Chân Tiên
Chương 262: Nam Thiên lại hiện (hạ)
Theo sát phía sau đạo lục mang khoảng hơn mười dặm có bốn đạo thiểm điện, một trước ba sau. Nhìn dáng dấp đều là nhân tu chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi. Phía sau mấy người này đều có một đôi cánh lôi điện trải rộng hơn hai mươi trượng, độn tốc trong nháy mắt tăng mạnh, còn nhanh hơn so với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường.
Ánh mắt Cổ Thần như điện, chăm chú nhìn lại. Bộ cánh lôi điện kia tuy rằng rất giống với Thiểm Thiên Phong Dực, nhưng vẫn có điểm khác biệt, cảm giác rất rõ bộ cánh lôi điện kia là vật còn sống, mà Thiểm Thiên Phong Dực chỉ là pháp bảo, là vật chết.
Hiển nhiên, bốn người phía sau đều là yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc.
Nam Thiên đạo nhân ngồi trên hồ lô lớn, khí thế bất phàm, ngoài độn tốc cực nhanh không chút nào chậm hơn so với yêu tu Phong Lôi Ưng tộc phái sau, Cổ Thần đứng phía xa nhìn lại, đã nghe thấy tiếng Nam Thiên đạo nhân truyền đến:
- Cổ Thần tiểu hữu... Ha ha ha, gặp mặt tại đây quả thực rất bất ngờ...
Đang nói chuyện, Nam Thiên đạo nhân đã đi tới trong vòng trăm dặm.
Cổ Thần vận pháp lực, ôm quyền, lớn tiếng trả lời:
- Nam Thiên tiền bối, tiểu tử có lễ.
Lúc này, Nam Thiên đạo nhân đã đi tới còn hơn mười dặm, quát lớn nói:
- Nhảy lên hồ lô...
Thiểm Thiên Phong Dực hé ra, khi Nam Thiên đạo nhân tới gần, Cổ Thần lập tức nhảy lên hồ lô, kích thước hồ lô này lớn như một phòng ốc, dù hơn mười người ngồi xuống cũng không thành vấn đề.
Tốc độ hồ lô vẫn không giảm, tiếp tục phi độn về phía trước, bốn gã yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc vẫn đuổi theo phía sau không rời.
Cổ Thần vừa lên hồ lô, Nam Thiên đạo nhân cười ha ha nói:
- Cổ Thần tiểu hữu, bốn năm không gặp lại có được tu vi như vậy, ta nghe nói có tu sĩ nhân tộc đả thương một gã yêu tu Kim Đan sơ kỳ của Phong Lôi Ưng tộc, muốn qua đây gặp, không nghĩ tới dĩ nhiên lại là ngươi. Ha ha, từ nay về sau danh hào thiên tài số một của Cổ Hoang trong ngàn năm trở lại đây đã không còn gắn trên đầu Tàng Thiên Cơ nữa rồi.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Tiền bối quá khen, ta gặp mặt lệnh đồ, biết được hai người hẹn gặp nhau tại bờ Đông Hải, ta đoán rằng tiền bối ở cách không xa bờ Đông Hải nên đi trước một bước, lệnh đồ còn mấy ngày nữa cũng sẽ tới rồi...
- A... Hắn đã thu được địa đồ?
Nam Thiên đạo nhân hỏi.
Cổ Thần gật đầu, trên tay lập tức xuất hiện hai phần quyển trục, đưa qua tới, nói:
- Hai phần địa đồ đều ở trên người ta, mời tiền bối xem...
Vẻ mặt Nam Thiên đạo nhân kinh hãi, nói:
- Dĩ nhiên có hai phần địa đồ? Địa đồ ở Cuồng Sư tộc cũng ở trên tay ngươi?
Nói xong liền tiếp nhận hai phần địa đồ, mở ra nhìn.
Cổ Thần ở bên cạnh, kể lại một chút sự tình khi thu được địa đồ tại Cuồng Sư tộc.
Nam Thiên đạo nhân cười nói:
- Ngươi có thể chạy thoát dưới tay Tàng Thiên Cơ, đại nạn không chết, sẽ có may mắn cực lớn ngày sau. Hắc hắc... Ta đoán không sai, Côn Ngô Bí Cảnh kia quả nhiên nằm trong Đồ Yêu Cốc, bất quá hai phần địa đồ này chỉ có con đường phía trước, còn lại vị trí chính xác của Côn Ngô Bí Cảnh, vẫn cần một phần địa đồ trong tay Phong Lôi Ưng tộc, ba tấm hợp lại, mới có thể biết được...
Cổ Thần gật đầu nói:
- Vãn bối cũng nghĩ như vậy, chỉ là địa đồ trong Phong Lôi Ưng tộc sợ rằng không dễ lấy được...
- Không có cách nào, ta cũng chẳng bao giờ nghĩ muốn đoạt địa đồ của Phong Lôi Ưng tộc, ta chỉ muốn làm cuộc giao dịch với họ mà thôi... Có lợi thế hai tấm địa đồ, còn không lo đổi được một phần địa đồ kia sao? Cổ Thần tiểu hữu, địa dồ là của ngươi, ngươi có bằng lòng dùng chung với Phong Lôi Ưng tộc không? Để hai bên đều biết được vị trí Côn Ngô Bí Cảnh?
Nam Thiên đạo nhân hỏi.
- Nguyện ý! Chỉ cần ta có thể vào Côn Ngô Bí Cảnh là được, về phần có bao nhiêu người đi vào, ta không quan tâm!
Cổ Thần gật đầu nói, hắn phải đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, lấy được Như Ý Linh Lung bảo tháp, có như vậy hắn mới có đủ thời gian tìm được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch cho sư tỷ.
Về phần Côn Ngô Bí Cảnh có bao nhiêu người đi vào, Cổ Thần không thèm để ý. Chỉ có mỗi cách đi vào Côn Ngô Bí Cảnh mới thu dược Như Ý Linh Lung bảo tháp, đồng thời hắn còn có Thiểm Thiên Phong Dực, trừ khi tiên nhân Độ Hư cảnh cũng đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, bằng không, không một ai có thể tạo thành uy hiếp với hắn?
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Tốt lắm, việc này cứ để ta lo liệu.
Nói xong, hồ lô đột nhiên dừng lại, vòng ngược theo hướng bốn gã yêu tu Mệnh Tuyền cảnh đang truy đuổi, Nam Thiên đạo nhân hô lớn, nói:
- Bốn vị đạo hữu, ta có một biện pháp có thể giúp mọi người đều được tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, không biết các vị có nguyện ý nghe?
- Biện pháp gì?
Người đi trước hỏi, thanh âm từ xa xa truyền đến.
Bốn gã yêu tu phi độn tới khoảng cách nghìn trượng trước mặt Cổ Thần liền dừng lại, mở cánh ra, đứng giữa không trung.
Dựa vào khí tức phát ra từ bốn người này có thể nhìn ra được, người đi trước có tu vi Mệnh Tuyền cảnh Đoạt Xá kỳ, ba người còn lại đều có tu vi Linh Anh kỳ.
Bọn họ vào Nam Thiên đạo nhân đã từng nói chuyện mấy lần, biết một khi tới gần khoảng cách nghìn trượng, Nam Thiên đạo nhân sẽ lập tức bỏ chạy, bọn họ đuổi theo không kịp nhưng lại không thể không đuổi theo.
Nam Thiên đạo nhân cầm trong tay hai phần địa đò, giơ lên cao, nói:
- Đạo hữu có biết đây là vật gì?
Bốn người kia nhìn thấy, sắc mặt khẽ biến, một người phía trái nói:
- Nhị ca, kia dường như là địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, rất giống với của tộc ta.
Bên kia nghị luận, bên này Cổ Thần cũng hỏi Nam Thiên đạo nhân về bốn người này, qua Nam Thiên đạo nhân giảng lại, Cổ Thần liền biết được lai lịch của bốn người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người dẫn đầu là Nhị đại vương Phong Lôi Ưng tộc, Lôi Dực, có tu vi Đoạt Xá trung kỳ, thực lực ngang ngửa với Nam Thiên đạo nhân.
Ba người phía sau, phân biệt là Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương, tu vi lần lượt là Linh Anh trung kỳ, sơ kỳ và sơ kỳ...
Cổ Thần nghe xong liền nhớ thật kỹ bốn người này, có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, mặc kệ là Trung Thổ hay Đông Hoang, đều là những đại nhân vật của các đại thế lực.
Mấy người kia thương lượng xong, Lôi Dực nói:
- Chẳng lẽ là hai phần địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh?
Trong thanh âm không hề dấu vẻ kinh ngạc.
Nam Thiên đạo nhân cười ha ha, nói:
- Đúng vậy...
- Các ngươi muốn gì? Chúng ta nguyện ý dùng một kiện pháp bảo cực phẩm để trao đổi....
Lôi Dực nói, tuy rằng sắc mặt không biểu hiện, nhưng Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân đều có thể cảm thụ được, hắn rất muốn có hai phần địa đồ này.
Nam Thiên đạo nhân lắc đầu, nói:
- Ta muốn một phần địa đồ khác trong tay các ngươi, dùng hai phần địa đồ này trao đổi, thế nào?
- Không được...
Lôi Dực lập tức cự tuyệt.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Các vị đạo hữu, ba tấm địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh nếu không ghép lại sẽ không biết bị trí chính xác Côn Ngô Bí Cảnh ở đâu! Hắc hắc, nếu không đổi, ta mang hai phần địa đồ này về Trung Thổ, địa đồ còn lại trong tay các ngươi cũng vĩnh viễn trở thành phế phẩm...
Lôi Dực nhướng mày, thoáng hít sâu một hơi, tựa hồ rất không muốn xuất ra tấm địa đồ của bên mình.
Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương phía sau thương lượng một hồi, sau đó nói nhỏ bên tai Lôi Dực.
Nghe xong, Lôi Dực bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Tốt, ta trao đổi với các ngươi.