Chân Linh Cửu Biến
Chương 1737: Tổn thương (2)
Sở Phiên Vân gật đầu một cái, thanh thở nói:
- Ma la là máu, thi thể của hai vị đạo hữu ấy sợ rằng đã bị Chân Ma thôn phệ. Đã như vậy, dựa theo Lục đạo hữu nói, chúng ta từng bước đánh vỡ trận pháp bích lũy, tiêu diệt những Chân Ma đồng thời giải cứu những đạo hữu khác bị vây.
Vừa nói, Sở Phiên Vân hóa thành hình người kéo một cái sau lưng. Một cái túi da màu xanh bị ông ta cầm trong tay.
Lục Bình nhìn về phía cái túi da màu xanh ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, cảm thụ khí tức trên túi da phiêu dật lại lẫm liệt. Lục Bình không ngại hỏi:
- Tiền bối, đây chẳng lẽ chính là...
Sở Phiên Vân vô túi da màu xanh trong tay một cái, gật đầu nói:
- Đây chính là một trong ba cái khăn da do Giao đạo nhân khi xưa để lại cho Bích Hải định xà nhất tộc ta. Chính bởi vì ba cái khăn da này, Bích Hải linh xà ta hoàn toàn có thể lấy ba vị Thuần Dương tu sĩ khoác lên túi da để đề thăng lên thành ba vị Chân Linh tu sĩ. Vì vậy Bích Hải linh và nhất tộc không cần giống như nhân tộc thánh địa phải lấy Tiểu Thiên Thế Giới để giữ Chân Linh truyền thừa.
- Lần này một cái bị lão phu mang ra từ bên trong tộc, sau này trấn tộc chỉ bảo của Bích Hải linh và nhất tộc chỉ còn dư lại hai món.
- Tuy nhiên, Thuần Dương tu sĩ vẫn không thể đủ hoàn toàn phát huy công hiệu của ba cái khăn da này, chỉ có tu sĩ thành tựu Chân Linh khoác lên túi da mới có thể phát huy ra chân chính uy lực.
Lục Bình gật đầu một cái, thầm nói: xem ra Bích Hải linh xà nhất tộc cũng không có cảnh giới tu luyện về sau của truyền thừa Chân Linh. Sở Phiên Vân chính ông ta cũng không biết sau khi ông ta khoác lên túi da tu vi đề thắng, có thể đạt tới vừa khéo là cảnh giới Chân Linh đệ nhất cảnh viên mãn.
Sở Phiên Vân thu hồi túi da màu xanh muốn xuất thủ phá hủy tế đàn trước mắt, một tiếng vang thật lớn truyền tới từ trên một bên trận pháp bích lũy chưa bị đánh phá của trận pháp không gian chỗ Thiên Mã tộc trưởng lúc trước.
Ba người sửng sốt, lập tức độn tới phương hướng đó, liền thấy trận pháp bích lũy ở đó đã bị đánh phá. Mấy đạo độn quang xông tới từ lô hông. Mấy đạo thần thông pháp thuật phạm vi lớn theo đó cùng nhau cuồng oanh lạm nổ bốn phía.
Tuy nhiên rất nhanh người đến liền ý thức được nơi này cũng không có những người khác tồn tại. Mấy người tù chung một chỗ thủ hộ lẫn nhau vẫn không dám khinh thường, lại đột nhiên nghe một đạo tiếng vui mừng truyền tới, nói:
- Là Long Hòe tiền bối sao, vãn bối Lục Bình!
- Thì ra là Lục tiểu hữu!
Long Hòe lão tổ nghe tiếng cười nói, mấy vị Chân Linh tu sĩ đi theo bên người vốn thần thái đề phòng cũng đua nhau hòa hoãn xuống, bắt đầu nhìn về phía mảnh trận pháp không gian bị khai ích ra ngoài.
- Lục đạo hữu ba vị đúng là thật bản lĩnh, không ngờ lại nhất cử phá vỡ sáu tòa trận pháp không gian, lợi hại!
Thất Phiển lão tổ thấy không gian bị đánh xuyên trước mặt, mặt mũi kinh ngạc thở dài nói.
Không chỉ Thất Phiến lão tổ, chính là hổ tộc trưởng cùng với Quảng Nguyên lão tổ trọng thương bên cạnh trong thần sắc cũng lóe ra khó có thể tin. Ngược lại vị Trùng Trĩ nhất tộc Hồ Điệp Tiên Tử lấy lụa mỏng che mặt bên cạnh không nhìn ra thần sắc trên mặt, tựa hồ đối với đám người Lục Bình hiển lộ thực lực cũng không để trong lòng vậy.
Vẻ mặt Lục Bình rất xấu hổ lắc đầu một cái, nói:
- Nói ra thật xấu hổ, đây không phải đều là công của đám ba người bọn ta. Nếu không phải có Thiên Mã tộc trưởng lấy cái chết trì hoãn hai con Chân Ma vây công, tại hạ cùng với Mề đạo hữu sợ rằng sớm đã bỏ mạng do Chân Ma vây công, cuối cùng cũng không cùng Sở Phiên Vân tiền bối hội hợp; mặt khác sau khi có hai tòa trận pháp không gian bị đánh thông, bên trong chỉ để lại bản mệnh lệnh bảo của Diệu Hiền đạo hữu cùng Cao Lăng Phong đạo hữu bé tan tành, xem ra hai vị đã bị gặp nạn vẫn lạc.
Thiên Mã tộc trưởng cùng Lục Thái Bình có mối thù giết con, Thiên Mã tộc trưởng sẽ thay hắn liều chết ngăn trở Chân Ma vây công sao? Mọi người nghe không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nếu ai tin tưởng Lục Bình nói như vậy thì quả đúng là chuyện hài hước lớn nhất trong thiên hạ rồi!
Nhưng Lục Bình nói cũng rõ ràng, còn có Mễ Huyền Sách một bên lên tiếng chứng minh. Lúc này tất cả mọi người thuộc về trong hiểm cảnh không biết, đương nhiên sẽ không có người cùng Lục Bình phân biện trên chuyện này. Chính hổ tộc trưởng cùng Thiên Mã tộc trưởng giao nhau quá mức chân chính cũng chỉ là lỗ mũi phun ra một tiếng hừ lạnh lập tức không nói nữa.
Nghiễm Nguyên lão tổ thở dài một cái, nói:
- Thiên Mã tộc trưởng, Diêu đạo hữu, Cao đạo hữu, lập tức bỏ mình ba vị Chân Linh tu sĩ, bọn ta trước đó nếu không phải có Long Hòe lão tổ tiền bối cứu giúp, tám chín phần mười cũng tránh không khỏi Chân Ma vây công. Dù vậy, trong sáu tòa trận pháp không gian bọn ta đả thông, vẫn có Trùng Thiên các Lệnh Hồ đạo hữu bị Chân Ma vây giết. Tại hạ cùng với hồ đạo hữu cũng chia nhau bị Chân Ma trọng thương.
Làm sự tồn tại đứng đầu nhất của phương thế giới này, trong mắt sinh linh của phương thế giới này, bọn họ đều có thể nói là sự tồn tại vô địch, nhận hết sự sùng bái kính ngưỡng của mọi người. Cũng trong cho tòa thông đạo đại trận quỷ dị này, trong thời gian ngắn ngủi, dễ dàng bỏ mình bốn người như thế, trong lúc nhất thời không khỏi nổi lên hí hư chị niệm.
- Hừ, từ khai thiên đến bây giờ, không biết có bao nhiêu Chân Linh tu sĩ tiến vào thông đạo đại trận này liền yểu vô âm tin. Trong đó không thiếu người có thực lực tương đương cùng bọn ta, thậm chí càng là người kinh sắc tuyệt diêm cũng chưa chắc không có. Bọn họ không thể thành công, bọn ta bỏ ra những giá cao này coi là cái gì. Nghiêm Nguyên đạo hữu nếu ngay cả tầng này cũng không nhìn ra, theo ý của tại hạ, các hạ trở về Ngũ Hành tông quãng đời cuối cùng đi, ít nhất còn có thể chia vào danh tiếng của tổ tông ăn mấy trăm năm hương khói!
Hỗ tộc trưởng liên phiên cướp sạch cũng không làm Nghiễm Nguyên lão tổ cảm thấy khó chịu, ngược lại, Nghiễm Nguyên lão tổ cười một tiếng “ha ha”, nói:
- Cũng do lão phu đa sầu đa cảm hư tinh thần của các vị. Hổ đạo hữu nói cực phải là lão phu làm kiêu, vừa bước chân vào thông đạo đại trận thì không hề có đường quay đầu lại nữa, không phải là sống tức chết mà thôi!
Dứt lời, Nghiêm Nguyên lão tổ không ngờ lại hướng hổ tộc trưởng còn thi lệ một cái. Hổ tộc trưởng ngược cũng bình yên tiếp nhận, hơi hoàn nửa lễ.
Lục Bình có thể cảm nhận được từ chí nồng đặc từ trên người hai người. Sự nguy hiểm trong thông đạo đại trận không thể dò được, người giật dây lưu lại thủ đoạn ứng đối hiển nhiên không chỉ có những thứ này, lây trạng thái trọng thương của hai người lúc này, có lẽ lập tức sẽ bỏ mạng trong nguy cơ kế tiếp.
Lúc này đi thông thông đạo đại trận truy tìm đường trường sinh đối với hai người mà nói đã không thực tế. Bọn họ tiếp tục chống đỡ chính là muốn nhìn một chút hắc thủ phía sau màn bày khai thiên âm mưu. Chỉ cần bọn họ kiên trì sống tiếp, sẽ tiến hơn một bước đáy mê của khoảng cách âm mưu đó, muốn chết cũng phải chết minh bạch.
- Lục tiểu hữu hôm nay xem ra cũng đã tu luyện viên mãn Chân Linh đệ nhất cảnh, bản mệnh nguyên thủy xem ra cũng đã ngưng tụ thành hình rồi đúng không?
Long Hòe lão tổ cười dò hỏi, tuy nhiên trong giọng nói cực kỳ đốc định. Dựa theo tình cảnh trong quá trình đã thông trận pháp không gian trước đó mà xét, số lượng Chân Mã tồn tại trong môi một tòa trận pháp không gian phải là cùng giống với thực lực của tu sĩ cùng tiến vào không gian.
Có thực lực tự thân ứng đối hai con Chân Ma không rơi xuống thể hạ phong, tu vì như vậy chí ít đã đạt đến Chân Linh đệ nhất cảnh hậu kỳ.
- Ma la là máu, thi thể của hai vị đạo hữu ấy sợ rằng đã bị Chân Ma thôn phệ. Đã như vậy, dựa theo Lục đạo hữu nói, chúng ta từng bước đánh vỡ trận pháp bích lũy, tiêu diệt những Chân Ma đồng thời giải cứu những đạo hữu khác bị vây.
Vừa nói, Sở Phiên Vân hóa thành hình người kéo một cái sau lưng. Một cái túi da màu xanh bị ông ta cầm trong tay.
Lục Bình nhìn về phía cái túi da màu xanh ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, cảm thụ khí tức trên túi da phiêu dật lại lẫm liệt. Lục Bình không ngại hỏi:
- Tiền bối, đây chẳng lẽ chính là...
Sở Phiên Vân vô túi da màu xanh trong tay một cái, gật đầu nói:
- Đây chính là một trong ba cái khăn da do Giao đạo nhân khi xưa để lại cho Bích Hải định xà nhất tộc ta. Chính bởi vì ba cái khăn da này, Bích Hải linh xà ta hoàn toàn có thể lấy ba vị Thuần Dương tu sĩ khoác lên túi da để đề thăng lên thành ba vị Chân Linh tu sĩ. Vì vậy Bích Hải linh và nhất tộc không cần giống như nhân tộc thánh địa phải lấy Tiểu Thiên Thế Giới để giữ Chân Linh truyền thừa.
- Lần này một cái bị lão phu mang ra từ bên trong tộc, sau này trấn tộc chỉ bảo của Bích Hải linh và nhất tộc chỉ còn dư lại hai món.
- Tuy nhiên, Thuần Dương tu sĩ vẫn không thể đủ hoàn toàn phát huy công hiệu của ba cái khăn da này, chỉ có tu sĩ thành tựu Chân Linh khoác lên túi da mới có thể phát huy ra chân chính uy lực.
Lục Bình gật đầu một cái, thầm nói: xem ra Bích Hải linh xà nhất tộc cũng không có cảnh giới tu luyện về sau của truyền thừa Chân Linh. Sở Phiên Vân chính ông ta cũng không biết sau khi ông ta khoác lên túi da tu vi đề thắng, có thể đạt tới vừa khéo là cảnh giới Chân Linh đệ nhất cảnh viên mãn.
Sở Phiên Vân thu hồi túi da màu xanh muốn xuất thủ phá hủy tế đàn trước mắt, một tiếng vang thật lớn truyền tới từ trên một bên trận pháp bích lũy chưa bị đánh phá của trận pháp không gian chỗ Thiên Mã tộc trưởng lúc trước.
Ba người sửng sốt, lập tức độn tới phương hướng đó, liền thấy trận pháp bích lũy ở đó đã bị đánh phá. Mấy đạo độn quang xông tới từ lô hông. Mấy đạo thần thông pháp thuật phạm vi lớn theo đó cùng nhau cuồng oanh lạm nổ bốn phía.
Tuy nhiên rất nhanh người đến liền ý thức được nơi này cũng không có những người khác tồn tại. Mấy người tù chung một chỗ thủ hộ lẫn nhau vẫn không dám khinh thường, lại đột nhiên nghe một đạo tiếng vui mừng truyền tới, nói:
- Là Long Hòe tiền bối sao, vãn bối Lục Bình!
- Thì ra là Lục tiểu hữu!
Long Hòe lão tổ nghe tiếng cười nói, mấy vị Chân Linh tu sĩ đi theo bên người vốn thần thái đề phòng cũng đua nhau hòa hoãn xuống, bắt đầu nhìn về phía mảnh trận pháp không gian bị khai ích ra ngoài.
- Lục đạo hữu ba vị đúng là thật bản lĩnh, không ngờ lại nhất cử phá vỡ sáu tòa trận pháp không gian, lợi hại!
Thất Phiển lão tổ thấy không gian bị đánh xuyên trước mặt, mặt mũi kinh ngạc thở dài nói.
Không chỉ Thất Phiến lão tổ, chính là hổ tộc trưởng cùng với Quảng Nguyên lão tổ trọng thương bên cạnh trong thần sắc cũng lóe ra khó có thể tin. Ngược lại vị Trùng Trĩ nhất tộc Hồ Điệp Tiên Tử lấy lụa mỏng che mặt bên cạnh không nhìn ra thần sắc trên mặt, tựa hồ đối với đám người Lục Bình hiển lộ thực lực cũng không để trong lòng vậy.
Vẻ mặt Lục Bình rất xấu hổ lắc đầu một cái, nói:
- Nói ra thật xấu hổ, đây không phải đều là công của đám ba người bọn ta. Nếu không phải có Thiên Mã tộc trưởng lấy cái chết trì hoãn hai con Chân Ma vây công, tại hạ cùng với Mề đạo hữu sợ rằng sớm đã bỏ mạng do Chân Ma vây công, cuối cùng cũng không cùng Sở Phiên Vân tiền bối hội hợp; mặt khác sau khi có hai tòa trận pháp không gian bị đánh thông, bên trong chỉ để lại bản mệnh lệnh bảo của Diệu Hiền đạo hữu cùng Cao Lăng Phong đạo hữu bé tan tành, xem ra hai vị đã bị gặp nạn vẫn lạc.
Thiên Mã tộc trưởng cùng Lục Thái Bình có mối thù giết con, Thiên Mã tộc trưởng sẽ thay hắn liều chết ngăn trở Chân Ma vây công sao? Mọi người nghe không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nếu ai tin tưởng Lục Bình nói như vậy thì quả đúng là chuyện hài hước lớn nhất trong thiên hạ rồi!
Nhưng Lục Bình nói cũng rõ ràng, còn có Mễ Huyền Sách một bên lên tiếng chứng minh. Lúc này tất cả mọi người thuộc về trong hiểm cảnh không biết, đương nhiên sẽ không có người cùng Lục Bình phân biện trên chuyện này. Chính hổ tộc trưởng cùng Thiên Mã tộc trưởng giao nhau quá mức chân chính cũng chỉ là lỗ mũi phun ra một tiếng hừ lạnh lập tức không nói nữa.
Nghiễm Nguyên lão tổ thở dài một cái, nói:
- Thiên Mã tộc trưởng, Diêu đạo hữu, Cao đạo hữu, lập tức bỏ mình ba vị Chân Linh tu sĩ, bọn ta trước đó nếu không phải có Long Hòe lão tổ tiền bối cứu giúp, tám chín phần mười cũng tránh không khỏi Chân Ma vây công. Dù vậy, trong sáu tòa trận pháp không gian bọn ta đả thông, vẫn có Trùng Thiên các Lệnh Hồ đạo hữu bị Chân Ma vây giết. Tại hạ cùng với hồ đạo hữu cũng chia nhau bị Chân Ma trọng thương.
Làm sự tồn tại đứng đầu nhất của phương thế giới này, trong mắt sinh linh của phương thế giới này, bọn họ đều có thể nói là sự tồn tại vô địch, nhận hết sự sùng bái kính ngưỡng của mọi người. Cũng trong cho tòa thông đạo đại trận quỷ dị này, trong thời gian ngắn ngủi, dễ dàng bỏ mình bốn người như thế, trong lúc nhất thời không khỏi nổi lên hí hư chị niệm.
- Hừ, từ khai thiên đến bây giờ, không biết có bao nhiêu Chân Linh tu sĩ tiến vào thông đạo đại trận này liền yểu vô âm tin. Trong đó không thiếu người có thực lực tương đương cùng bọn ta, thậm chí càng là người kinh sắc tuyệt diêm cũng chưa chắc không có. Bọn họ không thể thành công, bọn ta bỏ ra những giá cao này coi là cái gì. Nghiêm Nguyên đạo hữu nếu ngay cả tầng này cũng không nhìn ra, theo ý của tại hạ, các hạ trở về Ngũ Hành tông quãng đời cuối cùng đi, ít nhất còn có thể chia vào danh tiếng của tổ tông ăn mấy trăm năm hương khói!
Hỗ tộc trưởng liên phiên cướp sạch cũng không làm Nghiễm Nguyên lão tổ cảm thấy khó chịu, ngược lại, Nghiễm Nguyên lão tổ cười một tiếng “ha ha”, nói:
- Cũng do lão phu đa sầu đa cảm hư tinh thần của các vị. Hổ đạo hữu nói cực phải là lão phu làm kiêu, vừa bước chân vào thông đạo đại trận thì không hề có đường quay đầu lại nữa, không phải là sống tức chết mà thôi!
Dứt lời, Nghiêm Nguyên lão tổ không ngờ lại hướng hổ tộc trưởng còn thi lệ một cái. Hổ tộc trưởng ngược cũng bình yên tiếp nhận, hơi hoàn nửa lễ.
Lục Bình có thể cảm nhận được từ chí nồng đặc từ trên người hai người. Sự nguy hiểm trong thông đạo đại trận không thể dò được, người giật dây lưu lại thủ đoạn ứng đối hiển nhiên không chỉ có những thứ này, lây trạng thái trọng thương của hai người lúc này, có lẽ lập tức sẽ bỏ mạng trong nguy cơ kế tiếp.
Lúc này đi thông thông đạo đại trận truy tìm đường trường sinh đối với hai người mà nói đã không thực tế. Bọn họ tiếp tục chống đỡ chính là muốn nhìn một chút hắc thủ phía sau màn bày khai thiên âm mưu. Chỉ cần bọn họ kiên trì sống tiếp, sẽ tiến hơn một bước đáy mê của khoảng cách âm mưu đó, muốn chết cũng phải chết minh bạch.
- Lục tiểu hữu hôm nay xem ra cũng đã tu luyện viên mãn Chân Linh đệ nhất cảnh, bản mệnh nguyên thủy xem ra cũng đã ngưng tụ thành hình rồi đúng không?
Long Hòe lão tổ cười dò hỏi, tuy nhiên trong giọng nói cực kỳ đốc định. Dựa theo tình cảnh trong quá trình đã thông trận pháp không gian trước đó mà xét, số lượng Chân Mã tồn tại trong môi một tòa trận pháp không gian phải là cùng giống với thực lực của tu sĩ cùng tiến vào không gian.
Có thực lực tự thân ứng đối hai con Chân Ma không rơi xuống thể hạ phong, tu vì như vậy chí ít đã đạt đến Chân Linh đệ nhất cảnh hậu kỳ.