Chân Linh Cửu Biến
Chương 206: Phác sóc mê ly
Dịch giả: Titan
Lục Bình nghe vậy cười “Hắc” một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ tại hạ không thể tá túc ở thượng đẳng - động phủ của quý gia tộc sao?
Chưởng quỷ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng phảng phất nghĩ tới điều gì đó, còn trù trừ, nói:
- Không dám giấu giếm khách quan, dựa theo quy củ, thượng đẳng động phủ phần nhiều để dành cho dung huyết hậu kỳ tu sĩ trong thành thuê. Còn khách quan là dung huyết trung kỳ tu vi, sợ là có nhiều bất tiện, vả lại gần đây có một nhóm đến tá túc động phủ trong vòng một tháng. Nếu khách quan không thể đợi, có thể thuê trung đẳng động phủ trước. Hoàn cảnh nơi đó tuy kém hơn thượng đẳng động phủ, nhưng cũng xem là không tệ.
- Phải mất đến một tháng sau à?
Lục Bình có chút do dự. Lần này liên tục bị đám người của Miêu Duy Đông vây công cùng Cẩm Lễ chân nhân đuổi giết. Tuy nói rằng tánh mạng hắn may mắn thoát được, nhưng cũng bị thương không nhẹ, cần một nơi yên tĩnh để dưỡng thương. Huống chi Lục Bình đã liên tục đại chiến, uống không ít linh lực khôi phục cùng linh dược trị liệu thương thế. Trong cơ thể hắn ứ tích một lượng lớn dược độc không còn kịp luyện hóa, nếu để thời gian dài, khó tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng xấu đối với việc tu luyện của mình sau này. Vì vậy một tòa động phủ tương đối đầy đủ linh lực chắc chắn sẽ rút ngắn thời gian dưỡng thương của Lục Bình.
Đang lúc này, một tu sĩ mặc một áo choàng lớn màu đỏ vội vã đi vào khách sạn, đảo mắt qua người Lục Bình, liền vội vàng nói với Chưởng quỷ:
- Chưởng quỷ, ta có việc gấp phải rời đi, mau mau đem linh thạch dư thừa trả lại đây.
- Được rồi.
Dĩ nhiên Lý Chưởng quỷ nghiệp vụ thuần thục, nói:
- Các hạ tá túc động phủ một năm, nay đã được năm tháng. Bốn điểm lấy năm làm kỳ hạn, xem như là đã được nửa năm. Vì vậy có thể trả lại khách quan một ngàn hai trăm linh thạch, xin ngài cầm cho, hoan nghênh lần sau lại đến.
Tu sĩ hiển nhiên có việc gấp, cầm linh thạch, trả lại một tấm lệnh bài, vội vã rời đi không quay đầu lại. Lục Bình ngồi ở một bên không có nói một câu, hoàn toàn chính là một người không liên quan.
Khi tu sĩ rời đi, Lục Bình mới nhìn sâu theo bóng lưng tu sĩ, trên mặt không có chút biểu lộ, thấy Chưởng quỷ trở vào, mới cười nói:
- Vị tu sĩ này hiển nhiên đạt tới dung huyết điên phong, chắc là hắn đã tá túc một thượng đẳng động phủ. Chưởng quỷ hãy đem tòa động phủ này cho tại hạ tá túc, người xem coi thế nào?
Lý chưởng quỹ nghe vậy lấy làm vui mừng, nhưng vẫn còn trù trừ nói:
- Đây đúng là không hợp quy củ của gia tộc, gia tộc đối với động phủ luôn luôn đều là thống nhất chuyện tá túc, nếu là...
Lục Bình trực tiếp đem một trữ vật đại đặt lên bàn, đây tới trước mặt Chưởng quỷ, nói:
- Lý Chưởng quỷ, đây là ba ngàn linh thạch, dựa theo quy củ của quý gia tộc, đủ để tại hạ tá túc thượng đẳng động phủ một năm, cộng thêm phần dội ra một tháng cũng chỉ có hai ngàn sáu bảy trăm linh thạch. Còn về phần chỉ có dung huyết hậu kỳ tu sĩ mới có thể tá túc thượng đẳng động phủ, chút chuyện nhỏ này chắc là không làm khó Chưởng quỷ được.
Lý Chưởng quỷ cầm trữ vật đại trong tay dùng thần thức đảo qua, sắc mặt lập tức vui mừng. Chỉ cần là mình báo cáo với gia tộc thượng đẳng động phủ bị người liên tục tá túc một năm, thì ai sẽ biết chứ? Mình sẽ thần không hay quỷ không biết có thêm tới sáu trăm linh thạch.
Dĩ nhiên Lục Bình cũng biết được ý của Chưởng quỷ nên không nói, chỉ mỉm cười nhìn y đem lệnh bài thông hành động phủ giao cho Lục Bình. Y sau đó hướng về phía Tiêu Tư Mã đi theo sau lưng Lục Bình, nói:
- Vị trí động phủ này ngươi cũng đã biết đường rồi, hãy dẫn vị khách quan này đi đi.
Tiểu Tư Mã gật đầu một cái, ngượng ngùng nói:
- Lục tiền bối, mời đi theo ta!
Lục Bình cười cười không nói gì, hắn cũng không nghĩ tới chuyện Tiểu Tư Mã cùng Lý gia khách sạn là một phe. Nghe giọng nói của hai người, có thể biết đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Tư Mã giới thiệu mối làm ăn đến cho khách sạn này.
Động phủ của Lục Bình là một nơi tọa lạc tại thành tây trên vùng đất cao dưới một đại trang viên. Tòa trang viên này là chỗ ở của Lý gia gia tộc. Theo như Tiểu Tư Mã nói, linh mạch của Lý gia đã bồi dục đến trình độ hai tiểu hình linh mạch, ở trong thượng đẳng động phủ, độ dày do linh khí tán dật ra ước chừng tương đương với hai vị hình linh mạch. Đây là một loại thủ đoạn Lý gia cố ý thu vét linh thạch và giao hảo với tán tu trong thành. Hai nhà khác cũng làm như vậy. Tuy nhiên, căn cơ của hai họ Trương, Vương thì vững chắc và mạnh hơn so với Lý gia, cho nên độ dày linh khí trong động phủ cũng vượt xa Lý gia.
Lục Bình thưởng cho Tiểu Tư Mã hai mươi khối linh thạch, dặn dò hắn năm hôm sau trở lại. Tiểu Tư Mã chỉ có luyện huyết tầng ba tu vi, hai mươi khối linh thạch đối với hắn mà nói đã là một khoản tiền lớn, lập tức vỗ ngực nói với Lục Bình bảo đảm năm hôm sau nhất định đến.
Lục Bình nhìn bóng lưng Tiểu Tư Mã đi xa, nhớ tới tình cảnh luyện huyết của mình năm đó cũng cố gắng kiếm linh thạch để tu luyện, hắn đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với sự vui mừng của Tiểu Tư Mã.
Lục Bình không nghĩ mới tới Đông hải đã gặp liền được một người quen biết. Đó là tên tu sĩ khoác áo choàng màu đỏ vừa trả động phủ không thuê mướn nữa. Kẻ này Lục Bình đặc biệt có ấn tượng sâu sắc, năm đó y chính là Phúc Hải bang nộ hải đường Đường chủ Hồng Thể Khuê.
Năm đó, Lục Bình sau khi trở về từ Yêu vực hải tộc, chính mắt thấy hắn đi cùng với Nguyễn Thế Không sau đó vẫn lạc trong tay mình, thông qua truyền tống trận trên hoang đảo bên ngoài Thu Vân đảo quay trở về cái thần bí “Trong cung” nào đó, không ngờ hôm nay trong lúc vô tình đụng mặt ở chỗ này.
Nghĩ tới những trường sam tu sĩ tử vong ở trong tiểu trang viên kia, Lục Bình trong lòng chợt động: chẳng lẽ Hồng Thế Khuê vội vàng trả động phủ là vì đã phát hiện trong tiêu trang viên có điều không ôn? Tuy vậy mình cũng đã đem những tu sĩ nơi đó hủy thi diệt tích, chắc sẽ không phát hiện có người thông qua truyền tống trận từ Bắc Hải đi tới Đông hải. Hắn chỉ nghĩ rằng có người đánh bất ngờ tiểu trang viên, sau đó phát hiện ra một huyệt động bí mật, tiêu diệt hết tu sĩ trong trang viên cũng như hủy đi truyền tống trận.
Về phần Bắc Hải Phúc Hải bang cùng Thu gia tu sĩ chắc cũng sẽ không phát hiện điều gì. Dù sao thú triều theo sau lưng Lục Bình sẽ hủy diệt hết thảy chứng cớ, cứ như vậy, liền chỉ có Cẩm Lễ chân nhân hiểu được chân tướng.
Tuy vậy chỉ sợ Cẩm Lễ chân nhân bây giờ cũng không có ở Bắc Hải!
Lục Bình “Hắc hắc” cười lạnh, mặc dù hắn không nghĩ rằng chỉ dựa vào việc phá hủy truyền tống trận có thể đưa Cẩm Lễ chân nhân vào chỗ chết, nhưng là trong quá trình truyền tống xảy ra chuyện bất ngờ như thế, cũng đủ Cẩm Lễ chân nhân đủ ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Chẳng qua là không biết thế cục Bắc Hải bây giờ như thế nào. Hồ Lệ Lệ có được an toàn quay trở về Chân Linh phái. Lần này Bắc Hải yêu tộc phát động thú triều trước đi mấy năm, hiển nhiên là sớm có dự mưu. Bắc Hải các phái chuẩn bị chưa đủ, sợ là phải bị thua thiệt.
Tuy vậy nhớ tới bản thân hắn cùng đám người Miêu Duy Đông đem một phần trong thú triều hấp dẫn xuôi về nam, trong lúc vô tình đã giúp cho Chân Linh phải tránh bớt đi uy lực của thú triều. Tuy vậy ở phía nam, Huyền Linh phái, Ngọc Kiếm phái, Lăng Cổ phái sẽ bởi vì thú triều tăng cường mà chịu xui xẻo. Đặc biệt là Lục Bình trực tiếp biến mất ở gần Thu Vân đảo, theo sát là thú triều kéo đến, sợ là chúng chỉ có thể đem sự tức giận phát tiết lên Thu Vân đảo, không khéo Phúc Hải bang cũng phải bị thiệt hại nặng theo.
Bây giờ Lục Bình thân đang ở Đông hải, thế cục Bắc Hải tạm thời không còn liên quan gì đến hắn nữa. Tuy vậy, điều làm cho Lục Bình hết sức chú ý chính là hung thủ sát hại tu sĩ trong tiểu trang viên chính là đoàn người của Lý gia Đại tiểu thư.
Ngày hôm đó, Lục Bình tiêu hủy các thi thể, trước hết hắn để cho Tam linh góp nhặt khí tức của tu sĩ lưu lại trong không khí. Cho đến hôm nay lúc vào thành, cũng thật trùng hợp khi đụng phải đoàn người đi săn của Đại tiểu thư Lý gia trở về. Tam linh đã phát hiện được khí tức trên người những người này cùng với khí tức của những kẻ đã giết tu sĩ ở tiểu trang viên giống nhau như đúc.
Lục Bình ngược lại đã thay vị đại tiểu thư này làm công tác chôn cất sau cùng. Chẳng qua là không biết đám tu sĩ trước khi chết có lưu lại trên đoàn người của Đại tiểu thư Lý gia truy tung pháp thuật hay không. Tuy vậy Lục Bình xem ra bọn họ ngay cả một việc đơn giản là hủy thi diệt tích cũng không nghĩ tới. Hiển nhiên họ không có kinh nghiệm làm những chuyện như thế này, bị người khác ghi ấn ký lên trên người chỉ sợ họ cũng không phát hiện. Tuy vậy, trong Lý gia chắc phải có đoán đan kỳ tu sĩ nghĩ đến điều này, nên có thể đã đem những ấn ký xóa sạch.
Chuyện này càng ngày càng có ý tứ.
Lục Bình rất là có hứng thú nghĩ đến: tu sĩ trong trang viên cùng Hồng Thế Khuê và thế lực “Trong cung” thần bí đứng phía sau bọn chúng hiển nhiên là một cổ thế lực mạnh mẽ bao trùm Đông hải xuyên qua Bắc Hải. Và một trung hình tu sĩ gia tộc trên Tam gia đảo lại có can đảm đánh bất ngờ cứ điểm của chúng.
Lục Bình cũng không ngờ rằng vừa mới tới Bắc Hải liền đụng phải sự tình quỷ dị như vậy.
Lục Bình đem chuyện này dằn xuống trong tâm, sau khi phong bế động phủ, phát hiện bên trong quả nhiên hàm chứa một cổ nhàn nhạt linh khí. Linh mạch trọng yếu nhất chính là nó có đặc tính tế thủy trường lưu cùng tiềm di mặc hóa. Sử dụng linh khí toát ra từ linh mạch để tu luyện so với sử dụng linh thạch tu luyện tốt hơn nhiều, hơn nữa cơ hồ không có lãng phí.
Lục Bình đem toàn bộ sủng vật thả ra, khi không ở trước mặt người, hắn trước giờ không đem sủng vật của mình thu ở trong linh thú đại. Vì vậy, linh sủng của Lục Bình tuy nói nghịch ngợm phá phách, nhưng mười phần linh tính, có tình cảm rất tốt với Lục Bình.
Sau thời gian năm ngày bế quan, tạm thời ổn định thương thế và cũng luyện hóa được lượng dược độc dư thừa, Lục Bình cảm giác tu vi của mình lại có một chút tiến bộ.
Lục Bình thần thanh khí sảng trở ra ngoài. Tiểu Tư Mã đã sớm chờ bên trận pháp bảo vệ ngoài động phủ. Hắn có vẻ đang nhàm chán nên dùng chân đá đá mấy cục đá chơi.
Thấy Lục Bình đi ra, Tiểu Tư Mã ánh mắt sáng lên, lập tức nhảy đến trước Lục Bình, nói:
- Lục tiền bối, hôm nay chúng ta đi đâu?
- Ngươi hãy dẫn ta đi đến các địa phương có bán linh thảo trên đảo này.
Không biết vì sao Lục Bình đối với Tiểu Tư Mã có gì đó rất tự nhiên thân thiết. Có lẽ những gì Tiểu Tư Mã trải qua bây giờ cũng giống như hắn lúc còn bé.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Tư Mã, Lục Bình đem toàn bộ năm trăm năm linh thảo bán trong Tam gia thành quét sạch hết một lần. Tuy nói là thu hoạch được mấy trăm cây năm trăm năm linh thảo các loại, nhưng phần nhiều là hàng hóa bình thường, không có bụi linh thảo quý nào có thể dùng làm chủ được.
Tuy vậy cũng không tệ, linh thảo bình thường bồi thực khá dễ, linh thảo quý thường sinh trưởng trong điều kiện hà khắc. Trên trung bình đảo tự bình thường này, nếu mà nó xuất hiện cũng sẽ bị Tam đại gia tộc cất giấu.
Loại đại diện tích thu vét hàng hóa này tuy nói tốn hao quá mức, cũng gây sự chú ý của hữu tâm nhân, nhưng Lục Bình nơi nào sẽ để ý cái này.
Làm một luyện đan sư hợp cách, mỗi khi đến một nơi, quan tâm chẳng qua là ba chuyện: thứ nhất chính là có thể thu mua toàn bộ các linh thảo có thể mua được. Sau khi tu sĩ tiến vào dung huyết kỳ, sử dụng đan dược tu luyện bắt đầu khan hiếm, trừ việc luyện chế khó khăn ra, điều quan trọng chính là linh thảo khan hiếm. Cho nên, luyện đan sư đều bất kể tiền vốn thu tập linh thảo. Đó là bản năng của mỗi người luyện đan sư.
Thật ra thì nếu nói bất kể tiền vốn chỉ là cái nhìn của người ngoài. Tu sĩ một khi vượt qua học đồ, trở thành đan sư, thì làm gì còn có chuyện lỗ vốn như vừa đề cập!
Chuyện thứ hai chính là hết sức thu tập đan phương, tăng lên thuật luyện đan. Linh thảo nhiều loại nhiều dạng, đan sư nếu là chỉ luyện một loại đan dược đến chết, chẳng những lãng phí linh thảo, thuật luyện đan cũng khó mà tăng lên được.
Chuyện thứ ba chính là thu thập các loại công cụ luyện đan, nếu nói “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí” (Muốn giỏi chuyện gì, trước hết phải có dụng cụ thích hợp) chính là đạo lý này.
Về phần nói bại lộ thân phận luyện đan sư có bị người để ý hay không, thì đó chính là chuyện tiếu. Luyện đan sư truyền thừa làm gì có thể dễ dàng có được. Huống chi mỗi một luyện đan sư đều có mạng lưới tu sĩ liên lạc khổng lồ. Hơn nữa, những kẻ thuộc tầng lớp luyện đan sư này đều tương đối cổ quái và bài ngoại, tối kỵ người ngoài mưu đoạt đan sư truyền thừa. Có lẽ bọn họ sẽ va chạm cạnh tranh khinh khi nhau, nhưng họ tuyệt đối không cho phép người khác xem thường bất kỳ một đan sư nào.
Mỗi một luyện đan sư ở bất kỳ một thế lực nào, đều có thể có được sự tôn trọng đầy đủ.
Lục Bình nghe vậy cười “Hắc” một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ tại hạ không thể tá túc ở thượng đẳng - động phủ của quý gia tộc sao?
Chưởng quỷ nghe vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng phảng phất nghĩ tới điều gì đó, còn trù trừ, nói:
- Không dám giấu giếm khách quan, dựa theo quy củ, thượng đẳng động phủ phần nhiều để dành cho dung huyết hậu kỳ tu sĩ trong thành thuê. Còn khách quan là dung huyết trung kỳ tu vi, sợ là có nhiều bất tiện, vả lại gần đây có một nhóm đến tá túc động phủ trong vòng một tháng. Nếu khách quan không thể đợi, có thể thuê trung đẳng động phủ trước. Hoàn cảnh nơi đó tuy kém hơn thượng đẳng động phủ, nhưng cũng xem là không tệ.
- Phải mất đến một tháng sau à?
Lục Bình có chút do dự. Lần này liên tục bị đám người của Miêu Duy Đông vây công cùng Cẩm Lễ chân nhân đuổi giết. Tuy nói rằng tánh mạng hắn may mắn thoát được, nhưng cũng bị thương không nhẹ, cần một nơi yên tĩnh để dưỡng thương. Huống chi Lục Bình đã liên tục đại chiến, uống không ít linh lực khôi phục cùng linh dược trị liệu thương thế. Trong cơ thể hắn ứ tích một lượng lớn dược độc không còn kịp luyện hóa, nếu để thời gian dài, khó tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng xấu đối với việc tu luyện của mình sau này. Vì vậy một tòa động phủ tương đối đầy đủ linh lực chắc chắn sẽ rút ngắn thời gian dưỡng thương của Lục Bình.
Đang lúc này, một tu sĩ mặc một áo choàng lớn màu đỏ vội vã đi vào khách sạn, đảo mắt qua người Lục Bình, liền vội vàng nói với Chưởng quỷ:
- Chưởng quỷ, ta có việc gấp phải rời đi, mau mau đem linh thạch dư thừa trả lại đây.
- Được rồi.
Dĩ nhiên Lý Chưởng quỷ nghiệp vụ thuần thục, nói:
- Các hạ tá túc động phủ một năm, nay đã được năm tháng. Bốn điểm lấy năm làm kỳ hạn, xem như là đã được nửa năm. Vì vậy có thể trả lại khách quan một ngàn hai trăm linh thạch, xin ngài cầm cho, hoan nghênh lần sau lại đến.
Tu sĩ hiển nhiên có việc gấp, cầm linh thạch, trả lại một tấm lệnh bài, vội vã rời đi không quay đầu lại. Lục Bình ngồi ở một bên không có nói một câu, hoàn toàn chính là một người không liên quan.
Khi tu sĩ rời đi, Lục Bình mới nhìn sâu theo bóng lưng tu sĩ, trên mặt không có chút biểu lộ, thấy Chưởng quỷ trở vào, mới cười nói:
- Vị tu sĩ này hiển nhiên đạt tới dung huyết điên phong, chắc là hắn đã tá túc một thượng đẳng động phủ. Chưởng quỷ hãy đem tòa động phủ này cho tại hạ tá túc, người xem coi thế nào?
Lý chưởng quỹ nghe vậy lấy làm vui mừng, nhưng vẫn còn trù trừ nói:
- Đây đúng là không hợp quy củ của gia tộc, gia tộc đối với động phủ luôn luôn đều là thống nhất chuyện tá túc, nếu là...
Lục Bình trực tiếp đem một trữ vật đại đặt lên bàn, đây tới trước mặt Chưởng quỷ, nói:
- Lý Chưởng quỷ, đây là ba ngàn linh thạch, dựa theo quy củ của quý gia tộc, đủ để tại hạ tá túc thượng đẳng động phủ một năm, cộng thêm phần dội ra một tháng cũng chỉ có hai ngàn sáu bảy trăm linh thạch. Còn về phần chỉ có dung huyết hậu kỳ tu sĩ mới có thể tá túc thượng đẳng động phủ, chút chuyện nhỏ này chắc là không làm khó Chưởng quỷ được.
Lý Chưởng quỷ cầm trữ vật đại trong tay dùng thần thức đảo qua, sắc mặt lập tức vui mừng. Chỉ cần là mình báo cáo với gia tộc thượng đẳng động phủ bị người liên tục tá túc một năm, thì ai sẽ biết chứ? Mình sẽ thần không hay quỷ không biết có thêm tới sáu trăm linh thạch.
Dĩ nhiên Lục Bình cũng biết được ý của Chưởng quỷ nên không nói, chỉ mỉm cười nhìn y đem lệnh bài thông hành động phủ giao cho Lục Bình. Y sau đó hướng về phía Tiêu Tư Mã đi theo sau lưng Lục Bình, nói:
- Vị trí động phủ này ngươi cũng đã biết đường rồi, hãy dẫn vị khách quan này đi đi.
Tiểu Tư Mã gật đầu một cái, ngượng ngùng nói:
- Lục tiền bối, mời đi theo ta!
Lục Bình cười cười không nói gì, hắn cũng không nghĩ tới chuyện Tiểu Tư Mã cùng Lý gia khách sạn là một phe. Nghe giọng nói của hai người, có thể biết đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Tư Mã giới thiệu mối làm ăn đến cho khách sạn này.
Động phủ của Lục Bình là một nơi tọa lạc tại thành tây trên vùng đất cao dưới một đại trang viên. Tòa trang viên này là chỗ ở của Lý gia gia tộc. Theo như Tiểu Tư Mã nói, linh mạch của Lý gia đã bồi dục đến trình độ hai tiểu hình linh mạch, ở trong thượng đẳng động phủ, độ dày do linh khí tán dật ra ước chừng tương đương với hai vị hình linh mạch. Đây là một loại thủ đoạn Lý gia cố ý thu vét linh thạch và giao hảo với tán tu trong thành. Hai nhà khác cũng làm như vậy. Tuy nhiên, căn cơ của hai họ Trương, Vương thì vững chắc và mạnh hơn so với Lý gia, cho nên độ dày linh khí trong động phủ cũng vượt xa Lý gia.
Lục Bình thưởng cho Tiểu Tư Mã hai mươi khối linh thạch, dặn dò hắn năm hôm sau trở lại. Tiểu Tư Mã chỉ có luyện huyết tầng ba tu vi, hai mươi khối linh thạch đối với hắn mà nói đã là một khoản tiền lớn, lập tức vỗ ngực nói với Lục Bình bảo đảm năm hôm sau nhất định đến.
Lục Bình nhìn bóng lưng Tiểu Tư Mã đi xa, nhớ tới tình cảnh luyện huyết của mình năm đó cũng cố gắng kiếm linh thạch để tu luyện, hắn đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với sự vui mừng của Tiểu Tư Mã.
Lục Bình không nghĩ mới tới Đông hải đã gặp liền được một người quen biết. Đó là tên tu sĩ khoác áo choàng màu đỏ vừa trả động phủ không thuê mướn nữa. Kẻ này Lục Bình đặc biệt có ấn tượng sâu sắc, năm đó y chính là Phúc Hải bang nộ hải đường Đường chủ Hồng Thể Khuê.
Năm đó, Lục Bình sau khi trở về từ Yêu vực hải tộc, chính mắt thấy hắn đi cùng với Nguyễn Thế Không sau đó vẫn lạc trong tay mình, thông qua truyền tống trận trên hoang đảo bên ngoài Thu Vân đảo quay trở về cái thần bí “Trong cung” nào đó, không ngờ hôm nay trong lúc vô tình đụng mặt ở chỗ này.
Nghĩ tới những trường sam tu sĩ tử vong ở trong tiểu trang viên kia, Lục Bình trong lòng chợt động: chẳng lẽ Hồng Thế Khuê vội vàng trả động phủ là vì đã phát hiện trong tiêu trang viên có điều không ôn? Tuy vậy mình cũng đã đem những tu sĩ nơi đó hủy thi diệt tích, chắc sẽ không phát hiện có người thông qua truyền tống trận từ Bắc Hải đi tới Đông hải. Hắn chỉ nghĩ rằng có người đánh bất ngờ tiểu trang viên, sau đó phát hiện ra một huyệt động bí mật, tiêu diệt hết tu sĩ trong trang viên cũng như hủy đi truyền tống trận.
Về phần Bắc Hải Phúc Hải bang cùng Thu gia tu sĩ chắc cũng sẽ không phát hiện điều gì. Dù sao thú triều theo sau lưng Lục Bình sẽ hủy diệt hết thảy chứng cớ, cứ như vậy, liền chỉ có Cẩm Lễ chân nhân hiểu được chân tướng.
Tuy vậy chỉ sợ Cẩm Lễ chân nhân bây giờ cũng không có ở Bắc Hải!
Lục Bình “Hắc hắc” cười lạnh, mặc dù hắn không nghĩ rằng chỉ dựa vào việc phá hủy truyền tống trận có thể đưa Cẩm Lễ chân nhân vào chỗ chết, nhưng là trong quá trình truyền tống xảy ra chuyện bất ngờ như thế, cũng đủ Cẩm Lễ chân nhân đủ ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Chẳng qua là không biết thế cục Bắc Hải bây giờ như thế nào. Hồ Lệ Lệ có được an toàn quay trở về Chân Linh phái. Lần này Bắc Hải yêu tộc phát động thú triều trước đi mấy năm, hiển nhiên là sớm có dự mưu. Bắc Hải các phái chuẩn bị chưa đủ, sợ là phải bị thua thiệt.
Tuy vậy nhớ tới bản thân hắn cùng đám người Miêu Duy Đông đem một phần trong thú triều hấp dẫn xuôi về nam, trong lúc vô tình đã giúp cho Chân Linh phải tránh bớt đi uy lực của thú triều. Tuy vậy ở phía nam, Huyền Linh phái, Ngọc Kiếm phái, Lăng Cổ phái sẽ bởi vì thú triều tăng cường mà chịu xui xẻo. Đặc biệt là Lục Bình trực tiếp biến mất ở gần Thu Vân đảo, theo sát là thú triều kéo đến, sợ là chúng chỉ có thể đem sự tức giận phát tiết lên Thu Vân đảo, không khéo Phúc Hải bang cũng phải bị thiệt hại nặng theo.
Bây giờ Lục Bình thân đang ở Đông hải, thế cục Bắc Hải tạm thời không còn liên quan gì đến hắn nữa. Tuy vậy, điều làm cho Lục Bình hết sức chú ý chính là hung thủ sát hại tu sĩ trong tiểu trang viên chính là đoàn người của Lý gia Đại tiểu thư.
Ngày hôm đó, Lục Bình tiêu hủy các thi thể, trước hết hắn để cho Tam linh góp nhặt khí tức của tu sĩ lưu lại trong không khí. Cho đến hôm nay lúc vào thành, cũng thật trùng hợp khi đụng phải đoàn người đi săn của Đại tiểu thư Lý gia trở về. Tam linh đã phát hiện được khí tức trên người những người này cùng với khí tức của những kẻ đã giết tu sĩ ở tiểu trang viên giống nhau như đúc.
Lục Bình ngược lại đã thay vị đại tiểu thư này làm công tác chôn cất sau cùng. Chẳng qua là không biết đám tu sĩ trước khi chết có lưu lại trên đoàn người của Đại tiểu thư Lý gia truy tung pháp thuật hay không. Tuy vậy Lục Bình xem ra bọn họ ngay cả một việc đơn giản là hủy thi diệt tích cũng không nghĩ tới. Hiển nhiên họ không có kinh nghiệm làm những chuyện như thế này, bị người khác ghi ấn ký lên trên người chỉ sợ họ cũng không phát hiện. Tuy vậy, trong Lý gia chắc phải có đoán đan kỳ tu sĩ nghĩ đến điều này, nên có thể đã đem những ấn ký xóa sạch.
Chuyện này càng ngày càng có ý tứ.
Lục Bình rất là có hứng thú nghĩ đến: tu sĩ trong trang viên cùng Hồng Thế Khuê và thế lực “Trong cung” thần bí đứng phía sau bọn chúng hiển nhiên là một cổ thế lực mạnh mẽ bao trùm Đông hải xuyên qua Bắc Hải. Và một trung hình tu sĩ gia tộc trên Tam gia đảo lại có can đảm đánh bất ngờ cứ điểm của chúng.
Lục Bình cũng không ngờ rằng vừa mới tới Bắc Hải liền đụng phải sự tình quỷ dị như vậy.
Lục Bình đem chuyện này dằn xuống trong tâm, sau khi phong bế động phủ, phát hiện bên trong quả nhiên hàm chứa một cổ nhàn nhạt linh khí. Linh mạch trọng yếu nhất chính là nó có đặc tính tế thủy trường lưu cùng tiềm di mặc hóa. Sử dụng linh khí toát ra từ linh mạch để tu luyện so với sử dụng linh thạch tu luyện tốt hơn nhiều, hơn nữa cơ hồ không có lãng phí.
Lục Bình đem toàn bộ sủng vật thả ra, khi không ở trước mặt người, hắn trước giờ không đem sủng vật của mình thu ở trong linh thú đại. Vì vậy, linh sủng của Lục Bình tuy nói nghịch ngợm phá phách, nhưng mười phần linh tính, có tình cảm rất tốt với Lục Bình.
Sau thời gian năm ngày bế quan, tạm thời ổn định thương thế và cũng luyện hóa được lượng dược độc dư thừa, Lục Bình cảm giác tu vi của mình lại có một chút tiến bộ.
Lục Bình thần thanh khí sảng trở ra ngoài. Tiểu Tư Mã đã sớm chờ bên trận pháp bảo vệ ngoài động phủ. Hắn có vẻ đang nhàm chán nên dùng chân đá đá mấy cục đá chơi.
Thấy Lục Bình đi ra, Tiểu Tư Mã ánh mắt sáng lên, lập tức nhảy đến trước Lục Bình, nói:
- Lục tiền bối, hôm nay chúng ta đi đâu?
- Ngươi hãy dẫn ta đi đến các địa phương có bán linh thảo trên đảo này.
Không biết vì sao Lục Bình đối với Tiểu Tư Mã có gì đó rất tự nhiên thân thiết. Có lẽ những gì Tiểu Tư Mã trải qua bây giờ cũng giống như hắn lúc còn bé.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Tư Mã, Lục Bình đem toàn bộ năm trăm năm linh thảo bán trong Tam gia thành quét sạch hết một lần. Tuy nói là thu hoạch được mấy trăm cây năm trăm năm linh thảo các loại, nhưng phần nhiều là hàng hóa bình thường, không có bụi linh thảo quý nào có thể dùng làm chủ được.
Tuy vậy cũng không tệ, linh thảo bình thường bồi thực khá dễ, linh thảo quý thường sinh trưởng trong điều kiện hà khắc. Trên trung bình đảo tự bình thường này, nếu mà nó xuất hiện cũng sẽ bị Tam đại gia tộc cất giấu.
Loại đại diện tích thu vét hàng hóa này tuy nói tốn hao quá mức, cũng gây sự chú ý của hữu tâm nhân, nhưng Lục Bình nơi nào sẽ để ý cái này.
Làm một luyện đan sư hợp cách, mỗi khi đến một nơi, quan tâm chẳng qua là ba chuyện: thứ nhất chính là có thể thu mua toàn bộ các linh thảo có thể mua được. Sau khi tu sĩ tiến vào dung huyết kỳ, sử dụng đan dược tu luyện bắt đầu khan hiếm, trừ việc luyện chế khó khăn ra, điều quan trọng chính là linh thảo khan hiếm. Cho nên, luyện đan sư đều bất kể tiền vốn thu tập linh thảo. Đó là bản năng của mỗi người luyện đan sư.
Thật ra thì nếu nói bất kể tiền vốn chỉ là cái nhìn của người ngoài. Tu sĩ một khi vượt qua học đồ, trở thành đan sư, thì làm gì còn có chuyện lỗ vốn như vừa đề cập!
Chuyện thứ hai chính là hết sức thu tập đan phương, tăng lên thuật luyện đan. Linh thảo nhiều loại nhiều dạng, đan sư nếu là chỉ luyện một loại đan dược đến chết, chẳng những lãng phí linh thảo, thuật luyện đan cũng khó mà tăng lên được.
Chuyện thứ ba chính là thu thập các loại công cụ luyện đan, nếu nói “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí” (Muốn giỏi chuyện gì, trước hết phải có dụng cụ thích hợp) chính là đạo lý này.
Về phần nói bại lộ thân phận luyện đan sư có bị người để ý hay không, thì đó chính là chuyện tiếu. Luyện đan sư truyền thừa làm gì có thể dễ dàng có được. Huống chi mỗi một luyện đan sư đều có mạng lưới tu sĩ liên lạc khổng lồ. Hơn nữa, những kẻ thuộc tầng lớp luyện đan sư này đều tương đối cổ quái và bài ngoại, tối kỵ người ngoài mưu đoạt đan sư truyền thừa. Có lẽ bọn họ sẽ va chạm cạnh tranh khinh khi nhau, nhưng họ tuyệt đối không cho phép người khác xem thường bất kỳ một đan sư nào.
Mỗi một luyện đan sư ở bất kỳ một thế lực nào, đều có thể có được sự tôn trọng đầy đủ.