Chân Tiên
Chương 109: Tàng Thiên Cơ (2)
- Được...
Nam Thiên đạo nhân cười nói:
- Sau này nếu như ta có đến Hư Thiên Tông, tiểu bằng hữu Cổ Thần cũng đừng nuốt lời đấy nhé!
Cổ Thần cười nói:
- Vãn bối mừng còn chẳng kịp, sao có thể nuốt lời được chứ.
Thấy hai người nói lời từ biệt, Mao Vinh nói:
- Đạo sĩ thối, chúng ta phải chia tay với Cổ lão đệ thật sao?
Nam Thiên đạo nhân hai mắt chợt động, nói:
- Tàng Thiên Cơ chỉ còn cách đây vài trăm dặm, đợi ta dụ hắn ra phía Nam, tiểu bằng hữu Cổ Thần, có thể đến được Hư Thiên Tông hay không là do bản thân ngươi.
- Đa tạ tiền bối.
Cổ Thần cúi đầu nói.
Mao Vinh vội vàng nói:
- Đạo sĩ thối, vậy còn ta thì sao?
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Tùy ngươi muốn làm gì thì làm.
Mao Vinh cười nói:
- Vậy ta vẫn đi theo đạo sĩ thối, đi theo ông chỉ bị đá vào mông, chứ một mình lang thang đánh nhau với người ta, nguy hiểm lắm.
- Biết nguy hiểm là tốt, ngươi quay lại chỗ cũ, không đến tu vi Thần Hải cảnh, đừng nghĩ đến việc ra ngoài...
Nam Thiên đạo nhân sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói có phần trịnh trọng.
- Ài, biết rồi.
Mao Vinh gật đầu nói.
- Hắn đến rồi...
Nam Thiên đạo nhân đột nhiên ngẩng đầu, một đường tinh quang bắn ra từ mắt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bây giờ đang là hoàng hôn, mặc dù không còn ánh sáng mặt trời nữa nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ. Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, Cổ Thần ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bàn tay màu xanh đột nhiên xuất hiện.
Bàn tay thanh sắc biến lớn trong nháy mắt, mười trượng, hai mươi trượng,... vài giây sau đã lớn độ trăm trượng, hơn nữa vẫn đang không ngừng bành trướng, che kín cả bầu trời, đập thẳng xuống ba người Cổ Thần.
Một nguy cơ chí mạng không thể chống đỡ chớp mắt bao phủ lấy Cổ Thần, uy lực của một chưởng này giống như một ngọn núi lớn đang ép lên đầu, khiến người ta cảm thấy thân thể như sắp bị nghiền thành bột.
- Tàng Thiên Cơ...
Cổ Thần thầm nghĩ.
Mệnh truyền cảnh tu sĩ ra tay, quả nhiên kinh thiên động địa. Chỉ là một bàn tay, từ không trung chém xuống, rốt cục sẽ lớn bao nhiêu vẫn chưa nhìn ra, bởi vì, bàn tay đã hoàn toàn chắn hết tầm nhìn, chí ít cũng phải hàng trăm trượng.
Quả nhiên là phong cách của Tàng Thiên Cơ, chiêu đầu tiên, tuyệt đối không dùng lời nói mà dùng luôn tay chân.
Mặc dù một chưởng đó uy lực vô biên, khiến Cổ Thần không sao thở nổi, Mao Vinh bên cạnh cũng nghiến chặt răng, rõ ràng chẳng dễ chịu hơn chút nào, nhưng, thân thể hai người vẫn chưa bị ép ngã, bởi vì bên cạnh có cũng có một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.
Chỉ thấy Nam Thiên đạo nhân vung tay trái, một chiếc lồng pháp lực rộng chừng vài chục trượng vuông đột nhiên xuất hiện, chụp lấy ba người. Tay phải chỉ lên trời, như mặt trời mới mọc, ánh sáng chói lòa khiến Cổ Thần và Mao Vinh phải nhắm chặt mắt, một đường chỉ cương ngút trời lao ra, bắn thẳng vào bàn tay khổng lồ.
Kinh tiên nhất chỉ, Nam Thiên đạo nhân sử dụng kinh tiên nhất chỉ so với hai người Cổ Thần, Mao Vinh, lợi hại hơn gấp trăm lần. Đường chỉ cương đó lớn chừng chục trượng, dài hơn trăm trượng, gần như đâm thủng bầu trời.
Chỉ cương của Nam Thiên đạo nhân chạm vào bàn tay khổng lồ của Tàng Thiên Cơ, xuyên qua nó, tạo thành một cái lỗ lớn chừng mười trượng vuông.
Nhưng, uy lực của bàn tay khổng lồ vẫn không hề giảm, đập xuống nhanh như chớp.
Ầm...
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.
Cổ Thần, Mao Vinh mở mắt, Cổ Thần còn đỡ chứ Mao Vinh hai mắt trợn tròn. Chỉ thấy xung quanh trống trơn, đỉnh núi mà ba người đứng lúc nãy đã bị một chưởng của Tàng Thiên Cơ biến thành bình địa, chỉ còn lại phạm vi hai mươi trượng xung quanh ba người, vì bị Nam Thiên đạo nhân dùng kinh tiên nhất chỉ bắn một lỗ lớn, nên mới miễn cưỡng nguyên vẹn.
Phạm vi hai mươi trượng đó, giống như một cái cột thẳng đứng, cao vài chục trượng, mọc giữa bình địa hàng trăm trượng vuông, chứng tỏ, cả ngọn núi đều đã bị một chưởng của Tàng Thiên Cơ ấn lún xuống đất.
Nếu như có người bị đập trúng, e rằng không phải biến thành thịt nát, mà là nước thịt rồi.
Bụi đá tan đi, mọi thứ hồi phục lại như cũ, ba người nhìn lên trời, trên không trung cao trăm trượng, một thanh niên tuấn tú tuổi độ hai mươi, đứng giữa hư không, thân khoác một bộ tử bào thêu rồng, đầu đội vương miện có nạm ngọc tím, lưng quấn bạch ngọc long bội, chân đi giày thanh long đạp vân.
Hắn tay cầm quạt giấy, phẩy nhẹ, hai lọn tóc mai dài phất phơ theo gió.
Hai mắt lạnh lùng, nhìn khắp một lượt bên dưới, như một vị thần vương lạnh nhạt nhìn nhân gian dâu bể.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhìn thái độ bất mãn của ba người đang đứng dưới đất.
Hắn, chính là thái tử Đại Doanh triều Tàng Thiên Cơ.
Người được gọi là thiên tài số một Cổ Hoang đại lục một ngàn năm nay, tuổi mới hai mươi mà đã đột phá sinh tử luân hồi, bước vào Mệnh Tuyền chi cảnh, trở thành một truyền kì của Cổ Hoang đại lục.
- Tàng Thiên Cơ...
Nhìn bóng người trên không trung, Cổ Thần lẩm bẩm từng chữ.
Tàng Thiên Cơ đứng được trên không trung, không phải vì tu vi của hắn đã chạm đến độ hư chi cảnh trong truyền thuyết, mà vị hắn đang đi đôi giày thanh long đạp vân. Đó là một món pháp bảo phi hành, dùng hai con thanh long Mệnh Tuyền cảnh luyện chế mà thành, là một món pháp bảo nổi tiếng của Tàng gia.
Người không biết, nhìn thấy Tàng Thiên Cơ đứng được trên trời, còn tưởng hắn đã đạt tới cảnh giới độ hư cảnh trong truyền thuyết.
- Có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh can thiếp cơ à? Ngươi là ai?
Giọng nói của Tàng Thiên Cơ vang khắp bầu trời, như một vị thần đang ngân nga, nghe thì có vẻ không lớn, nhưng lọt hết vào tai bọn Cổ Thần.
Nam Thiên đạo nhân trầm giọng nói:
- Ta sẽ dụ hắn về phía Nam, tiểu bằng hữu Cổ Thần, chuyện sau đó phải xem hết vào biểu hiện của ngươi đấy.
Nói đoạn, Nam Thiên đạo nhân cao giọng cười, nói:
- Hắc hắc... nghe nói Tàng gia có đệ tử thiên tài, ta đang muốn xem xem, thiên tài này nặng mấy cân mấy lạng đây, ha ha...
- Tiền bối cẩn thận.
Cổ Thần nhắc nhở, mặc dù bây giờ Tàng Thiên Cơ mới vào Mệnh Tuyền cảnh chưa được bao lâu, nhưng Cổ Thần rất hiểu con người hắn. Thực lực của Tàng Thiên Cơ không hề đơn giản như những gì hắn thể hiện ra ngoài.
- Ngươi yên tâm, trừ phi Doanh đế ra tay, nếu không Đại Doanh này chẳng có ai làm khó được ta, ta đi đây...
Nam Thiên đạo nhân làm thế, đột nhiên dừng lại, nói:
- Chỗ thịt nướng này bỏ đi đáng tiếc quá...
Nói đoạn, quạt tay, tất cả thịt nướng đều được Nam Thiên đạo nhân thu vào Càn Khôn Trạc, sau đó, Nam Thiên đạo nhân tung ra một món pháp bảo, là một chiếc trường thước bạch ngọc, đạp lên trường thước, Nam Thiên đạo nhân bay về phía Tàng Thiên Cơ, giơ tay chỉ, một đường chỉ cương dài chừng trăm trượng bắn ra.
- Phì, đạo sĩ thối, lấy hết thịt nướng rồi, một miếng cũng không để lại, chẳng biết điều gì cả...
Thấy Nam Thiên đạo nhân thu hết thịt nướng, Mao Vinh nhất thời dậm chân đấm ngực.
Đúng lúc đó, chỉ thấy trên trời vang lên một tiếng nổ lớn, sóng pháp lực mạnh mẽ trào ra, giọng nói của Tàng Thiên Cơ đột nhiên vang lên:
- Hừ... tu vi Đoạt Xá kỳ, cũng dám làm càn trước mặt bổn thái tử.
Từ dưới mặt đất, chỉ thấy chỉ cương quyền cương xuất ra không ngừng, thỉnh thoảng lại có không ít chỉ cương đánh xuống mặt đất, tạo thành những cái hố lớn sâu hàng chục trượng. Cổ Thần nhìn lên trời, thấy Nam Thiên đạo nhiên và Tàng Thiên Cơ đang dần di chuyển về phía Nam, nói:
- Mao huynh... chúng ta rời khỏi đây thôi.
Mao Vinh gật đầu, hai người đi ra vùng biên khu vực mình đang đứng, xung quanh là vực, như một đường dao cắt, rất gọn gàng khiến hai người càng thêm ngỡ ngàng trước sức mạnh của Tàng Thiên Cơ.
Cùng nhau le le lưỡi, ném phi kiếm, phi độn về phía Bắc.