Chân Linh Cửu Biến
Chương 1681: Phúc diệt (tiếp - 4)
Con chim đón gió phồng lên. Một tiếng ré dài chấn đắc ông ông vang trong hai lô tại Lục Bình, khi nhìn lại vẫn là một con cự bằng dài chừng mười trượng. Hai cánh đưa ra còn có gần trăm trượng, bay thẳng lên trong bầu trời, rất có cảm giác che khuất bầu trời. Trên cánh chim thất sắc ti ti lội quang lập lòe, giống như bá chủ giữa thiên địa, chưởng không hết thảy sinh tử của sinh linh ở phương thiên địa này, lâm nhiên không thể xâm phạm.
Mà Long Hòe lão tổ khi đó phảng phất nghĩ tới điều gì vậy, đầu tiên là giật mình theo sát lại giọng kinh sợ nói:
- Lôi linh, xem ra người chính là lỗi linh! Không ngờ Vũ Văn thế gia lại còn có thủ đoạn như vậy, không ngờ lại có thể gọi ra người từ trong Thất Bảo Lôi Hồ!
Khí tức màu xanh biếc quanh quẩn trên dưới quanh thân Long Hòe lão tổ. Từng đạo một thân ảnh của Giao Long quanh quẩn bốn phía. Mà lôi bằng chớp mắt nhìn thấy những giao ảnh đó liền giống như nhận biết hết một vị sinh tử đại thù vậy, hai mắt trong nháy mắt trở nên máu đỏ, quanh thân trên dưới lệ khí đại thịnh
Hai cánh của lối bằng một trận, toàn bộ thân thể ở giữa hư không hóa thành một cái lưu quang phóng tới Long Hòe lão tổ, rồi sau đó toàn bộ bầu trời liền hóa thành lội quang đại dương, hư không bị tê liệt. Thương Sơn ngọn núi một tòa tiếp theo một tòa bị mòn thấp, gọt ngang, nổ tung, sụp đổ, trong đó còn kèm theo từng tiếng bằng minh giao hống thê lương.
Lúc này Lục Bình coi như là toàn lực thi triển “Tam Thanh Chân Đồng” cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ hai đạo bóng dáng to lớn lập lòe trên dưới bên trong phạm vi toàn bộ dãy núi Thương Sơn. Trừ hắn ra ở tại tràng thì chỉ có ba vị Chân linh tu sĩ là có thể bám sát cùng với hai người. Các đại thuần dương tu sĩ còn lại giỏi lắm cũng chỉ có thể thấy rõ một đoàn thanh khí cùng với một đoàn lội quang bay lượn trên dưới giữa không trung, chỗ đi qua núi sông băng bể, hư không nổ tung vũ luyện điên phong.
Lục Bình dường như có điều phát hiện, trong giây lát ngẩng đầu nhìn lại. Hắn thấy màu đỏ tím ở mặt ngoài của Thất Bảo Lôi Hồ lúc trước vốn trôi lơ lửng với bầu trời Vũ Văn thế gia trú địa hôm nay hiện giờ lại đang chậm rãi rút đi.
Mà toàn bộ bản thể của Thất Bảo Lôi Hồ dường như cũng đang chậm rãi trở thành nhạt, nhìn qua phảng phất hư ảo không tồn tại vậy.
Lục Bình có lòng muốn tìm tòi đến cùng, nhưng lúc này hắn nào dám khinh cử vọng động. Thời điểm hắn cúi đầu nhìn lại, trong Vũ Văn thế gia trú địa dường như cũng nổi lên chút thay đổi. Trong thần niệm cảm giác của Lục Bình, tựa hồ không ít sinh cơ liên tiếp biến mất trí địa. Trong lòng Lục Bình chợt động, thầm nói đây cũng không phải là có người do Long Hòe lão tổ cùng lôi bằng giao thủ bị liên lụy mà chết, xem ra là Vũ Văn thế gia khai ích đường dây bí mật gì đó, muốn đem con em gia tộc rời khỏi Thương Sơn, bảo tồn gia tộc huyết mạch.
Thần niệm của Lục Bình mặc dù bị ảnh hưởng cực lớn do đại chiến phía trước, nhưng vẫn hết sức điều tra trong hư không bốn phía, vậy mà chưa hề phát hiện có chút không gian ba động, hiểu được đó tất nhiên là Vũ Văn thể gia cất giấu thủ đoạn bảo vệ tánh mạng. Nhưng phàm loại thủ đoạn này cũng tất nhiên không cách nào đại quy mô truyền tống, vì vậy có thể từ trong chạy trốn tất nhiên chỉ có thể là một phần nhỏ tinh hoa nhất của Vũ Văn thế gia. Vì vậy mới có thể tránh khỏi không gian ba động kịch liệt do song phương đại chiến sinh ra như thế.
Trận đấu giữa Long Hòe lão tổ cùng lôi bằng vẫn tiếp tục. Tuy nhiên dù quá trình song phương giao phong ngay cả Lục Bình đều cực kỳ khó khăn nắm bắt, nhưng hắn vẫn đại khái có thể nhìn ra lúc này Long Hòe lão tổ rơi xuống thế hạ phong. Quang đoàn màu xanh biếc cùng với thất sắc lôi quang đoàn chia ra đại diện hai người ngay từ đầu vẫn có thể chia đều thu sắc thể đều lực địch, nhưng rất nhanh toàn bộ thất sắc lội quang liền chiếm cứ toàn bộ phần lớn quang đoàn. Toàn bộ thân hình của Long Hòe lão tổ cơ hồ đều phải bị bao phủ trong lối quang.
Tình cảnh này không chỉ là đối với Lục Bình mà nói cũng phải hít một hơi khí lạnh, chính là nhóm người Tiêu Bạch Vũ ba vị Chân linh tu sĩ cũng khuôn mặt vẻ khiếp sợ.
Phải biết từ Đông Hải đến nay, Long Hòe lão tổ thể hiện ra thực lực đã đủ tất cả mọi người cảm thấy chấn động. Nhưng vị người thần thông ấy từ xuất thế ban đầu đã cơ hồ chiếm cứ vị trí đệ nhất cao thủ của tu luyện giới lúc này không ngờ lại bị khí linh của một món linh bảo hoàn toàn áp chế.
Mấy người mỗi người kinh hãi, tự nghĩ nếu đổi lại mình, lúc này sợ rằng sớm đã hoàn toàn thoát đi, vạn lần không dám cùng phân cao thấp nữa. Vũ Văn thế gia lại còn có thủ đoạn giấu giếm tới bực này, thật là làm người ta rét sợ.
Tuy nhiên nghĩ tới thân phận của Thất Bảo Lôi Hồ khai thiên đệ nhất thần khí, ba người dường như cũng có hiểu được, nhưng cuối cùng cũng bất quá lưu lại một đạo cảm thán không hổ là đệ nhất thần khí!
Long Hòe lão tổ dù sao cũng là sinh linh của phương thiên địa này. Con lôi bằng đó hiển nhiên là thủ đoạn được Vũ Văn Phá Thiên thông qua hiến tế cho gọi từ trong Thất Bảo Lội Hồ. Mà loại thủ đoạn này hiển nhiên cũng có lúc công hiệu, tuy nhiên không biết dài ngắn. Nhưng nghĩ rằng một khi Long Hòe lão tổ có thể kiên trì, chiến thắng chẳng qua là thời gian dài ngắn thôi.
Tuy nhiên từ trước Long Hòe lão tổ nói phán đoán, con lôi bằng đó cũng có thể là khí linh của Thất Bảo Lôi Hồ. Nếu thật như vậy, con lôi bằng đó đương nhiên có thể tự do ra vào Thất Bảo Lôi Hồ mới phải. Dù sao chẳng qua là khí linh của thuần dương Linh Bảo lại đã có năng lực rời đi bản thể
Nhưng trên thực tế Long Hòe lão tố rõ ràng cũng không tính vì vậy đi xuống. Một thanh âm tựa như rống tựa như ngâm truyền tới từ trong thất sắc lội quang. Ánh sáng màu Long Hòe lão tổ dưới Thất Bảo Lôi Hồ chèn ép rốt cục thân hóa Mộc giao Chân linh!
Một con cự giao màu xanh lá cây thân dài tám mươi mốt trượng nhất cử xông phá thất sắc lôi quang. Rồi sau đó một tiếng kêu to bén nhọn vang lên. Lôi bằng cũng đuổi theo sát đuôi. Một đôi móng nhọn sắp bắt được đuôi giao, đồng thời cái mỏ bén nhọn nổ lên lôi quang sắc bén mổ trên người giao.
Ngay vào lúc lôi bằng khó khăn lắm đuổi theo, Mộc giao đột nhiên xoay người một cái, đuôi giao màu xanh biếc vung một cái về phía trên. Lôi bằng toàn lực phiến động hai cánh cố gắng tránh né. Nhưng đuôi giao rút ra bỏ rơi linh khí phong áp giữa mang động cùng với không gian chấn động trong nháy mắt đánh ở dưới bụng lội băng, đồng thời giao thân lộn một cái cũng tránh được một đôi cự trảo của lối bằng.
Cùng lúc đó, Mộc giao xoay người lại nửa người trên đã treo đứng, một cái cự trão quét ngang tới. Cái mỏ to của lối bằng cũng gặp một kích nặng nề. Trong một đạo tiếng kêu thảm thê lương, lồi bằng tức thì bị quạt bay. Lối quang tứ tán đem dãy núi bốn phía lần nữa san bằng hết ba tòa. Các người đại thần thông đã hoàn toàn tránh ra không thể không lần nữa tránh xa..
Long Hòe lão tổ biến thành Chân linh Mộc giao lúc này miệng phun tiếng người, cao giọng cười nói:
- Chư vị không phải là muốn xem chứng cớ sao, chứng cớ lập tức sẽ có ngay thôi!
Mà Long Hòe lão tổ khi đó phảng phất nghĩ tới điều gì vậy, đầu tiên là giật mình theo sát lại giọng kinh sợ nói:
- Lôi linh, xem ra người chính là lỗi linh! Không ngờ Vũ Văn thế gia lại còn có thủ đoạn như vậy, không ngờ lại có thể gọi ra người từ trong Thất Bảo Lôi Hồ!
Khí tức màu xanh biếc quanh quẩn trên dưới quanh thân Long Hòe lão tổ. Từng đạo một thân ảnh của Giao Long quanh quẩn bốn phía. Mà lôi bằng chớp mắt nhìn thấy những giao ảnh đó liền giống như nhận biết hết một vị sinh tử đại thù vậy, hai mắt trong nháy mắt trở nên máu đỏ, quanh thân trên dưới lệ khí đại thịnh
Hai cánh của lối bằng một trận, toàn bộ thân thể ở giữa hư không hóa thành một cái lưu quang phóng tới Long Hòe lão tổ, rồi sau đó toàn bộ bầu trời liền hóa thành lội quang đại dương, hư không bị tê liệt. Thương Sơn ngọn núi một tòa tiếp theo một tòa bị mòn thấp, gọt ngang, nổ tung, sụp đổ, trong đó còn kèm theo từng tiếng bằng minh giao hống thê lương.
Lúc này Lục Bình coi như là toàn lực thi triển “Tam Thanh Chân Đồng” cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ hai đạo bóng dáng to lớn lập lòe trên dưới bên trong phạm vi toàn bộ dãy núi Thương Sơn. Trừ hắn ra ở tại tràng thì chỉ có ba vị Chân linh tu sĩ là có thể bám sát cùng với hai người. Các đại thuần dương tu sĩ còn lại giỏi lắm cũng chỉ có thể thấy rõ một đoàn thanh khí cùng với một đoàn lội quang bay lượn trên dưới giữa không trung, chỗ đi qua núi sông băng bể, hư không nổ tung vũ luyện điên phong.
Lục Bình dường như có điều phát hiện, trong giây lát ngẩng đầu nhìn lại. Hắn thấy màu đỏ tím ở mặt ngoài của Thất Bảo Lôi Hồ lúc trước vốn trôi lơ lửng với bầu trời Vũ Văn thế gia trú địa hôm nay hiện giờ lại đang chậm rãi rút đi.
Mà toàn bộ bản thể của Thất Bảo Lôi Hồ dường như cũng đang chậm rãi trở thành nhạt, nhìn qua phảng phất hư ảo không tồn tại vậy.
Lục Bình có lòng muốn tìm tòi đến cùng, nhưng lúc này hắn nào dám khinh cử vọng động. Thời điểm hắn cúi đầu nhìn lại, trong Vũ Văn thế gia trú địa dường như cũng nổi lên chút thay đổi. Trong thần niệm cảm giác của Lục Bình, tựa hồ không ít sinh cơ liên tiếp biến mất trí địa. Trong lòng Lục Bình chợt động, thầm nói đây cũng không phải là có người do Long Hòe lão tổ cùng lôi bằng giao thủ bị liên lụy mà chết, xem ra là Vũ Văn thế gia khai ích đường dây bí mật gì đó, muốn đem con em gia tộc rời khỏi Thương Sơn, bảo tồn gia tộc huyết mạch.
Thần niệm của Lục Bình mặc dù bị ảnh hưởng cực lớn do đại chiến phía trước, nhưng vẫn hết sức điều tra trong hư không bốn phía, vậy mà chưa hề phát hiện có chút không gian ba động, hiểu được đó tất nhiên là Vũ Văn thể gia cất giấu thủ đoạn bảo vệ tánh mạng. Nhưng phàm loại thủ đoạn này cũng tất nhiên không cách nào đại quy mô truyền tống, vì vậy có thể từ trong chạy trốn tất nhiên chỉ có thể là một phần nhỏ tinh hoa nhất của Vũ Văn thế gia. Vì vậy mới có thể tránh khỏi không gian ba động kịch liệt do song phương đại chiến sinh ra như thế.
Trận đấu giữa Long Hòe lão tổ cùng lôi bằng vẫn tiếp tục. Tuy nhiên dù quá trình song phương giao phong ngay cả Lục Bình đều cực kỳ khó khăn nắm bắt, nhưng hắn vẫn đại khái có thể nhìn ra lúc này Long Hòe lão tổ rơi xuống thế hạ phong. Quang đoàn màu xanh biếc cùng với thất sắc lôi quang đoàn chia ra đại diện hai người ngay từ đầu vẫn có thể chia đều thu sắc thể đều lực địch, nhưng rất nhanh toàn bộ thất sắc lội quang liền chiếm cứ toàn bộ phần lớn quang đoàn. Toàn bộ thân hình của Long Hòe lão tổ cơ hồ đều phải bị bao phủ trong lối quang.
Tình cảnh này không chỉ là đối với Lục Bình mà nói cũng phải hít một hơi khí lạnh, chính là nhóm người Tiêu Bạch Vũ ba vị Chân linh tu sĩ cũng khuôn mặt vẻ khiếp sợ.
Phải biết từ Đông Hải đến nay, Long Hòe lão tổ thể hiện ra thực lực đã đủ tất cả mọi người cảm thấy chấn động. Nhưng vị người thần thông ấy từ xuất thế ban đầu đã cơ hồ chiếm cứ vị trí đệ nhất cao thủ của tu luyện giới lúc này không ngờ lại bị khí linh của một món linh bảo hoàn toàn áp chế.
Mấy người mỗi người kinh hãi, tự nghĩ nếu đổi lại mình, lúc này sợ rằng sớm đã hoàn toàn thoát đi, vạn lần không dám cùng phân cao thấp nữa. Vũ Văn thế gia lại còn có thủ đoạn giấu giếm tới bực này, thật là làm người ta rét sợ.
Tuy nhiên nghĩ tới thân phận của Thất Bảo Lôi Hồ khai thiên đệ nhất thần khí, ba người dường như cũng có hiểu được, nhưng cuối cùng cũng bất quá lưu lại một đạo cảm thán không hổ là đệ nhất thần khí!
Long Hòe lão tổ dù sao cũng là sinh linh của phương thiên địa này. Con lôi bằng đó hiển nhiên là thủ đoạn được Vũ Văn Phá Thiên thông qua hiến tế cho gọi từ trong Thất Bảo Lội Hồ. Mà loại thủ đoạn này hiển nhiên cũng có lúc công hiệu, tuy nhiên không biết dài ngắn. Nhưng nghĩ rằng một khi Long Hòe lão tổ có thể kiên trì, chiến thắng chẳng qua là thời gian dài ngắn thôi.
Tuy nhiên từ trước Long Hòe lão tổ nói phán đoán, con lôi bằng đó cũng có thể là khí linh của Thất Bảo Lôi Hồ. Nếu thật như vậy, con lôi bằng đó đương nhiên có thể tự do ra vào Thất Bảo Lôi Hồ mới phải. Dù sao chẳng qua là khí linh của thuần dương Linh Bảo lại đã có năng lực rời đi bản thể
Nhưng trên thực tế Long Hòe lão tố rõ ràng cũng không tính vì vậy đi xuống. Một thanh âm tựa như rống tựa như ngâm truyền tới từ trong thất sắc lội quang. Ánh sáng màu Long Hòe lão tổ dưới Thất Bảo Lôi Hồ chèn ép rốt cục thân hóa Mộc giao Chân linh!
Một con cự giao màu xanh lá cây thân dài tám mươi mốt trượng nhất cử xông phá thất sắc lôi quang. Rồi sau đó một tiếng kêu to bén nhọn vang lên. Lôi bằng cũng đuổi theo sát đuôi. Một đôi móng nhọn sắp bắt được đuôi giao, đồng thời cái mỏ bén nhọn nổ lên lôi quang sắc bén mổ trên người giao.
Ngay vào lúc lôi bằng khó khăn lắm đuổi theo, Mộc giao đột nhiên xoay người một cái, đuôi giao màu xanh biếc vung một cái về phía trên. Lôi bằng toàn lực phiến động hai cánh cố gắng tránh né. Nhưng đuôi giao rút ra bỏ rơi linh khí phong áp giữa mang động cùng với không gian chấn động trong nháy mắt đánh ở dưới bụng lội băng, đồng thời giao thân lộn một cái cũng tránh được một đôi cự trảo của lối bằng.
Cùng lúc đó, Mộc giao xoay người lại nửa người trên đã treo đứng, một cái cự trão quét ngang tới. Cái mỏ to của lối bằng cũng gặp một kích nặng nề. Trong một đạo tiếng kêu thảm thê lương, lồi bằng tức thì bị quạt bay. Lối quang tứ tán đem dãy núi bốn phía lần nữa san bằng hết ba tòa. Các người đại thần thông đã hoàn toàn tránh ra không thể không lần nữa tránh xa..
Long Hòe lão tổ biến thành Chân linh Mộc giao lúc này miệng phun tiếng người, cao giọng cười nói:
- Chư vị không phải là muốn xem chứng cớ sao, chứng cớ lập tức sẽ có ngay thôi!