Chân Tiên
Chương 49: Ai lừa ai?
Mặc dù dãy Thai Sơn chia cách Thành Nhạc Thủy và Thành Thái Dương về hai nửa nam bắc, người bình thường không thể lui tới, thế nhưng tu sĩ Tiên Thiên cảnh có thể ngự khí phi hành, tự nhiên dãy Thai Sơn không thể làm khó được bọn họ.
Vì vậy các tu sĩ Tiên Thiên cảnh giữa hai thành vẫn thường qua lại.
Rất khó bảo đảm bên trong Thành Thái Dương không có tu sĩ Thành Nhạc Thủy, vì cẩn thận nên Cổ Thần không hiển lộ ra tu vi Tiên Thiên cảnh tầng ba.
Về phần ma tiển đan, Cổ Thần cũng không dám sử dụng, Tiểu Bạch ngồi trên vai cũng là một tiêu chí nhận ra hắn, nếu như ăn ma tiển đan, bị tu sĩ Thành Nhạc Thủy nhìn thấy, chắc chắc sẽ liên hệ lão già lùn xấu xí này với tên thiên tài thiếu niên của Cổ gia trong Thành Nhạc Thủy.
Như vậy, thân phận đan dược sư, hung thủ đánh chết Liễu Hóa Hàn… Đều bị người ta biết.
Thành Thái Dương lớn hơn gấp đôi so với Thành Nhạc Thủy, lúc này vừa sang năm mới, người trong thành đi lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
- Chi chi, chi chi…
Tiểu Bạch lần đầu tiên tới Thành Thái Dương, rất là hưng phấn.
Những cửa hàng tại Thái Dương không lớn hơn bao nhiêu so với Thành Nhạc Thủy, chỉ là tỷ lệ xuất hiện tài liệu cao cấp thì nhỉnh hơn một chút, tỷ như linh thảo ngoài ba trăm năm, Cổ Thần đi vào hai dược điếm khá lớn đều thấy được linh tâm thảo, tử nguyên hoa đã ngoài ba trăm năm.
- Có khi nơi này cũng bày bán nội đan chích hổ không chừng.
Cổ Thần thầm nghĩ.
Tất cả những thứ khai thác trên người yêu thú có thể dùng chữa bệnh, có thể chế tạo pháp khí, bởi vậy dược điếm và pháp khí điếm đều có bày bán tài liệu từ yêu thú.
Nội đan thuông thường chỉ xuất hiện trong linh dược điếm, Cổ Thần liên tục hỏi hơn mười linh dược điếm, kết quả tuy ngoài ý muốn nhưng vẫn trong dự liệu, không có nội đan chích hổ, thậm chí ngay cả tin tức cũng không có.
Tìm hai canh giờ, Cổ Thần đã hỏi hết một lượt linh dược điếm bên trong Thành Thái Dương, vẫn không có được tin tức chích hổ.
Nghĩ đến cũng bình thường, hắn tại Đông Hoang tìm kiếm mấy tháng trời cũng không tìm được địa phương chích hổ thường sinh sống, hiển nhiên tin tức về chích hổ rất hiếm.
Tới chính ngọ, Cổ Thần đi vào tửu lâu Phiêu Hương, tìm một bàn trống bên trong, sau đó một người một hồ liền ngồi xuống.
Bình thường tu sĩ có mang theo linh thú rất hiếm gặp, Cổ Thần lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người trong tửu lâu, thấy con bạch hồ cũng giống như người, ngồi xuống trên ghế, mọi người đều thấy kỳ quái.
Lát sau, tiểu nhị bưng cơm nước đi lên, chỉ có một bát, một đôi đũa.
Cổ Thần nói:
- Phiền phức cho thêm một bộ bát đũa nữa.
Tiểu nhị ngạc nhiên nói:
- Vị công tử này, ngài còn có bằng hữu chưa tới sao?
- Chi, chi chi…
Tiểu Bạch một bên kêu lên, một bên chỉ vào chính mình.
- Con hồ ly này cũng muốn bát đũa?
Tiểu nhị thất kinh.
- Chi, chi chi chi…
Tiểu Bạch thét lên chói tai, trong thanh âm lộ ra vẻ tức giận.
Thần sắc tiểu nhị chấn động, hắn là một phàm nhân, biết Thành Thái Dương này thường xuyên có "tiên nhân" bay tới bay lui, vị công tử thiếu niên trước mắt này, hồ ly bên cạnh dĩ nhiên còn nghe hiểu được tiếng người, hiển nhiên cũng không phải người thường.
- Hồ tiên đại nhân, tiểu nhân lập tức đưa bát đũa tới cho ngài.
Tiểu nhị lập tức cung kính với Tiểu Bạch, xoay người đi ngay.
Rất nhanh, tiểu nhị đã đưa bát đũa qua đây, đặt xuống trước mặt Tiểu Bạch.
Cổ Thần sờ sờ đầu Tiểu Bạch sau đó bắt đầu ăn, Tiểu Bạch cũng học bộ dáng Cổ Thần, vươn cánh tay đầy lông trắng, cầm lấy đũa rồi bắt đầu an.
Tiểu Bạch đi theo Cổ Thần đã lâu, từ mấy ngày trước đã bắt đầu học cách ăn của nhân loại, bộ dáng hiện tại dĩ nhiên rất thuần thục.
Một con bạch hồ dĩ nhiên cầm đũa gắp thức ăn, thế giới rộng lớn quả nhiên trăm điều kỳ quái, có những điều ngươi nghĩ không ra, cũng không từng nhìn thấy.
Cổ Thần cúi đầu ăn, nhưng hai tai lại chăm chú nghe ngóng xung quanh, nơi tửu lâu là nơi phức tạp, nhiều người lui tới, có tin tức gì mới cũng được nắm bắt rất nhanh.
Cổ Thần dẫn theo Tiểu Bạch ngồi ăn trong tiểu lâu, mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc, trọng tâm câu chuyện dần dẫn tới những chuyện kỳ lạ, nếu có người biết tung tích chích hổ, nói không chừng sẽ nói ra.
Chích hổ, đối với tu sĩ mà nói, độ hiếm lạ cũng không thua gì bạch hồ.
Không ngoài sở liệu của Cổ Thần, Tiểu Bạch học cách ăn của nhân loại khiến mọi người đều kinh hãi, chủ đề nói chuyện tự nhiên chuyển thành những thứ hiếm lạ.
- Ngươi nói, trên đời này đúng là nhiều chuyện không biết không thấy, hôm nay nếu không nhìn tận mắt, ta quyết không tin được có loại linh hồ như vậy, ha hả…
- Đúng vậy, thế gian rộng lớn, không gì không có, không nói xa, ngay tại Thành Thái Dương, mấy ngày trước đây, ngay giữa đêm trăng lạnh tuyết rơi đầy, lại đột nhiên có trận đại hỏa từ trên trời giáng xuống, lạ… Quá lạ a!
- Nghe nói là có hỏa yêu thường lui tới đây!
- Thực có hỏa yêu hay không thì không dám phán định, thế nhưng có người nói thấy liệt hỏa là từ trong Vạn gia phóng ra, không biết thật hay giả.
- Lời này cũng không thể nói lung tung, bị người Vạn gia nghe được, ngươi coi như xong.
- Ha ha… Chỉ là nói nhảm, nói nhảm mà thôi…
…
Cổ Thần chú ý lắng nghe, tin tức chích hổ không nghe được, nhưng tin tức Vạn gia Thành Thái Dương lại nghe được tới tai.
Liệt hỏa là từ Vạn gia phóng ra?
Trong lòng Cổ Thần nhất thời lưu ý, Vạn gia này chính là gia tộc tu chân có thế lực số một tại Thành Thái Dương, không giống như Thành Nhạc Thủy bị ba gia tộc Liễu, Cổ, Vân chia nhau nắm giữ, Vạn gia này lại nắm giữ toàn bộ Thành Thái Dương.
Những gia tộc tu chân, giới tán tu đều phải dựa vào Vạn gia mới có thể sinh tồn, tại Thành Thái Dương, tộc trưởng Vạn gia là Vạn Thiên Thụy có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng chín, cách Thần Hải cảnh chỉ có một bước mà thôi.
Cổ Thần phá lệ lưu ý tới tin tức Vạn gia là có nguyên nhân, kiếp trước toàn bộ Cổ gia bị huyết tẩy, hung thủ chính là Vạn gia Thành Thái Dương.
Sau khi Cổ Thương Nhạc ngồi lên vị trí tộc trưởng, không biết vì sao lại kết thù với Vạn gia Thành Thái Dương, Vạn Thiên Thụy tự mình suất lĩnh đông đảo tu sĩ Hậu Thiên cảnh hậu kỳ, trung kỳ tới tàn sát Cổ gia.
Sở dĩ Cổ Thần liên tục chăm chỉ khổ luyện, đề thăng tu vi thật nhanh chính là vì ứng phó với uy hiếp của Vạn gia Thành Thái Dương, Vạn Thiên Thụy có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, lấy tu vi hiện tại của Cổ Thần còn kém xa không bằng, tương lai vẫn cần phải bảo chì khổ luyện.
Chờ tới khi dùng xong bữa, Cổ Thần cũng không nghe được người nào nhắc tới tin tức chích hổ, trong lòng hơi thất vọng.
Nếu lúc này rời đi Đông Hoang tìm kiếm hi vọng thật sự quá xa vời, dù sao đã tìm kiếm tại Đông Hoang mấy tháng, cũng không tìm ra được tung tích chích hổ.
Thành Thái Dương này đã là thành trì lớn nhất trong phạm vi mấy nghìn dặm, ở nơi này không thu được tin tức chích hổ vậy chỉ còn đường đi tới thành trì lớn hơn Thành Thái Dương, bất quá những thành trì này đều nằm trong tay một ít tông phái tu chân, chí ít đều có tu sĩ Thần Hải cảnh tọa trấn, lấy tu vi Cổ Thần đi tìm hiểu tin tức chích hổ, tương đối nguy hiểm.
Tạm thời chỉ có thể đặt hi vọng tại Thành Thái Dương này thôi.
Cổ Thần đứng dậy, Tiểu Bạch liền nhảy lên đầu vai hắn, động tác một người một hồ lại hấp dẫn ánh mắt mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cổ Thần ôm quyền, dạo qua một vòng, nói:
- Các vị đạo hữu, có người nào biết được tung tích chích hổ? Báo cho tiểu đệ biết, nhất định hậu tạ.
Phàm nhân trong Thành Thái Dương đều có gia thất của mình, những người ra ngoài hành tẩu đa phần là tu sĩ, hơn hai mươi người trong tửu lâu này, Cổ Thần nhìn một chút, cơ bản đều là tu sĩ, tu sĩ Tiên Thiên cảnh chiếm phân nửa, còn lại tu vi kém cỏi nhất cũng là Hậu Thiên cảnh tầng sáu.
Chích hổ, tương truyền là yêu thú đến từ địa ngục, đại biểu cho hủy diệt, là yêu thú đại hung, tu sĩ nhìn thấy chích hổ thường coi là bất hạnh, kết quả của diệt vong.
Mọi người nghe Cổ Thần nói xong, sắc mặt chuyển biến, ánh mắt nhìn Cổ Thần lộ ra vẻ chán ghét, chích hổ là hiện hữu của vận đen, tu sĩ ngay cả nghe cũng không muốn nghe đến.
Lúc này, một trận tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài tửu lâu truyền tới, thanh âm ngày càng gần, rất nhanh, một đám người đi vào tửu lâu.
- Linh hồ ở đâu? Linh hồ ở đâu?
Vừa mới tiến vào tửu lâu, một người đã lớn giọng hô lên.
Cổ Thần nhìn lại, tổng cộng năm người, bốn nam một nữ, trong đó một nam một nữ đi hàng đầu, nam vẻ mặt trắng bệch không huyết sắc như cương thi, còn nữ lại xinh đẹp lả lướt vô cùng.
Ba gã nam nhân phía sau đều hơn ba mươi tuổi, vóc người thô kệch, vừa rồi lớn giọng hô lên chính là một gã đứng bên trái trong số ba người này.
Con ngươi Cổ Thần co rụt lại, mấy người này dù có hóa thành tro hắn cũng nhận được, đây đều là một trong những hung thủ huyết tẩy Cổ gia tại kiếp trước.
Một nam một nữ phía trước, nam tên Vạn Nhân Kiếm, nữ tên Vạn Nhân Kỳ, hai người đều là con trai và con gái của Vạn Thiên Thụy, Vạn Nhân Kiếm tuổi gần ba mươi, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng năm, kiếp trước Cổ Thương Khung dẫn theo Cổ Thần chạy trốn chết trăm dặm, chính là bị Vạn Nhân Kiếm này đuổi theo.
Vì cứu Cổ Thần, Cổ Thương Khung điên cuồng bạo phát, tuy rằng mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bốn, nhưng cũng tống tiễn Vạn Nhân Kiếm có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng năm xuống suối vàng, cả hai đều đồng quy vu tận.
Vạn Nhân Kỳ tuổi chừng hai lăm hai sáu, cũng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bốn, tuy rằng lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng lúc giết người lại không biết nương tay, thủ đoạn độc ác, kiếp trước khi Cổ gia gặp đại nạn, Cổ Thiền là bị chết dưới tay Vạn Nhân Kỳ.
Vì thấy Cổ Thiền xinh đẹp như thiên tiên, vạn Nhân Kỳ sinh lòng đố kỵ, cắt đứt hai tai, sau lại chém mười tám kiếm lên mặt Cổ Thiền, cuối cùng mới giết chết.
Ba gã nam nhân phía sau đều là nô bộc của Vạn gia, tu vi đều là Tiên Thiên cảnh tầng bốn.
Ngồi trên vai Cổ Thần là một con bạch hồ, tại trong tửu lâu cực kỳ nổi bật, lập tức rơi vào trong ánh mắt năm người.
Gã nô phó Vạn gia đứng bên trái, đi vài bước tới trước mặt Cổ Thần, nói:
- Linh hồ này là của ngươi?
Mắt thấy cừu nhân kiếp trước xuất hiện ngay trước mặt, trong lòng Cổ Thần dậy sóng.
Bất quá, hiện tại Cổ Thần còn chưa có thực lực đối phó Vạn gia, trong lòng mặc dù tức giận nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút nào, đưa tay sờ đầu Tiểu Bạch, hai mắt chăm chú nhìn tên nô phó Vạn gia kia, gật đầu.
Tên gia nô kia ngẩng mặt, nói:
- Thiếu chủ ta thích con linh hồ này, cho một cái giá, thiếu chủ ta sẽ đáp ứng.
- Chi chi… Chi chi chi…
Tiểu Bạch nhất thời thét lên một tiếng chói tai, tay chỉ thẳng tên gia nô kia, rất là phẫn nộ.
Cổ Thần sờ sờ bộ lông trắng của Tiểu Bạch, nói:
- Linh hồ của ta, ngươi mua không nổi.
- Ha ha… Chê cười.
Tên gia nô kia cười ha ha, nói:
- Tại Thành Thái Dương này, không có thứ gì Vạn gia không mua nổi, tiểu tử, không nói linh hồ này giá trị bao nhiêu, cho ngươi một khối linh thạch, giao linh hồ ra đây, bằng không… Hắc hắc.
- Vạn Tứ, sao lại nói vậy?
Vạn Kiếm Nhân đi lên, dường như trách móc tên gia nô kêu Vạn Tứ kia, lại nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi thử nói xem một chút, ta thế nào lại mua không nổi đây?
Cổ Thần nhìn Tiểu Bạch, nói:
- Tiểu Bạch là bằng hữu của ta, tự nguyện đi theo ta, ngươi nếu có thể khiến Tiểu Bạch tự nguyện theo ngươi, ta một xu cũng không lấy, nếu Tiểu Bạch không muốn, ngươi xuất ra một tòa khoáng mạch linh thạch, ta cũng không đổi.
- Làm càn, tiểu tử ngươi, mở miệng ra là một tòa khoáng mạch linh thạch, cũng không sợ nóng quá thổi rớt hàm răng ngươi.
Vạn Tứ gầm lên.
Vạn Nhân Kiếm vỗ vỗ cánh tay Vạn Tứ, cho hắn yên lặng một chút, quay sang Tiểu Bạch làm bộ tươi cươi:
- Tiểu bạch hồ, theo đại gia ta, ngươi muốn cái gì, ta sẽ cho ngươi cái đó? Mau tới đây!
- Chi chi chi chi… Chi chi chi…
Tiểu Bạch chống một tay lên vai Cổ Thần, một tay chỉ vào Vạn Nhân Kiếm, cười ha hả.
Cổ Thần đã nghe quen tiếng cười này của Tiểu Bạch, chính là cười nhạo trắng trợn.
- Tiểu bạch hồ…
…
Vạn Nhân Kiếm vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên không thể phân biệt được Tiểu Bạch đang cười hàn huyên hay là cười nhạo với mình.
- Vị tiểu huynh đệ này…
Vạn Nhân Kỳ đi lêm, hai mắt lúng liếng, nhìn Cổ Thần nói:
- Xin hỏi tiểu huynh đệ đến từ nơi nào? Tới đây có chuyện gì?
Trong tửu lâu có không ít tu sĩ, ánh mắt nhìn Vạn Nhân Kỳ đều hiện lên thần sắc mê luyến, ngay cả ba gã gia nô Vạn gia cũng không ngoại lệ.
"Mị thuật rất cao minh…"
Cổ Thần âm thầm lưu tâm.
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn Vạn Nhân Kỳ ngược lại không có nửa phần ảnh hưởng.
Cổ Thần làm bộ mê ly, nói:
- Ta đến từ Hắc Mộc Thành, lần đầu tiên tới đây du ngoạn.
Ánh mắt hai người Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ lập tức sáng ngời, Vạn Nhân Kiếm cười hắc hắc, nói:
- Đã như vậy, tiểu tử thối, ngươi hãy đưa linh hồ cho ta, ở trong Thành Thái Dương này mới an toàn hơn một chút.
- Khanh khách… Tiểu ca nhi anh tuấn khá lắm, tỷ tỷ đẹp không? Ngươi đưa bạch hồ cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ thương ngươi.
Vạn Nhân Kỳ uốn éo thân hình thon thả, cười khanh khách nói.
- Chi…
Tiểu Bạch đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, mọi người nghe được, nhất thời khôi phục lại bình thường, Cổ Thần cũng làm bộ khôi phục thần sắc.
Vạn Nhân Kỳ nhìn Tiểu Bạch, mắt lộ vẻ kinh ngạc, Tiểu Bạch thét lên một tiếng chói tai, dĩ nhiên phá đi mị công của nàng ta.
- Thiếu chủ…
Mị công của Vạn Nhân Kỳ bị phá, một người ngồi bàn bên phải Cổ Thần bước lên, đi qua tới phía Vạn Nhân Kiếm.
Thấy Cổ Thần không ăn mềm, Vạn Nhân Kiếm đang muốn lộ ra chân tướng, vừa lúc người này đi qua liền ngưng lại xung động.
Người này đi tới, thì thầm vài câu bên tai Vạn Nhân Kiếm, sau đó Vạn Nhân Kiếm liền nhìn sang Cổ Thần, lộ ra một vẻ rất kinh ngạc, nói:
- Ngươi đang tìm tung tích yêu thú chích hổ?
Cổ Thần gật đầu, trong lòng thoáng vui mừng, nghe khẩu khí Vạn Nhân Kiếm, tựa hồ hắn biết được tung tích yêu thú chích hổ.
Thấy Cổ Thần gật đầu, trên mặt Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ đều vui vẻ, lập tức lại khôi phục bình thường.
Vạn Nhân Kiếm nói:
- Ngươi tìm chích hổ làm gì? Yêu thú này quanh năm ẩn thân trong nền đất có dong hỏa, cho dù biết nó ở đâu cũng không có cách bắt nó ra được.
Nghe Vạn Nhân Kiếm nói, trong lòng Cổ Thần liền kết luận hắn biết địa phương có chích hổ, đồng thời hắn cũng muốn bắt chích hổ, chỉ là chích hổ luôn ẩn thân trong nền đất có dong hỏa, hắn không bắt được mà thôi.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Ta có phương pháp bắt nó.
- Có phương pháp gì?
Ánh mắt hai người Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ sáng lên, nhất thời vui vẻ hỏi.
Lập tức hai người nghĩ có chút thất thố, ha hả cười vài tiếng để che giấu.
- Đây là phương pháp bí truyền, không thể nói cho người ngoài biết được.
Cổ Thần không nhanh không chậm nói.
Vạn Tứ cả giận nói:
- Tiểu tử thối, thiếu chủ hỏi ngươi, ngươi dám không nói?
Cổ Thần nhìn về phía Vạn Tứ, mắt lộ vẻ khinh thường, nói:
- Chết cũng không cho người ngoài biết.
Vạn Tứ còn muốn mở miệng, Vạn Nhân Kiếm đã trừng mắt ngăn lại, sau đó quay sang phía Cổ Thần nói:
- Tiểu huynh đệ, ta biết chỗ ẩn thân một đầu chích hổ, không bằng chúng ta liên thủ, hợp tác bắt đầu yêu thú này? Chờ khi bắt được, ngươi muốn cái gì thì lấy cái đó?
- Thực sự?
Trong lòng Cổ Thần cười nhạt, trên mặt lại mừng rỡ.
- Vạn Nhân Kiếm ta là hạng người gì? Tiểu huynh đệ có thể hỏi thăm khắp Thành Thái Dương này, sao lừa ngươi được? Bắt được chích hổ, ngươi muốn thứ gì, toàn bộ đều cho ngươi.
Vạn Nhân Kiếm làm bộ cả giận.
Cổ Thần thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, Vạn Nhân Kiếm tự nhiên coi hắn là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, nếu có thể trợ giúp bắt chích hổ, còn gì tốt bằng.
- Được, chích hổ ở đâu? Chúng ta lập tức đi bắt…
Cổ Thần vui vẻ nói.
- Tiểu huynh đệ, nói cho tỷ tỷ, ngươi xác thực có phương pháp bắt chích hổ sao? Chích hổ quanh năm ẩn thân dưới nền đất có dong hỏa, không phải dễ dàng là bắt được.
Vạn Nhân Kỳ hỏi.
Cổ Thần gật đầu, mặt đỏ tới mang tai, tựa hồ tiểu hài tử muốn chứng tỏ năng lực của mình, nói:
- Chỉ cần có chích hổ, nắm chắc bắt được.
Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ liếc mắt trao đổi, cả hai đều lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Được… Chúng ta hiện đi tới chỗ chích hổ ẩn thân, bắt lấy nó.
Rất nhanh, Cổ Thần, Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ và ba gã gia nô rời khỏi Phiêu Hương tửu lâu, hóa thành vài đạo cầu vồng, phá không bay về hướng Đông Hoang.
Cổ Thần không hỏi Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ muốn lấy vật gì trên người chích hổ, Vạn Nhân Kiếm, Vạn Nhân Kỳ cũng không hỏi Cổ Thần muốn lấy vật gì.
Vạn Nhân Kiếm hứa Cổ Thần muốn gì liền có thể lấy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tiểu tử này nếu thực có biện pháp bắt được chích hổ, đến lúc đó phân phối chích hổ thế nào hắn có quyền định đoạt sao?
"Đồng thời, tiểu bạch hồ khả ái trên vai hắn, hừ hừ…"
"Tiểu tử ngốc vừa rời nhà bước vào tu chân giới, thực dễ lừa gạt, dám cùng người lạ tiến vào Đông Hoang? Ha ha… Ta muốn giết hắn một trăm lần…"
Trong lòng Vạn Nhân Kiếm mừng rỡ.
Vạn Nhân Kỳ lập tức điều khiển phi kiếm lên trên, đôi mắt ướt át thỉnh thoảng lại đảo qua trên mặt Cổ Thần, thấy Cổ Thần không bị dung mạo mình ảnh hưởng, trong lòng liền tức giận.
Cổ Thần thủy chung vẫn duy trì độn tốc của tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một, đi theo phía sau hai người Vạn Nhân Kiếm và Vạn Nhân Kỳ, ba gã gia nô đi phía sau cùng đội ngũ, xếp thành hình cánh cung đi theo phía sau Cổ Thần.
Nếu có người tinh mắt nhìn đội hình này sẽ phát hiện, thực tế Cổ Thần đang bị năm người Vạn gia vây quanh.
Cổ Thần đối với chuyện này tự nhiên biết rõ, nhưng biểu hiện ra ngoài dường như không biết, vẫn vùi đầu phi độn.
Năm người Vạn gia, tu vi thấp nhất là Tiên Thiên cảnh tầng bốn, Cổ Thần chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, vì vậy toàn bộ đều lấy theo độn tốc của Cổ Thần phi độn về phía Đông Hoang.
Đông Hoang rộng vô cùng, lần trước Cổ Thần tiến nhập Đông Hoang từ Thành Nhạc Thủy, tuy rằng vào sâu hơn chín vạn dặm, nhưng đó chỉ là một hướng đông tây mà thôi, còn phạm vi tìm kiếm theo hướng nam bắc chỉ trên dưới vạn dặm.
Từ Thành Thái Dương tiến nhập Đông Hoang vẫn phi hành theo hướng đông nam, cách phạm vi tìm kiếm trước đó của Cổ Thần rất xa.
Tuy là phi độn theo hướng đông nam nhưng cũng không phải chính hướng đông nam mà hơi chếch sang phía đông một chút, phi độn như vậy một ngày, tuy rằng bay hơn ngàn dặm nhưng tính ra mới chỉ thâm nhập vào Đông Hoang được hơn ba trăm trặm mà thôi.
Vạn Nhân Kiếm đứng trên phi kiếm, một tay để phía sau, một tay chỉ theo hướng phi độn, nói:
- Phía trước cách nơi này hơn năm vạn dặm, có một dãy núi lớn tên là Hỏa Diệm Sơn, cả dãy núi kéo dài tới mấy nghìn dặm, trên Hỏa Diệm Sơn, ngay dưới nền đất là dong hỏa thiêu đốt quanh năm suốt tháng, nhiệt độ rất cao, trong phạm vi trăm dặm không có sinh linh nào tồn tại, chỉ có một đầu chích hổ ẩn thân tại Dong Viêm Động trên Hỏa Diệm Sơn.
Dong Viêm Động trên Hỏa Diệm Sơn, đi về phía đông nam hơn năm vạn dặm.
Vẻ mặt Cổ Thần không đổi, nghe được lời Vạn Nhân Kiếm, ghi tạc lại trong lòng không sót một chữ.
Cổ Thần nói:
- Tu vi đầu chích hổ kia thế nào?
- Bất quá chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng năm mà thôi.
Vạn Nhân Kiếm thuận miệng nói, ánh mắt cũng lưu ý sắc mặt Cổ Thần.
Cổ Thần giả bộ cả kinh, thất thanh nói:
- Tiên Thiên cảnh tầng năm? Con yêu thú này lợi hại như vậy sao?
Vạn Nhân Kiếm ha hả cười, nói:
- Một đầu yêu thú Tiên Thiên cảnh tầng năm mà thôi, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi có biện pháp dẫn dụ nó ra khỏi Dong Viêm Động, dù nó chắp cánh cũng khó thoát được.
- Như vậy rất tốt.
Cổ Thần lộ vẻ vui mừng, hoan hô một tiếng.
Hỏa Diệm Sơn kia cách Thành Thái Dương hơn năm vạn dặm, khoảng cách tương đối xa, Cổ Thần vì muốn sớm ngày tới nơi, tu vi vẫn bảo trì tại Tiên Thiên cảnh tầng một nhưng ra bộ liều mạng đề cao độn tốc, đẩy tốc độ lên mức nhanh nhất của Tiên Thiên cảnh tầng một.
Một ngày trôi qua, đủ có thể phi độn một ngàn sáu, một ngàn bảy trăm dặm.
Trời chuyển tối, mấy người tìm một vị trí an toàn hạ xống, ban đêm tầm nhìn của tu sĩ nhân loại bị ảnh hướng rất nhiều, mà ngược lại yêu thú chính là sát thủ ban đêm trời sinh, nếu không phải tu sĩ đã ngoài Thần Hải Cảnh, có thể sử dụng thần thức quan sát, ban đêm tại Đông Hoang không có bất luận tu sĩ nào dám phi hành.
Sau khi hạ xuống đất, Cổ Thần liền đi qua một bên, thừa lúc giả bộ uống nước liền nuốt xuống một viên nguyên linh đan trung phẩm, hai tay nắm hai viên linh thạch, bắt đầu tu luyện.
Chỉ cần có cợ hội, Cổ Thần sẽ không lãng phí thời gian tu luyện.
Rất nhanh, Cổ Thần liền tiến nhập trạng thái thông huyền, tựa hồ trong cơ thể có một con mắt, nhìn rõ quỹ tích vận hành của chân khí, tất cả đều rất rõ ràng hiện lại trong đầu hắn.
Đồng thời, phạm vi mấy trượng xung quanh, tất cả gió thổi cỏ lay, Cổ Thần đều tập trung tinh thần chú ý, hơn nữa còn có Tiểu Bạch ngồi bên cạnh, hai mắt nhìn năm người Vạn gia, tràn đầy cảnh giác.
Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân truyền tới, Tiểu Bạch khẽ kêu một tiếng, Cổ Thần liền mở hai mắt.
Vạn Nhân Kỳ vừa lắc cái mông tròn trịa vừa đi tới hướng Cổ Thần.
- Hôm nay phi độn một ngày đường, sắc trời đã tối, công tử dĩ nhiên còn muốn tu luyện? Tuổi trẻ như vậy đã bước vào Tiên Thiên cảnh, công tử quả nhiên chăm chỉ.
Vạn Nhân Kỳ đi tới trước mặt Cổ Thần, dừng lại nói.
Cổ Thần nhìn về phía trước, nói:
- Tư chất ta thấp kém, chỉ có thể lấy cần cù bổ khuyết lại, may mắn bước vào Tiên Thiên, so với Vạn thiếu chủ, Vạn tiểu thư, còn kém xa lắm.
Vạn Nhân Kỳ ngồi xuống trước mặt Cổ Thần, cố ý hơi nâng viền váy, để lộ ra cặp chân ngọc trắng mịn thon dài, nói:
- Công tử nhìn chân ta này, có đẹp không?
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Đẹp!
Vạn Nhân Kỳ thản nhiên cười, ngón tay lại lướt qua đùi ngọc, nói:
- Công tử có thể nói cho ta biết dùng cách nào dẫn dụ chích hổ ra khỏi Dong Viêm Động?
Trong lúc nói, làn thu ba trong mắt Vạn Nhân Kỳ như một đai dương mệnh mông chăm chú nhìn Cổ Thần, tay đưa nhẹ, như vô tình vén làn váy lên cao hơn một chút nữa.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Vạn tiểu thư, ngươi biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không?
Thấy thần sắc Cổ Thần trong sáng, Vạn Nhân Kỳ nao nao, nói:
- Ngươi bao nhiêu?
- Mười một tuổi.
Cổ Thần nói:
- Vạn tiểu thư, mị thuật của ngươi dùng trên người ta, hoàn toàn sai đối tượng rồi.
- Chi chi chi… Chi chi chi…
Một tay Tiểu Bạch vỗ xuống đất, một tay chỉ vào Vạn Nhân Kỳ, cười ha hả.
- Hừ…
Sắc mặt Vạn Nhân Kỳ chuyển lạnh, hừ một tiếng, đứng dậy đi về phía Vạn Nhân Kiếm.
Cổ Thần nhìn Vạn Nhân Kỳ đi ra ngoài mười trượng, lại nhắm mắt, bình ổn hô hấp, tiếp tục tu luyện.
Vạn Nhân Kỳ ngồi xuống bên người Vạn Nhân Kiếm, trong lòng đang tức giận, hô hấp còn chưa hồi phục.
Vạn Nhân Kiếm nhìn thoáng qua chỗ Cổ Thần, cười nói:
- Thế nào? Bị cửa đập vào mặt sao?
- Tiểu tử kia bị mù thật rồi, dĩ nhiên không nhìn ra mị lực của tiểu thư.
Vạn Tứ kích động nói:
- Tiểu thư cười với Vạn Tứ, dù liều mạng vì tiểu thư, Vạn Tứ cũng nguyện ý.
Vạn Nhân Kỳ cười với Vạn Tứ, Vạn Tứ nhất thời thần hồn điên đảo, ánh mắt mê ly, hai mắt nhìn tới chỗ cao vót trước ngực Vạn Nhân Kỳ, hô hấp gấp gáp.
Ba ba ba ba…
- Cẩu nhi rất giỏi…
Vạn Nhân Kỳ vươn tay tát lên khắp chỗ trên mặt Vạn Tứ, nhưng Vạn Tứ hồn nhiên không biết.