cạnh Cốc Trần, xếp thành hàng một, quỳ xuống đất.

- Thiên địa vi bằng, nhật nguyệt vi giám, hôm nay có Cổ thúc làm chứng, ta cùng Trương Viễn, Quan Kì,

Thành Chiến, Cốc Châu, Tư Mã Diên năm vị huynh đệ kết thành bát bái chi giao, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, dù không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Cốc Trần cùng năm người còn lại, dưới sự chứng kiến của Cổ Thần, kết thành bát bái chi giao.
Đối với tương lai của năm vị thiếu niên này, Cổ Thần lúc này không hề hay biết, cũng không muốn đoán, bây giờ hắn có thể làm là đứng một bên quan sát, nhìn hoa nở hoa tàn, tháng tháng năm năm, sáu thiếu niên này trưởng thành biến hóa...
Sáu người kết thánh bát bái chi giao, bời vì có Cổ Thần, ai về nhà nấy, Cốc Trần Cốc Châu đưa Cổ Thần về nhà mình. Cốc ba, Cốc má thịnh tình chiêu đãi Cổ Thần, biết Cốc Trần đi vào Tử Vong Cốc, hơn nữa còn ngủ trong đó, nổi giận lôi đình, và không thôi cảm ơn Cổ Thần!
Rời khỏi Cốc gia, Cổ Thần lên sơn dốc gần Tử Vong Cốc, dựng một căn nhà gỗ nhỏ, ở lại Cốc gia trang, mỗi ngày quan sát thôn dân Cốc gia trang ban ngày làm việc, ban đêm nghỉ ngơi, cuộc sống mặc dù khó khăn nhưng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Cổ Thần mặc dù có sức mạnh thôn dân không thể tưởng tượng nhưng Cổ Thần không có được niềm vui sống như những thôn dân bình thường đó.
Ngày này qua ngày khác, Cổ Thần ở lại Cốc gia trang, hình như bị thôn dân cảm nhiễm, tâm cảnh Cổ Thần càng lúc càng dịu lại, hắn nhìn thấy một sự thật kì dị, thôn dân mặc dù không biết trời cao đất dày, mơ mơ hồ hồ sống cuộc sống hết sức bình thường nhưng niềm vui lúc nào cũng ở bên họ.
Còn Cổ Thần phi thiên độn địa, thuấn di hư không, một ngày đi được mấy trăm vạn dặm, nhãn giới mênh mông, phàm nhân không thể tưởng tượng nổi, nhưng chính vì như vậy đạo tựa hồ đóng cửa với hắn, nhìn như đạo nơi nào cũng có, pháp tắc nơi nào cũng có nhưng Cổ Thần không thể chạm vào được sự đạo tồn tại, không thể cảm thấy pháp tắc tồn tại.
Sự thực kì quái này khiến Cổ Thần nghĩ mãi không ra, đành phải đem câu hỏi này khắc trong não hải, mỗi một khoảng thời gian lại tiến hành tham ngộ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Hằng năm, Thanh Long Trại cường đạo đến thu cống phẩm một lần.
Một năm rồi lại một năm trôi qua, chớp mắt, Cổ Thần đã sống trong Cốc gia trang được năm năm.
Ba năm trước, Cốc gia trang thu hoạch không tệ, sau khi trừ cống phẩm mỗi năm,
lương thực còn lại đủ để thôn dân no đủ trong vòng một năm.
Nhưng, hai năm gần đây, khí hậu không tốt, năm ngoái đến một trận đại hạn, năm nay lại hồng thủy, Cốc gia trang thu hoạch giảm sút, nhưng số cống phẩm Thanh Long Trại thu
không hề ít đi.
Thu hoạch không tốt, không nộp đủ cống phẩm, Thanh Long Trại đại đương gia lên tiếng nói, thôn trang nộp không đủ cống phẩm, thiếu nữ từ mười lăm đến hai lăm tuổi, mỗi cô gái tương đương một trăm cân lương thực, cố gái giao nộp ba năm sau mới được về thôn.
Cốc gia trang địa thế tương đối cao, ảnh hưởng của trận hồng thủy ít hơn so với những thôn trang khác, lương thực cũng nhiều hơn. Năm nay nghe nói có thôn nộp cho Thanh Long Trại bảy tám có gái, có thôn thậm chí nộp mười mấy cô gái, còn Cốc gia trang chỉ phải nộp hai cô gái.
Hai gia đình bị Thanh Long Trại cướp đi con gái, ngay đêm hôm đó, vợ chồng rủ nhau thắt cổ tự tử.
Năm năm nay, sự biến hóa của Cốc gia trang, Cổ Thần đều nhìn thấy hết. Trong lòng mặc dù phẫn nộ nhưng không động thủ, địa giới hai ba chục vạn dặm vuông trong Bắc Hoang phàm nhân khu vực, thế lực như Thanh Long Trại nhiều không đếm xuể, cả những thôn trang bị ức hiếp như Cốc gia trang cũng hằng hà sa số.
Mắt Cổ Thần không chỉ thu lại trong một Cốc gia trang nhỏ bé, hắn biết muốn vải biến hiện trạng này, diệt trừ một Thanh Long Trại, chưa phải đã hết chuyện, Thanh Long Trại biến mất, vẫn còn Hắc Long Trại, Bạch Long Trại...
Cho dù Cổ Thần dành mấy trăm năm thời gian, giết hết cường đạo trong phàm nhân quốc độ này, đợi Cổ Thần đi rồi, sẽ còn xuất hiện nhiều hơn, cũng có thể Cổ Thần căn bản không diệt trừ được, diệt bên này lại diệt bên kia, qua mấy năm bên này lại có, cho dù Cổ Thần thần thông quảng đại, sống trên ngàn năm liên tục diệt trừ thì ngàn năm sau, Cổ Thần thân tử đạo tiêu, cường đạo trên thế gian này vẫn như ngàn năm trước...
Chương trước Chương tiếp
Loading...