Chân Tiên
Chương 111: Dị thuật của Tiểu Bạch
- Hừ...
Cổ Thần giận dữ nói:
- Bà nó, bị thương nặng như vậy, căn bản không chạy xa được, đâu có thể đi xa khỏi Hằng Châu Thành. Chúng ta tìm thêm những chỗ khác, nhất định sẽ tìm ra hắn.
- Ta nghĩ thôi đi!
Mao Vinh lắc lắc đầu, nói:
- Họ Lý đó mặc dù bị thương nặng, nhưng cái tháp đó quá lợi hại, pháp bảo đấy, chỉ cần hắn điểm pháp lực, chúng ta không đánh nổi hắn đâu.
Cổ Thần đập mạnh bàn, lớn tiếng nói:
- Hắn bị thương rất nặng, không chịu nổi lâu đâu, bà nó, ta sẽ kéo, kéo chết hắn, không chỉ lấy lại pháp khí thượng phẩm phi kiếm hắn cướp của ta, mà còn lấy luôn cả pháp bảo dạng tháp trong tay hắn nữa.
Nơi này mặc dù chỉ là một trấn nhỏ, nhưng không ít tu sĩ đã từng đi qua những thành phố lớn, nhìn qua lệnh truy nã Lý Nghiêm, pháp bảo dạng tháp, rất hiếm gặp, những người biết Lý gia - một trong cửu đại tiên tu tiên thế gia đều rõ... pháp bảo hình tháp chính là tiêu chí của Lý gia.
Nhất thời có tu sĩ thầm nổi da gà, mặt không động sắc nhưng trong lòng thì không khỏi mừng thầm, rất nhanh, có người nhẹ nhàng rời khỏi tửu lầu, một... hai...
…
- Hai vị huynh đệ, hai người cứ từ từ uống, chúng ta có việc, xin phép đi trước!
Hai tu sĩ ngồi cùng bàn Cổ Thần, Mao Vinh sau khi quay sang nhìn nhau, không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt, chào tạm biệt Cổ Thần, Mao Vinh sau đó vội vã rời khỏi tửu lầu.
Cổ Thần và Mao Vinh, một người hát một người phụ họa, thấy không ít tu sĩ hớn hở ra khỏi tửu lầu, hai người quay sang nhìn nhau cười, cũng đứng dậy rời đi, có bao nhiêu người nghe họ nói chuyện như vậy, thông tin này, tin rằng sẽ nhanh chóng truyền khắp lãnh địa Thân gia.
Tốc độ truyền tin trong giới tu sĩ bao giờ cũng nhanh đến khó tin.
- Ừm..
Vừa ra khỏi tửu lầu, Cổ Thần ngoái lại góc tường đối diện, thấy vị lão đạo đối diện đang nhắm mắt, nhưng lúc nãy Cổ Thần cứ có cảm giác đang bị ai đó theo dõi, cũng có chút giống như bị thần thức quét qua.
Cổ Thần chăm chú quan sát lão đạo, chỉ là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm mà thôi, không có dị trạng gì, lại nhìn bốn phía xung quanh, ngay cả một Tiên Thiên cảnh tầng chín tu sĩ cũng không có, đừng nói tu sĩ Thần Hải cảnh hay tu sĩ không nhìn thấu tu vi.
- Có thể gần đây có tu sĩ Thần Hải cảnh đang dùng thần thức quét khắp một lượt trấn? Xem ra nơi này không thể ở lại lâu.
Cổ Thần nghĩ, nói:
- Mao huynh, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Tung phi kiếm, hai người biến thành hai luồng ánh sáng, lao thẳng lên trời, phi độn được khoảng ba trặm dặm về hướng Tây, họ mới dừng lại ở một hoang sơn, hai người quay sang nhìn nhau, Mao Vinh nói:
- Có người đi theo chúng ta.
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Nhưng chỉ là Tiên Thiên cảnh mà thôi, không cần quan tâm, để hắn tự chui đầu vào rọ, chúng ta đi tiếp...
- Được
Mao Vinh gật đầu, tiếp tục phi độn về hướng Tây.
Cổ Thần trực tiếp chui bào một bụi cỏ bên cạnh, Tiểu Bạch ngồi trên vai, phun ra một đụn sương mờ, che kín không gian một trượng vuông xung quanh, ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy là một bãi cỏ bình thường, không nhìn ra bất cứ dấu vết gì hết.
Một lúc sau, một bóng người đáp xuống chỗ Mao Vinh vừa đứng, dùng ánh mắt quét bốn xung quanh, sau đó gãi gãi đầu, nói:
- Kì lạ, rõ ràng là hai người, sao bây giờ đột nhiên thiếu mất một người?
Cổ Thần cẩn thận quan sát người này, tuổi độ ba mươi, là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, tu sĩ loại này ở Lạc Thủy Thành đã có địa vị rất cao, nhưng đặt trong Đại Doanh triều, chẳng là cái gì hết.
Cổ Thần cười nhẹ, tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy mà cũng dám theo dõi hắn. Trước đây đã từng có không ít tu sĩ đi theo hắn, Liễu Kiệt, Liễu Khánh, Cổ Thiên Tùng, Liễu Thông... Không hề có ngoại lệ, tất cả đều bị giết chết.
- Ài... ngươi đang tìm gì vậy?
Đột nhiên, Cổ Thần lên tiếng.
Tu sĩ kia giật mình, nhớn nhác nhìn xung quanh, nhưng, không phát hiện ra nửa bóng người.
- Chết rồi.
Hắn cảm thấy không ổn, lập tức tung phi kiếm, đang định nhảy lên kiếm thì đột nhiên một đường kiếm cương dài hơn mười trượng từ bụi cỏ bên cạnh phá không bay ra, một bức màn ánh sáng quét qua, nhanh đến không tưởng.
Hắn không kịp phi độn, vội vàng nắm chặt pháp khí, kiếm cương nhất thời bạo trướng, khóa chặt một kiếm của Cổ Thần, nhưng, "keng..." một tiếng, pháp khí rơi khỏi tay, còn thân thể tu sĩ kia cũng bị chấn động bay ngược lại phía sau.
Cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, dưới một đòn toàn lực của Cổ Thần, pháp khí cũng phải rời tay, tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy mà cũng dám bướng bỉnh đỡ một kiếm của hắn?
Tu sĩ kia sợ hãi, không đợi hắn kịp nhặt pháp khí, một bóng đen đột nhiên quấn đến, khóa chặt lấy hắc, là pháp khí thượng phẩm Tù Linh Tác, Tiên Thiên chân khí bị cấm, tu sĩ kia không còn sức lực phản kháng, không thể động đậy, ngã vật xuống đất.
Cổ Thần bước ra khỏi bụi cỏ, đi về phía tu sĩ.
- Ngươi là ai?
Tu sĩ kia sợ hãi hỏi.
Cổ Thần thổi phù một hơi, đánh tan "khói mơ" mà Tiểu Bạch phun ra, mỉm cười, nói:
- Câu này, phải là ta hỏi mới đúng.
Lúc này Cổ Thần đã để lộ khuôn mặt thật của mình, tu sĩ kia vừa nhìn thấy, lập tức thất thanh:
- Là... Là ngươi? Ngươi là Lý Nghiêm?
Bây giờ bức hình vẽ Cổ Thần đã được dán bên cạnh bức hình Lý Nghiêm. Đế Đình nghĩ Cổ Thần là Lý Nghiêm nên tu sĩ này đương nhiên cũng nghĩ Cổ Thần là Lý Nghiêm.
Cổ Thần giơ tay, Tù Linh Tác mang theo tên tu sĩ bị trói bay về trước mặt, hắn cười nói:
- Ta là ai ngươi không cần biết, ta chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai? Tên gì? Tại sao lại đi theo ta?
- Ngươi đừng mơ...
Tu sĩ kia nghiến răng nói.
- Ái da...
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng thảng thốt, "binh", tu sĩ kia ngã lăn xuống đất, trên mông là một dấu chân.
Thân thể Mao Vinh xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, nói:
- Dám mạnh miệng, xem ta có đá chết ngươi được không.
Cổ Thần giơ ngón tay cái với Mao Vinh, phong thái của hắn lúc này trông chẳng khác gì sư phụ Nam Thiên đạo nhân.
Cổ Thần lại giơ tay, Tù Linh Tác kéo tu sĩ kia đến trước mặt Cổ Thần, Cổ Thần nói:
- Ngươi là ai? Đến từ thế lực nào? Tại sao lại theo dõi ta...
Tu sĩ không trả lời, hai mắt trợn trừng, miệng há ra, hình như định cắn lưỡi tự sát.
- Tiểu Bạch, phân thần...
Cổ Thần hét.
Mắt Tiểu Bạch lập tức bắn ra một tia kì dị, tu sĩ kia nhãn thần ngây ra, Cổ Thần liên tục điểm mấy chục huyệt trên người hắn, khiến hắn không thể làm bất cứ hành động gì.
- Tiểu Bạch, mê hồn...
Cổ Thần nói.
Ánh sáng quỷ dị lóe lên trong mắt Tiểu Bạch càng u thâm hơn, hình ảnh hai mắt Tiểu Bạch lập tức in vào trong mắt hắn, nghiêng ngả một lúc, trong mắt chẳng còn bất cứ biểu tình gì.
- Ngươi tên gì?
Cổ Thần hỏi.
- Thân Nguyên.
- Đến từ thế lực nào?
- Thân gia, đệ tử bàng hệ.
- Tại sao đi theo ta?
- Nghe nói ngươi biết tin tức Lý Nghiêm, ta phụ trách thu thập thông tin tình báo về hắn.
- Trên người Lý Nghiêm có gì?
- Một tấm bản đồ, liên quan đến mật địa Lý gia.
- Bên trong mật địa Lý gia có gì?
- Ta không biết.
- Lý Nghiêm ở đâu.
- Ta không biết, không lâu trước đây nghe nói hắn ở gần Hằng Châu Thành...
- Trên đường đến Hư Thiên Tông có bao nhiêu tu sĩ Thần Hải cảnh phong tỏa?
- Không biết.
... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
...
Cổ Thần liên tục hỏi rất nhiều câu hỏi, Thân Nguyên chỉ là một đệ tử bàng hệ Thân gia, biết không nhiều, phần lớn thông tin đều không biết, điểm duy nhất hắn có thể xác nhận là Đế Đình vẫn chưa có thông tin Lý Nghiêm.