Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chân Linh Cửu Biến

Chương 1730: Suy đoán (2)



Long Hòe lão tổ tiếp tục nói:
- Lão phu nói cho chư vị đạo hữu những thứ này, thật ra thì cũng vì chứng minh với chư vị một chuyện, đó chính là bản thể của lão phu vốn làm một đạo hậu thủ do Giao đạo nhân cho xuống. Nếu không phải Giao đạo nhân thần hồn câu diệt, nhưng phàm có chút xíu ý thức trở về, lão phu không cách nào khai ích linh trí tự thân hóa thành linh yêu.
Lục Kiếm lão tổ mặt mũi vẻ kinh hãi, nói:
- Ý của tiền bối là nói, nói là...
Long Hòe lão tổ nhìn Lục Kiếm lão tổ lời ra đến khóe miệng thủy chung không nói ra, vì vậy gật đầu một cái nói:
- Suy nghĩ trong lòng đạo hữu không sai. Giao đạo nhân đã bỏ mình, thần hồn câu diệt!
May là mọi người tại chỗ đều là giáo giáo giả của phương thế giới này, bơi lội với gió lớn sóng lớn của lằn ranh bỏ mình không biết đã trải qua bao nhiêu, phút chốc nghe tin tức của Long Hòe lão tổ như cũ là bị một mảnh khiếp sợ trầm mặc, chỉ để lại phong tuyết đầy trời bên ngoài ao băng phát ra tiếng vang ai oán quỷ khóc sói gào.
Hồi lâu, vẫn là Tiểu Bạch Vũ quanh thân kiếm ý tung hoành, rít giọng hỏi:
- Tiền bối có biết Giao đao nhân vì sao vẫn lạc, mấy vị khai thiên lão tổ khác có khỏe mạnh hay không? Giao đạo nhân chết có liên quan như thế nào cùng thông đạo đại trận?
Mọi người nhanh tỉnh lại, ánh mắt lần nữa nhìn về Long Hòe lão tổ. Tuy nhiên Long Hòe lão tố cười khổ mặc dù không ngoài dự liệu của mọi người, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút tiếc hận, lại nghĩ tới chuyến đi đến lối đi lần này, trong lòng mọi người không khỏi nặng nề.
- Lão phu tiếp thu được bộ phận ký ức Giao đạo nhân lưu lại chính là trước khi ông ta đi thông đạo đại trận rời khỏi phương thế giới này. Chuyện sau khi bọn họ tiến vào thông đạo đại trận một chút cũng không, cho dù là một ít ký ức rời rạc cũng không tồn tại. Hay hoặc giả là vốn có chút suy đoán, những linh trí của lão phu lúc ra đời lại giải tán những truyền thừa khác.
- Tuy nhiên từ một ít mảnh vụn ký ức của ông ta được lão phu thừa kế mà xét, tựa hồ bọn họ đi thông đạo đại trận có lý do bất đắc dĩ. Lão phu suy đoán bọn họ xem ra là vì tìm kiếm một ít thứ gì.
Hạng lão tổ ánh mắt lập lòe. Lục Bình khẽ chau mày, trong lòng nghĩ tới một tờ thủ thư của Giao đạo nhân trên khăn gấm của Loan đạo nhân:
- Bắc Hải đánh một trận, chuyện liên quan đến tiên thiên!
“Tiên thiên” rốt cuộc là cái gì, có phải là thứ mà khai thiên thất tổ muốn tìm được Long Hòe nói không?
Long Hòe lão tổ nói rất nhiều có liên quan tới chuyện lý thú giữa khai thiên thất tổ mà ông ta kế thừa. Chút thứ đó có thể nói địa đạo đạo khai thiên tin tức bí mật, thậm chí bao gồm một ít miêu tả của Giao đạo nhân đối với tính tình mấy vị khai thiên lão tổ khác, đánh giá cách làm việc vân vân.
Những thứ đồ này không chỉ Lục Bình, chính là tất cả Chân Linh tu sĩ khác sau khi nghe hiển nhiên cũng đều thần thái khác nhau. Có thể thấy những tin tức bí mật này mang tới cho mọi người bất ngờ không ít.
Nhưng mà chút tin tức bí mật này trong tu luyện giới có lẽ có thể đưa tới phong ba cực lớn, trong đó chân chính dính đến thông đạo đại trận cũng cực ít.
Lục Bình không biết Long Hòe lão tổ rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều không nói ra, nhưng hắn biết được Long Hòe lão tổ cũng có bí mật của ông ta. Hơn nữa Lục Bình tin tưởng tất cả Chân Linh tu sĩ tại chỗ đều cùng một dạng hoài nghi như hắn. Thậm chí bản thân Long Hòe lão tổ cũng biết không có người hoàn toàn tin tưởng ông ta.
Thế nhưng phải làm thế nào đây, chỉ cần tất cả mọi người cùng tiến vào thông đạo đại trận vậy là đủ rồi. Đến lúc đó vì xông phá gia trì trói buộc trên người bọn họ, tất cả tu sĩ mơ tưởng theo đuổi để cầu trường sinh, bọn họ đều không thể không đứng bên mình.
- Nơi này chính là cửa vào của thông đạo đại trận, cánh cửa rời khỏi phương thế giới này đúng không?
Long Hòe lão tổ cười đáp:
- Mỗi một Chân Linh tu sĩ đều có thể thông qua trong minh minh cảm ứng đối với vô hạn tinh không mà tìm được một chỗ khe hở duy nhất của phương thế giới này!
Vách bằng đá đứng thẳng tắp vút tới trời, cho dù những Chân Linh tu sĩ tự tin ở phương thế giới này tâm dữ thiên tề, lúc này đứng dưới vách bằng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được tự thân nhỏ bé.
- Tiền bối đã tới nơi này sao?
Thất Phiến lão tổ kinh ngạc hỏi.
- Làm sao có thể!
Long Hòe lão tổ thấy buồn cười:
- Bất quá là thừa kế chút ký ức do Giao đạo nhân lưu lại thôi, thật ra thì phàm Chân Linh tu sĩ đi tới Bắc Băng nguyên đều sẽ tìm tới nơi này.
Mấy vị Chân Linh tu sĩ chớp mắt thấy vách bằng lập tức bắt đầu thị triển các loại đồng thuật thần thông, tựa hồ có thể nhìn thấu chân tướng sau vách bằng.
Trong lòng Lục Bình chợt động, ánh sáng màu vàng tím trong hai mắt đột nhiên bắn ra ba thước, đưa đến không ít Chân Linh tu sĩ nhìn qua phía hắn. Tuy nhiên hôm nay Lục Bình sớm đã không che che giấu giấu thực lực của mình nữa, mặc cho những Chân Linh tu sĩ khác suy đoán đối với loại thần kỳ đồng thuật của hắn.
Trong chư vị Chân Linh tu sĩ tại chỗ không phải là không người tu luyện qua Tam Thanh Chân Đồng, thế nhưng Lục Bình Tam Thanh Chân Đồng sau khi tu luyện viên mãn, hay bởi vì lúc dung hợp huyết mạch của Huyết Ưng nhất tộc, khiến cho đồng thuật thần thông của hắn tiến hơn một bước. Sau khi thành tựu Chân Linh, đồng thuật của Lục Bình thậm chí có thể khám phá hư không.
Bản thân Lục Bình mặc dù cũng không tinh thông trận pháp, nhưng dựa vào đồng thuật thần thông hai mắt của hắn, phần lớn trận pháp của phương thế giới này đều có thể bị Lục Bình nhìn ra hư thật mà dễ dàng phá giải.
Thế nhưng khi Lục Bình nhìn mảnh vách bằng ánh mắt phảng phất bị một tầng đồ vật không thấy rõ trở cách. Tầng đồ vật ấy khiến cho Lục Bình quen thuộc dị thường, chính là không gian bích chướng của phương thế giới này.
Trong lòng Lục Bình chợt động, ánh mắt nháy nháy, tuy nhiên vẫn không cách nào hoàn toàn phá vỡ đạo không gian bích chướng ấy. Nhưng hắn có thể loáng thoáng thấy phía sau đạo không gian bích chướng tựa hồ đứng vững thứ gì quen thuộc. Lục Bình khẽ cau mày.
Lúc này, mấy vị Chân Linh tu sĩ thi triển đồng thuật thần thông đua nhau tan hết linh quang trong hai mắt, nhìn thấy hai mắt của Lục Bình vẫn lóe ra ánh sáng, vì vậy đua nhau nhìn về phía hắn.
- Lục tiểu hữu có phát hiện gì không?
Bích Hải linh xà tộc trưởng Sở Phiên Vân hỏi trước.
Lục Bình thu liễm ánh sáng trong hai mắt, lắc lắc đầu đáp:
- Nhìn không rõ lắm.
Mọi người cho rằng Lục Bình chẳng qua vì đẹp mặt mũi mà hàm hồ kỳ từ, thật ra thì không thấy gì cả, trong lòng thầm nghĩ Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên cuối cùng quá mức trẻ tuổi, tu vị thực lực mặc dù có, nhưng lòng háo thắng của người trẻ tuổi này cũng không giảm. Thiên Mã tộc trưởng đó thậm chí mặt ngậm giễu cợt cười nhạt ra tiếng. Ngay cả Sở Phiên Vân cũng cho rằng như thế, lắc đầu một cái liền không hỏi thăm Lục Bình nữa.
- Có một chuyện vãn bối thật ra vẫn một mực không hiểu!
Chương trước Chương tiếp
Loading...