Chân Tiên
Chương 117: Bệnh tương tư
Thẻ ngọc cũng giống như túi tữ vật, tu sĩ dùng ý thức là có thể trực tiếp nhìn vào bên trong. Cổ Thần quét một lượt, không có gì khác biệt so với kiếp trước, vị trí điểm tiếp đón cũng không thay đổi.
Từ giờ đến mùng năm năm sau vẫn còn hơn mười ngày, Cổ Thần tìm đặt một phòng ở nhà trọ Liệt Diễm trong thành, đợi ngày ấy đến.
Nếu như là đệ tử của các gia tộc chi mạch Hư Thiên Tông, đến Thanh Dương Thành, đều có điểm chuyên môn tiếp đón, đệ tử bên ngoài thì không có sự đãi ngộ ấy, chỉ có thể tự tìm nơi ở.
Nhà trọ Liệt Diễm tiếp đón không ít tu sĩ từ bên ngoài muốn gia nhập Hư Thiên Tông. Nội dung trò chuyện hầu như đều liên quan đến việc thu đồ lần này, ai cũng hưng phấn, Cổ Thần đã có kinh nghiệm lần trước nên chẳng còn cảm giác đó nữa.
Chỉ có điều, nghĩ đến chuyện sắp được gặp sư tỷ, tâm trạng cũng rất hưng phấn, mấy ngày nay, Cổ Thần đều dành thời gian cho chuyện tu luyện, chẳng mấy chốc, đã đến cuối năm.
Lại là một năm mới, Cổ Thần mở cửa sổ, nhìn về phía Nam, ngày này năm ngoái, Cổ Thương Khung đang cùng Cổ Thương Nhạc tiến hành tỷ thí tranh đoạt tộc trưởng, Cổ Thần ở bên cạnh đứng xem. Năm nay, hắn đã ở cách phụ thân mình vài vạn dặm.
Hôm nay, cuộc thi chọn tộc trưởng tổ chức mỗi năm một lần của Cổ gia cũng đang được tiến hành, chỉ có điều, ánh mắt Cổ Thương Khung không còn dừng lại ở chỗ đám đệ tử Cổ gia ngồi bên dưới võ đài nữa, mà là hướng Bắc xa xôi, một nơi không thể nhìn thấy...
Hôm nay, tâm trạng Cổ Thần có chút dao động, quyết định không ở trên lầu khổ tu nữa mà xuống chơi dưới đại sảnh. Kết quả bất ngờ phát hiện đại sảnh không hề náo nhiệt như hắn tưởng tượng mà lặng ngắt như tờ.
- Ông chủ, hôm nay sao không thấy ai vậy?
Cổ Thần đi tới bên quầy, hỏi.
- Vị đại tiên này, chắc ngài vẫn chưa biết.
Ông chủ chỉ về phía Đông, nói:
- Cứ đến cuối tháng lại có tiên nữ Hư Thiên Tông hạ phàm, chữa bệnh trị thương cho mọi người, tất cả đều bỏ đi xem tiên nữ hết rồi.
- Tiên nữ?
Cổ Thần ngạc nhiên, sau đó nhớ ra hình như sư tỷ Hư Tử Uyên cũng thường xuyên xuống núi chưa bệnh cho mọi người, không lẽ là sư tỷ?
- Ha ha, nghe mọi người nói, vị tiên nữ đó rất đẹp, vừa tốt bụng mà tiên thuật lại cao, bất luận là bệnh gì, chỉ cần nhìn qua đã biết, tiên nữ là người của Bách Thảo Phong, cách đây vài trăm dặm, đối với đại tiên mà nói, chẳng có gì xa xôi, nhưng đối với người thường chúng ta mà nói, vài trăm dặm phải đi hết một hai ngày, đáng tiếc ta không có bệnh, nếu không ta nhất định đi tìm gặp tiên nữ.
Ông chủ hào hừng nói.
- Hôm nay rảnh rỗi, vừa hay có thể đi xem, đa tạ ông chỉ đã nói cho ta biết.
Cổ Thần cười nói, bước ra khỏi nhà trọ Liệt Diễm, ra khỏi Thanh Dương Thành rồi mới tung pháp khí, bay thẳng về Bách Thảo Phong.
Không lâu sau, Cổ Thần đã có mặt dưới chân núi Bách Thảo Phong, nơi này quả nhiên náo nhiệt, bất luận là tu sĩ hay người phàm đều có mặt đầy đủ.
Ở cách xa ngàn trượng, Cổ Thần đã nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng trước đoàn người. Thiếu nữ tuổi độ mười bảy mười tám, miệng cười tươi tắn, để lộ ra hai lúm đồng tiền, tóc dài như mây, trên đầu cài một bông hoa trắng lớn chừng nửa bàn tay, bộ y phục màu xanh ngọc bích trên người khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất tinh thần rất dễ chịu.
Cổ Thần rùng mình, thiếu nữ này mặc dù ấn tượng hơi khác so với sư tỷ trong kí ức hắn, nhưng, không phải Hư Tử Uyên thì còn là ai nữa?
Kiếp trước lúc gặp Hư Tử Uyên, Cổ Thần mười tám, còn cô đã hai hai, bây giờ Cổ Thần mới mười ba, Hư Tử Uyên mười bảy, đương nhiên phải có chút khác biệt.
Trong kí ức Cổ Thần, sư tỷ lúc nào cũng có một cảm giác trưởng thành, chín chắn, còn bây giờ, cô vẫn là một thiếu nữ thanh nhã.
Nhìn thấy Hư Tử Uyên, Cổ Thần rất muốn trực tiếp lao đến, kể cho nàng nghe nhớ thương trong lòng mấy năm qua, nhưng hắn đã cố kiềm chế lại, Hư Tử Uyên bây giờ căn bản không quen hắn, nếu như hắn làm vậy, chắc chắn sẽ khiến cô sợ hãi.
Số người có mặt ở đây không dưới con số một ngàn, đương nhiên, không phải ai cũng đến khám bệnh, hơn bảy mươi phần trăm trong số đó chỉ muốn đến xem tiên nữ Hư Thiên Tông trong truyền thuyết, ba mươi phần trăm còn lại mới là có bệnh thực sự.
Nếu như là bác sĩ bình thường, hơn ba trăm bệnh nhân, có khám ba ngày ba đêm e rằng cũng không hết. Nhưng, tất cả người bệnh trong tay Hư Tử Uyên, cùng lắm chỉ mất một hai giây, hoặc là được cô truyền một tia chân khí, hoặc là nuốt một viên đơn dược, bệnh tật gì lập tức tan biến, việc chữa bệnh diễn ra tương đối nhanh.
Số người đến xem phần lớn đều là tu sĩ muốn trở thành đệ tử Hư Thiên Tông, những tu sĩ này, phần lớn đều có Tiên Thiên cảnh tu vi, người thì dùng pháp khí đứng giữa không trung, người thì đứng trên một ngọn cây nào đó, cảnh tượng hoành tráng vô cùng.
Những người đến xem bệnh thấy vậy, cũng không sợ hãi mà ngược lại càng thêm tôn kính Hư Tử Uyên hơn. Ngay cả đại tiên cũng đến xem tiên nữ, vị tiên nữ này ắt hẳn phải rất lợi hại.
Cổ Thần dừng lại giữa không trung, muốn lên trước nói với Hư Tử Uyên một hai câu, nhưng bây giờ cô đang bận khám bệnh, không biết phải nói với cô điều gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hai mắt sáng rực, đáp xuống đất, đứng vào hàng người chờ khám bệnh. Một canh giờ sau, gần ba trăm bệnh nhân đã được Hư Tử Uyên chữa khỏi, bây giờ đến lượt Cổ Thần.
Bịch bịch bịch bịch....
Trái tim Cổ Thần như đang đánh trống, đứng trước Hư Tử Uyên, hắn một gọi một câu sư tỷ, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa phải đệ tử Hư Thiên Tông, làm thế thì hơi có chút mạo muội, nhất thời không biết mở lời như thế nào.
- Đạo hữu, ngươi có bệnh hay không?
Giọng nói như hoàng oanh của Hư Tử Uyên vang lên bên tai Cổ Thần.
Cổ Thần gật gật đầu, thuận miệng nói:
- Ta có bệnh.
Hư Tử Uyên nhìn thoáng qua một lượt, nói:
- Khí sắc của ngươi rất tốt, nào... Ngồi xuống đây, ta bắt mạch cho ngươi.
Hư Tử Uyên kéo Cổ Thần ngồi xuống cạnh bàn, nắm lấy cổ tay hắn.
Cổ Thần lập tức cảm thấy vô số ánh mắt sắc như dao đang chém vào mặt hắn. Hư Tử Uyên khám bệnh, không bao giờ bắt mạch cho ai, chỉ cần nhìn qua là biết bệnh chỗ nào, bị thương ở đâu, sau đó cho một viên đơn dược, hoặc là đánh một đường chân khí là đã chữa khỏi. Cổ Thần là người đầu tiên được Hư Tử Uyên bắt mạch cho.
- Nữ thần của ta... cái tên đó rốt cục bị bệnh gì mà được nàng đích thân bắt mạch? Ta chỉ muốn chặt đứt tay hắn thôi...
Tu sĩ xung quanh thi nhau lẩm bẩm.
Lúc Hư Tử Uyên đặt tay lên tay Cổ Thần, nhịp tim Cổ Thần dần bình tĩnh lại, cảm giác này giống như quay trở lại kiếp trước, lúc Hư Tử Uyên lén dạy hắn luyện đan, cũng nắm tay hắn như vậy.
- Đạo hữu, ngươi hình như không có bệnh gì?
Một lúc lâu sau, Hư Tử Uyên hơi nhíu mày, nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhìn biểu tình của cô giống như đã làm gì sai, không tìm ra nguồn gốc căn bệnh vậy.
- Mẹ kiếp... Không bệnh mà còn tìm nữ thần...
Không ít ánh mắt bắt đầu bùng lửa.
Cổ Thần nhìn Hư Tử Uyên, mỉm cười nói:
- Ta có bệnh tương tư, thường xuyên nhớ thương một cô gái, cô ấy mắc một căn bệnh kì lạ, thỉnh thoảng lại bị huyền âm hàn khí dày vò, vô cùng đau đớn, nhưng cô ấy luôn nghĩ cho người khác, không biết bây giờ cô ấy sống thế nào? Có tốt hay không?
Hư Tử Uyên thoáng đỏ mặt, căn bản không nghĩ người Cổ Thần nói chính là nàng, rụt tay lại, nói:
- Xin lỗi, ta chỉ chữa được bệnh về thân thể, tâm bệnh của ngươi, ta không chữa được.
- Súc sinh.... Như thế cũng được sao? Dám trêu chọc nữ thần của chúng ta? Tên tiểu tử này đê tiện quá? Nhưng sao ta không nghĩ ra cách bịa đại có bệnh tương tư lại có thể khiến nữ thần chủ động bắt mạch...
Tu sĩ bốn phía gần như phát điên, trái tim tan nát.