Chân Tiên
Chương 289: Pháp bảo thành đống
Cổ Thần quan sát bộ khung xương này, nói:
- Đây là hoang thú quỳ ngưu, quỳ ngưu lớn như vậy, sợ rằng tu vi chí ít cũng là Nguyên Thần kỳ, thậm chí có thể là Minh Khiếu kỳ.
Nói xong, Cổ Thần lắc đầu, than thở:
- Đáng tiếc, khung xương quỳ ngưu này đã nằm phơi quá nghìn năm, linh tính mất hết, nếu ta có được một bộ khung xương lớn như này của quỳ ngưu mới chết, dùng bày ra Hoang Cốt Tru Yêu trận, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng có thể tiêu diệt.
Bên trên vách cốc có vô số những vết rách dài, có thể nghĩ được, những khối cự thạch san sát trong cốc đều là cự thạch từ trên vách cốc sụp đổ xuống, khối lớn thì mấy trăm trượng, khối nhỏ cũng hơn mười trượng, hẳn đây là những vết tích lưu lại sau cuộc đại chiến.
Phía trước xuất hiện một khối cự thạch trăm trượng che khuất tầm nhìn, bên cạnh cự thạch có một bộ khung xương hơn mười trượng, hình dạng giống như một chiếc đuôi.
- Đây cũng là khung xương một đầu hoang thú. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Cổ Thần kinh hãi thốt lên một câu, tiếp tục đi về phía trước cùng với Tiểu Bạch.
Đi tới bên cạnh cự thạch trăm trượng kia, Cổ Thần đưa tay chạm vào khung xương, nói:
- Đây là khung xương hoang thú cự cầu, nhìn chất liệu xương, cự cầu này chắc hẳn sống quá nghìn năm, thể tích hẳn là không nhỏ.
- Có điều cũng không thể lớn bằng khung xương cự long bên ngoài cửa cốc.
Tiểu Bạch cảm khái nói.
Cổ Thần đứng dậy, nói:
- Không thể phán đoán như vậy được, đi tiếp về phía trước, tất cả sẽ sáng tỏ.
Bốn phía xung quanh đều không thiếu xương trắng nằm rải rác, giống như một ít khung xương tu sĩ nhân tộc, từ những bộ xương trắng này không thể phán đoán được tu vi chủ nhân của chúng lúc còn sống, Cổ Thần tiếp tục đi dọc theo khung xương đuôi của hoang thú cự cầu, đi về phía trước.
Đi thêm được trăm trượng liền thấy được chuyển biến chậm rãi, vượt qua khối cự thạch trăm trượng, tầm nhìn trở nên tương đối trống trả, bộ khung xương cự cầu cũng lớn dần lên, từ lúc ban đầu chỉ có mấy trượng lớn dần lên thành khổ hơn mười trượng, trăm trượng. Tiếp tục đi về phía trước chừng hơn nghìn trượng, thẳng đến khi tầm nhìn bị chặn lại, khung xương cự cầu này vẫn chưa tới đầu cùng.
Hai người nhìn khung xương thật lớn này, mắt mở trừng ngây ngốc, chỉ một thân thể lớn hơn trăm trượng đã giống với một tòa núi nhỏ rồi, khung xương cự cầu này dĩ nhiên còn lớn hơn rất nhiều so với khung xương cự long bên ngoài cửa cốc.
Tuy rằng còn chưa thấy được đầu cùng của khung xương cự cầu, nhưng đi tới đây hai người liền có thể thấy rõ được điều này.
Cổ Thần không nhịn đợc nuốt xuống một ngụm nước bọt, cả kinh nói:
- Đầu cự cầu này chỉ sợ đã bước vào Độ Hư cảnh, trở thành tiên thú rồi.
Tiểu Bạch kinh ngạc mở tròn hai mắt, không thể tưởng tượng được nói:
- Tiên thú? Lẽ nào tiên thú còn bị người khác giết hay sao?
Tu vi Độ Hư cảnh đó a! Cấp bậc này chỉ tồn tại trong truyền thuyết của đại lục Cổ Hoang, dù là bậc Đế Quân của bốn đại Đế Đình cũng không có được tu vi Độ Hư cảnh, thế nhưng tại nơi này dĩ nhiên lại có thi thể một đầu tiên thú Độ Hư cảnh.
Mang theo cõi lòng đầy ắp chấn động, hai người không ngừng cước bộ, dọc theo khung xương cự cầu tiếp tục đi về phía trước, với kích thước thân thể hai người, so ra không bằng một dóng xương cự cầu, đi dưới bộ khung xương khổng lồ này, thật không biết tưởng tượng người có thể giết chết đầu cự cầu này có tu vi kinh thế hãi tục đến chừng nào?
Đi về phía trước thêm hơn nghìn trượng, khung xương cự cầu đột nhiên bị gián đoạn, phía trước lại xuất hiện thêm một khối cự thạch trăm trượng chắn mất tầm nhìn, không thấy được đoạn tiếp theo của khung xương cự cầu.
Đi tới chỗ đầu cùng khung xương, Cổ Thần cẩn thận quan sát, chỉ thấy đầu cùng khung xương có dạng tròn nhẵn, đây chính là chỗ bị người ta chém một nhát thành hai đoạn.
Thân thể có kích thước cả trăm trượng, cư nhiên có thể chém một nhát đứt lìa, vậy người ra tay phải là một cường giả tuyệt thế, tu vi siêu cường khiến người người chấn động.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn quét khắp chung quanh cốc, thấy rất nhiều khung xương trắng trải rộng trong cốc, Cổ Thần than thở:
- Chỉ khung xương cự cầu đã đủ chấn động, trong cốc có vô số khug xương khác, nói không chừng, toàn là những tuyệt thế cường giả Độ Hư cảnh, những khung xương này nằm đây bất quá mới chỉ hơn nghìn năm, nếu ta đoán không sai, trận chiến nơi này khẳng định có liên quan tới trận chiến hơn nghìn năm trước của ba tộc Nhân, Vu, Yêu... Cũng có thể nơi đây là một phần chiến trường, cũng chỉ có đại chiến quy mô lớn mới dễ dàng khiến những tu sĩ Độ Hư cảnh ngã xuống như vậy.
- Giữa ba tộc Nhân, Vu, Yêu vì sao lại có cừu hận lớn như vậy? Cổ Thần, nếu ngày sau lại xảy ra đại chiến ba tộc, ta là Yêu tộc, ngươi còn đối xử với ta như vậy được chứ?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần kéo tay Tiểu Bạch, nói:
- Nếu là bằng hữu của Cổ Thần, mặc kệ là Yêu tộc hay Vu tộc, ta sẽ cùng sống cùng chết với hắn, còn nếu là địch nhân của Cổ Thần ta, mặc kệ hắn có cùng dòng họ, hoặc là đệ tử đồng môn, cũng như bất luận một tu sĩ Nhân tộc nào khác, ta sẽ không đội trời chung với hắn. Tiểu Bạch, chỉ cần ta còn trên đời này một ngày, sẽ dùng tấm lòng chân thành đối đãi với ngươi, vĩnh viễn không lừa dối, tuyệt không để ngươi bị người khác khi dễ.
- Thật vậy chăng?
Trong ánh mắt Tiểu Bạch tràn đầy ấm áp.
- Tuyệt không hư ngôn.
Cổ Thần gật đầu khẳng định.
Tiểu Bạch cười vui vẻ, rạng rỡ nhìn Cổ Thần, nói:
- Ngươi tạm thời nhắm mắt lại.
- Để làm gì?
Cổ Thần hỏi.
- Ngươi cứ nhắm mắt lại đi đã.
Tiểu Bạch sẵng giọng.
Cổ Thần nhắm hai mắt lại, đang muốn hỏi xem Tiểu Bạch muốn làm gì, đột nhiên đôi môi thoáng cảm giác ấm áp, trong lòng Cổ Thần vừa động, mở hai mắt ra, Tiểu Bạch đã dời môi đi, vẻ mặt đỏ ửng, bất quá cũng không xấu hổ, hai mắt mở tròn, rất mới lạ, nhìn Cổ Thần nói:
- Thật thoải mái.
Hành động lớn mật của Tiểu Bạch hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Cổ Thần, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới mình và Tiểu Bạch sẽ phát sinh tình cảm gì, thế nhưng, lúc này trong lòng Cỏ Thần lại tràn ngập cảm giác thư sướng, nhịn không được liếm liếm môi.
Bất quá, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Hư Tử Uyên khiến xúc động trong lòng Cổ Thần lạnh đi không ít, nói:
- Nàng còn nhỏ, giữa nam nữ không thể làm loạn, sau này phải chú ý.
Tiểu Bạch cắn môi, gật đầu, trong mắt tràn đầy ý mừng, bộ dáng nào có được nửa phần thụ giáo.
Việc này không tiện nhiều lời, Cổ Thần chuyển ánh mắt tới một chiếc bao nhỏ bên cạnh, nói:
- A...? Một kiện pháp bảo?
Tiểu Bạch nhìn theo ánh mắt Cổ Thần, quả nhiên có một thanh phi kiếm màu hồng lộ ra nửa đoạn, lẫn vào với màu đỏ hồng của đất, nếu không quan sát cẩn thận rất khó phát hiện ra.
Đột nhiên xuất hiện pháp bảo đã thành công chuyển dời lực chú ý của hai người, đi tới gần, Cổ Thần trảo vào hư không, phóng ra cương khí pháp lực, hóa thành một bàn tay chộp lên trên thanh phi kiếm, kéo ra ngoài.
Thanh phi kiếm mày hồng là một kiện pháp bảo hạ phẩm, bình thường vô cùng, Cổ Thần liền ném nó qua một bên, thế nhưng, ánh mắt hắn càng kinh ngạc, chỗ thanh phi kiếm màu hồng vừa bị kéo lên lại để lộ ra vài kiện pháp bảo khác.
- A...Bên trong hố này có không ít pháp bảo..
Tiểu Bạch vui vẻ nói.
Cổ Thần thấy vậy, lập tức đánh ra một quyền, một đạo quyền cương cỡ mười trượng đánh xuống mặt đất làm lộ ra một đống lớn pháp bảo ngay trước mặt hai người.
Tiểu Bạch nhất thời hoan hô lên:
- Oa... Pháp bảo nhiều như vậy a?