Chân Linh Cửu Biến
Chương 162: Chỉ một kiếm
Dịch giả: Titan
Trong Thất Tinh thiên, trình độ linh khí nồng đặc tương đương với một đại hình linh mạch. Vậy mà hơn vạn năm qua, Thất Tinh thiên mấy mươi lần khai mở lại không người có thể phát hiện linh mạch trong Thất Tinh thiên nằm ở chỗ nào.
Nhưng mà, Thất Tinh thiên mỗi lần khai mở, đối với tán tu tu vi đang ở dung huyết kỳ điên phong, sắp bước vào đoán đan kỳ, hoặc là tu sĩ thuộc trung tiểu thế lực tại Bắc Hải mà nói, là là một lần cơ duyên hiếm có để đột phá tu vi, tiến lên đoán đan kỳ.
Điều đáng tiếc chính là, Thất Tinh thiên mỗi lần mở ra chỉ có ba tháng. Mặc dù như thế, nó vẫn hấp dẫn đại lượng tu sĩ. Và mỗi khi Thất Tinh thiên quan bế, thì Bắc Hải đều xuất hiện thêm một nhóm đoán đan chân nhân mới ra đời.
Lục Bình không nghĩ là mình có thể chứng kiến một vị đoán đan chân nhân ra đời, càng làm cho hắn mừng rỡ chính là: điều này cũng mang đến cho hắn một cơ duyên.
Tu sĩ tu vi mỗi khi sản sinh đột phá mang vượt qua giai đoạn, sự đột phá này sẽ sinh ra xoay linh khí tụ tập đại lượng thiên địa linh khí. Những linh khí này không chỉ có thể dùng để chống đỡ giúp cho tu sĩ đột phá tu vi, mà còn có thể sử dụng giúp tu sĩ củng cố căn cơ của tu vi mới vừa đột phá.
Nhưng trạng huống đặc thù của Thất Tinh thiên khiến cho tu sĩ vừa đột phá đoán đan kỳ xong, thì trong nháy mắt đã bị truyền tống trở về Bắc Hải, khiến cho linh khí hội tụ để củng cố tu vi không đất dụng võ, chỉ có thể từ từ tản mát đi.
Lục Bình chính là muốn nắm bắt được khoảng thời gian linh khí chưa tiêu tán này, lợi dụng linh khí nồng hậu tiến hành tu luyện.
Lục Bình đi tới sườn núi đối diện, tìm tới huyệt động, lấy ra một khối trận bàn đặt ở trong, lại đem tám lá cờ nhỏ dựa theo phương vị cắm cho chính xác, rồi một đạo pháp quyết ngưng kết ra, huyệt động trên sườn núi lung lay thoáng một cái liền biến mất không thấy đâu nữa. Lục Bình mở linh thú đại ra, thấy Thanh Loan điểu cùng Bích Hải Linh và còn chưa thức tỉnh. Cũng may Thanh Loan điểu khí tức đã có xu hướng ổn định, xem ra không lâu sau sẽ tỉnh lại.
Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải đem Đại Bảo cùng Đại Quý lần nữa chạy ra ngoài, báo cho bọn chúng trông chừng huyệt động.
Lục Bình ngồi ở trên thượng cấp Tụ Linh bồ đoàn pháp khí, uống vào một viên dung huyết trung kỳ huyết linh đan, hai tay cầm mỗi bên một khối trung phẩm linh thạch, toàn lực vận chuyển "Bắc Hải thính đào quyết" tiến hành tu luyện.
Huyết dịch dựa theo đường vận hành của "Bắc Hải thính đào quyết" mà chảy, phảng phất như sóng biển ba đào ở trong cơ thể Lục Bình phập phồng không ngớt. Một khối Thông Linh ngọc bội bên hông hắn tản mát ra một đoàn sương mù màu tím đem cả người hắn bao phủ lại. Trong huyết động, linh khí nồng độ có thể so sánh với cự hình linh mạch phảng phất như thiêu thân bay vào dập lửa vậy, hướng Lục Bình hội tụ đi, bị Lục Bình từng tia một hấp thu. Chúng lại theo huyết dịch quay trở lại tâm tạng, đem từng tia tinh hoa hội tụ vào trong sáu viên Dung huyết châu ở trong tâm tạng của Lục Bình.
Lục Bình dù sao cũng không phải đoán đan chân nhân, không cách nào đem cái cổ linh khí hội tụ này giữ vững không cho tiêu tan, hay là toàn bộ chuyển hóa thành tu vi được. Ba ngày sau, linh khí trong huyệt động rốt cục trở nên cân bằng cùng với bên ngoài, Lục Bình từ trong tu luyện tỉnh lại, cảm giác toàn thân pháp lực nồng nặc từ huyết mạch thấu tận xương thịt. Chúng tiến hành một lần tấy địch cho xương thịt cốt cách, sau đó, còn lại pháp lực dư thừa lại từ các nơi khắp thân thể tán phát ra, khiến cho toàn thân Lục Bình bị tinh khí lang yên bao phủ.
Đây mới thực là dung huyết sáu tầng điên phong!
Lục Bình từ nhẫn trữ vật lấy ra một ngọc tinh hạp. Bên trong ngọc hạp này chưa bảy viên Dung huyết châu to đầy, chính là Lục Bình đánh chết Nguyên Thủy Cự ngạc sau đó lấy được từ người nó. Hắn vốn định liền một mạch đem tu vi đột phá đến dung huyết tầng bảy, không biết sao Đại Bảo đã liên tục hai lần nhắc nhở Lục Bình, nơi này đã bị người chú ý tới. Ba ngày qua, Đại Bảo thấy ở chung quanh đây ra đã có không dưới ba nhóm nhân tộc tu sĩ và yêu tu xuất hiện.
Lục Bình thần sắc ngưng trọng, đem Đại Bảo thu vào linh thú đại, thần thức khổng lồ hướng bốn phía bên ngoài huyệt động tìm kiếm, phát hiện không ai giám thị, liền đem huyết động phong bế mở ra, đem huyễn trận bố trí trực tiếp phá hư mất, Tường Vân đâu lướt sát mặt đất chọn một phương hướng bay đi.
Lục Bình đột nhiên xuất hiện, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của các tu sĩ ở phụ cận, khiến họ liền bay tới điều tra. Một nhóm tu sĩ có năm người, do Hà Lệ Hân của Thủy Yên các là người mà trước đó Lục Bình đã gặp, dẫn đầu hướng Lục Bình đuổi theo.
Một nhóm tu sĩ khác Lục Bình không nhìn ra lịch, ước chừng bảy tám người, từ một hướng khác nhằm Lục Bình chạy tới, ý đồ nửa đường đem hắn chặn lại.
Nhóm tu sĩ thứ 3 vốn là có khoảng cách gần nhất với Lục Bình, có cơ hội ngăn trở hắn, nhưng cầm đầu là một vị thiếu niên công tử mặc một thân cẩm y màu vàng ra vẻ thú vị nhìn theo Lục Bình từ cạnh bọn họ thoát đi, không xuất thủ ngăn trở.
Lục Bình từ cách bọn họ không xa bay qua, lúc này mới phát hiện sau lưng cẩm y công tử là bảy tám vị tu sĩ. Và tất cả những kẻ này đều là nửa bước hóa hình dung huyết hậu kỳ yêu tu. Trong khi đó, cầm y công tử toàn thân tu vi cao thấp thế nào cũng khó biết, cũng không nhận ra được một chút dấu vết yêu tu. Nếu không phải Lục Bình biết trong Thất Tinh thiên sẽ không chấp nhận có đoán đan tu sĩ, nói không chừng vị cẩm y công tử này là một vị đoán đan kỳ yêu tu chân nhân.
Lục Bình bị ánh mắt thâm thúy của cẩm y công tử nhìn mà cảm thấy rợn người. Hắn một khắc cũng không dám dừng lại, toàn lực ngự sử Tường Vân đầu, mắt thấy sẽ đem hai nhóm người sau lưng đuổi theo mình lập tức bỏ rơi, cẩm y công tử đột nhiên vung tay lên, một đạo kiếm quang chợt lóe, hướng phương hướng Lục Bình đuổi theo.
Kiếm quang ở lúc phát ra liền phát sanh biến hóa, một đạo kiếm quang biến thành hai đạo, ngay sau đó hai đạo biến thành bốn đạo, bốn đạo thay đổi tám đạo, đợi đến biến thành một trăm hai mười tám đạo, thì kiếm quang đã vượt qua sau lưng hai nhóm tu sĩ Thủy Yên các đang đuổi theo Lục Bình.
Đợi đến kiếm quang lóe lên thành năm trăm mười hai đạo, kiếm quang rốt cục không tăng thêm nữa, nhưng hơn năm trăm đạo kiếm quang này đã đuổi kịp Lục Bình. Lục Bình giờ phút này phảng phất lập tức tiến vào trong kiếm hải, nhưng rồi lại gặp được một trận mưa kiếm như nghiêng bồn mà trút vậy.
Luyện kiếm thành phồn! Đây là cao thủ thành tựu kiếm ý cảnh giới!
Lục Bình nổi giận gầm lên một tiếng, bên bờ sinh tử, hắn bộc phát ra toàn lực để cứu vãn lại cái mạng của mình.
Phi Dực kiếm song kiếm cùng múa, có sáu mươi bốn đạo kiếm quang ở trước mặt Lục Bình tạo thành hai đạo kiếm quang kính. Ngay sau đó chính là những tiếng "Tranh tranh" liên tiếp của sắt thép chạm nhau. Phi Dực kiếm một trận ai minh, nhất thời vỡ thành mấy chục khối, rơi rụng xuống mặt đất.
Lục Bình tế luyện Phi Dực kiếm với thời gian lâu nhất. Phi Dực kiếm bị đánh nát, trong thần thức của Lục Bình truyền tới một trận đau nhức, ngực giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, pháp lực trong cơ thể lập tức hao hụt, cổ họng ngọt lịm mùi máu, nhưng bị Lục Bình cố gắng đè nén xuống.
Lục Bình không còn kịp tra xét thương thế, Thanh Hàm kiếm xuất thủ, lại có sáu mươi bốn đạo màu xanh kiếm quang phóng ra. Trong dĩ vãng, Thanh Hàm kiếm quang khôi hoằng vô cùng, nhưng bị cấm y công tử tiện tay một kích này tựa như con đom đóm dưới ánh trăng sáng, nháy mắt liền bị kiếm hải bao phủ. Cũng may Thanh Hàm kiếm là đỉnh giai pháp khí, phẩm chất rất tốt nên không bị thương tổn.
Một đạo sóng nước đột nhiên dâng lên, hướng kiếm hải va chạm mạnh. Lục Bình chỉ huy Thủy Tinh bát liên tiếp ở trước người bày ra ba đạo sóng lớn, nhưng cũng bị kiếm hải ép xuống.
Kiếm hải rốt cục không cấp cho Lục Bình thêm chút thời gian nào, kiếm vũ gào thét xua tan "Âm thiên" trên đỉnh đầu của hắn, cắt rách y phục trên người Lục Bình, lộ ra nội giáp màu vàng kim.
Phía trên nội giáp nhất thời hiện đầy dấu vết lấm tấm, nhưng cuối cùng không bị xuyên thấu một tầng bảo vệ cuối cùng này. Nhưng kiếm thuật tới cấp bậc kiếm ý làm gì có thể dễ dàng ngăn cản như vậy.
Lục Bình rốt cục cũng chịu không nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi. Tường Vân đầu lập tức bị nhuộm thành màu máu đỏ. Lục Bình nương vào lực mà kiếm hải đánh vào, đem búng máu tươi phún ra này hóa thành huyết độn thuật. Tường Vân đầu trên không trung tạo ra một đạo huyết quang đỏ tươi, biến mất ở trong quần sơn.
Cẩm y công tử Hồ" lên một tiếng, nói:
- Không ngờ lại có thể đón một kiếm của bổn công tử mà không chết, quả là hiếm có!
Sau lưng một đại hán có cái lỗ mũi sinh trưởng ở định đầu úng thanh úng khí nói:
- Công tử, có muốn thủ hạ đuổi theo tiêu diệt hắn luôn hay không?
Cẩm y công tử lắc đầu nói:
- Không cần, dưới mắt còn có chuyện quan trọng cần phải làm. Người này ngược lại có chút ý tứ, để lại sau này cho bồn công tử dùng luyện kiếm.
Thủy Yên các mấy người mắt thấy Lục Bình bị cẩm y công tử một kích trọng thương, vốn là sợ hãi thực lực của cẩm y công tử, nhưng thấy cẩm y công tử xuất thủ một lần rồi xoay người mang theo một đám yêu tu nghênh ngang rời đi.
Hà Lệ Hân mừng rỡ, thầm nói Lục Bình đã bị cấm y công tử trọng thương, cho dù dùng huyết độn chạy trốn, sau khi lạc xuống đất cũng sẽ không còn dư lực để trốn nữa. Chỉ cần bắt được người này, chẳng những báo thù cho Cừu Lực Minh sư đệ, có lẽ còn có thể lấy được tung tích của tên tiểu tử ngốc Liêu gia kia. Như vậy, ả nhất định có cơ hội lấy được Dung Tâm đan đan phương. Một khi đem đan phương của đan dược này tặng cho bổn phái, như vậy ả tất được môn phái tiến một bước coi trọng, bồi dưỡng lên cấp đoán đan kỳ không thành vấn đề.
Hà Lệ Hân đám người rất nhanh liền tra tìm được địa điểm sau khi Lục Bình thi triển huyết độn xong rồi đáp xuống. Năm người phân tán ra bay tới, hướng bốn phía tra xét tung tích của Lục Bình.
Chỉ chốc lát sau, khi năm người lần nữa tụ tập chung một chỗ, ai ai đều không phát hiện tung tích của hắn. Năm người đưa mắt nhìn nhau, Hà Lệ Hân thở dài, nói:
- Thôi vậy, tu sĩ đỏ mặt ấy vốn rất quỷ dị, có thể lấy dung huyết sáu tầng tu vi đánh chết Cừu sư đệ, bản thân còn có cái bí thuật bảo vệ tánh mạng gi đó cũng không biết chừng. Dưới mắt trong Thất Tinh thiên long xà hỗn tạp, chẳng những Huyền Linh phái cùng Chân Linh phái đều phái hảo thủ tranh đoạt mấy món bảo vật thất lạc ở trong Thất Tinh thiên, Phúc Hải bang e rằng là sợ cho thiên hạ không loạn mà đổ thêm dầu vào lửa. Yêu tộc cùng nhân tộc đại chiến thì chỉ cần chạm một cái liền bùng nổ. Bọn ta hay là trước hết đem mấy hạng nhiệm vụ do bốn phái giao cho hoàn thành xong rồi hắn hay.
Bốn người khác gật đầu xưng phải, Trương sư muội hỏi:
- Sư tỷ có biết Chân Linh phải cùng Huyền Linh phái muốn tranh đoạt bảo vật gì không, chẳng lẽ Thủy Yên các chúng ta ngồi nhìn hai phái tranh đoạt sao?
Hà Lệ Hân đáp:
- Tự nhiên sẽ không, trên thực tế bốn phái tiền bối từng có giao phó, chúng ta có thể lựa chọn thời cơ thích ứng nhúng tay vào sự tranh đấu của hai phái, từ trong mưu lợi. Bất quá dưới mắt vẫn là phải tìm được tên Liêu gia tiểu tử kia, đem Dung Tâm đan đoạt tới tay rồi hắn nói. Những tiêu gia tử đệ khác tiến vào Thất Tinh thiên phần nhiều là hệ thứ, không thể nào lấy được truyền thừa của loại đan phương này.
Trương sư muội suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu đã như vậy, bọn ta chi bằng chạy thẳng tới Thung lũng Lạc Kim, theo bốn phái lấy được tin tức, Liêu gia tu sĩ mỗi lần ở Thất Tinh thiên khai khải, đều phải đi Thung lũng Lạc Kim đào linh thảo, xem ra là bởi vì nơi đó có linh thảo quý hiếm chuyên luyện chế Dung Tâm đan.
Hà Lệ Hân gật gật đầu nói:
- Không tệ, chỉ bất quá Thung lũng Lạc Kim không có yêu thú khai mở linh trí, nhưng độc thú lại hoành hành. Theo tin đồn, ba trăm năm trước gia chủ Liêu gia lúc đó, chính là gia gia của Liêu Hổ, luyện đan đại sư Liêu Đỉnh áp chế đoán đan kỳ tu vi xâm nhập Thung lũng Lạc Kim. Nhưng không ngờ ông ta ngay cả phong ấn cũng không kịp cởi ra, bị vẫn lạc ở ngay trong thung lũng, khiến cho Liêu gia lúc đó thiếu chút nữa vì thế mà suy lạc. Vì vậy, bọn ta nếu là tiến vào Thung lũng Lạc Kim, nhất định phải vạn phần cần thận.
Mọi người nghe ngay cả đoán đan chân nhân đều bị vẫn lạc ở trong đó, không khỏi hít hà ớn lạnh. Hà Lệ Hân thấy mọi người sợ hãi, cười bảo:
- Có gì phải sợ, trong Thất Tinh thiên cũng không phải chỉ có Thung lũng Lạc Kim là một khối hiểm địa. Những lần Thất Tinh thiên khai khải trước, ở trong đây mất tích chân nhân cũng không phải số ít. Vẫn lạc ở địa phương nào cũng có, nếu không bảo vật để Chân Linh phái cùng Huyền Linh phải tranh đoạt từ đâu mà ra?
Trong Thất Tinh thiên, trình độ linh khí nồng đặc tương đương với một đại hình linh mạch. Vậy mà hơn vạn năm qua, Thất Tinh thiên mấy mươi lần khai mở lại không người có thể phát hiện linh mạch trong Thất Tinh thiên nằm ở chỗ nào.
Nhưng mà, Thất Tinh thiên mỗi lần khai mở, đối với tán tu tu vi đang ở dung huyết kỳ điên phong, sắp bước vào đoán đan kỳ, hoặc là tu sĩ thuộc trung tiểu thế lực tại Bắc Hải mà nói, là là một lần cơ duyên hiếm có để đột phá tu vi, tiến lên đoán đan kỳ.
Điều đáng tiếc chính là, Thất Tinh thiên mỗi lần mở ra chỉ có ba tháng. Mặc dù như thế, nó vẫn hấp dẫn đại lượng tu sĩ. Và mỗi khi Thất Tinh thiên quan bế, thì Bắc Hải đều xuất hiện thêm một nhóm đoán đan chân nhân mới ra đời.
Lục Bình không nghĩ là mình có thể chứng kiến một vị đoán đan chân nhân ra đời, càng làm cho hắn mừng rỡ chính là: điều này cũng mang đến cho hắn một cơ duyên.
Tu sĩ tu vi mỗi khi sản sinh đột phá mang vượt qua giai đoạn, sự đột phá này sẽ sinh ra xoay linh khí tụ tập đại lượng thiên địa linh khí. Những linh khí này không chỉ có thể dùng để chống đỡ giúp cho tu sĩ đột phá tu vi, mà còn có thể sử dụng giúp tu sĩ củng cố căn cơ của tu vi mới vừa đột phá.
Nhưng trạng huống đặc thù của Thất Tinh thiên khiến cho tu sĩ vừa đột phá đoán đan kỳ xong, thì trong nháy mắt đã bị truyền tống trở về Bắc Hải, khiến cho linh khí hội tụ để củng cố tu vi không đất dụng võ, chỉ có thể từ từ tản mát đi.
Lục Bình chính là muốn nắm bắt được khoảng thời gian linh khí chưa tiêu tán này, lợi dụng linh khí nồng hậu tiến hành tu luyện.
Lục Bình đi tới sườn núi đối diện, tìm tới huyệt động, lấy ra một khối trận bàn đặt ở trong, lại đem tám lá cờ nhỏ dựa theo phương vị cắm cho chính xác, rồi một đạo pháp quyết ngưng kết ra, huyệt động trên sườn núi lung lay thoáng một cái liền biến mất không thấy đâu nữa. Lục Bình mở linh thú đại ra, thấy Thanh Loan điểu cùng Bích Hải Linh và còn chưa thức tỉnh. Cũng may Thanh Loan điểu khí tức đã có xu hướng ổn định, xem ra không lâu sau sẽ tỉnh lại.
Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải đem Đại Bảo cùng Đại Quý lần nữa chạy ra ngoài, báo cho bọn chúng trông chừng huyệt động.
Lục Bình ngồi ở trên thượng cấp Tụ Linh bồ đoàn pháp khí, uống vào một viên dung huyết trung kỳ huyết linh đan, hai tay cầm mỗi bên một khối trung phẩm linh thạch, toàn lực vận chuyển "Bắc Hải thính đào quyết" tiến hành tu luyện.
Huyết dịch dựa theo đường vận hành của "Bắc Hải thính đào quyết" mà chảy, phảng phất như sóng biển ba đào ở trong cơ thể Lục Bình phập phồng không ngớt. Một khối Thông Linh ngọc bội bên hông hắn tản mát ra một đoàn sương mù màu tím đem cả người hắn bao phủ lại. Trong huyết động, linh khí nồng độ có thể so sánh với cự hình linh mạch phảng phất như thiêu thân bay vào dập lửa vậy, hướng Lục Bình hội tụ đi, bị Lục Bình từng tia một hấp thu. Chúng lại theo huyết dịch quay trở lại tâm tạng, đem từng tia tinh hoa hội tụ vào trong sáu viên Dung huyết châu ở trong tâm tạng của Lục Bình.
Lục Bình dù sao cũng không phải đoán đan chân nhân, không cách nào đem cái cổ linh khí hội tụ này giữ vững không cho tiêu tan, hay là toàn bộ chuyển hóa thành tu vi được. Ba ngày sau, linh khí trong huyệt động rốt cục trở nên cân bằng cùng với bên ngoài, Lục Bình từ trong tu luyện tỉnh lại, cảm giác toàn thân pháp lực nồng nặc từ huyết mạch thấu tận xương thịt. Chúng tiến hành một lần tấy địch cho xương thịt cốt cách, sau đó, còn lại pháp lực dư thừa lại từ các nơi khắp thân thể tán phát ra, khiến cho toàn thân Lục Bình bị tinh khí lang yên bao phủ.
Đây mới thực là dung huyết sáu tầng điên phong!
Lục Bình từ nhẫn trữ vật lấy ra một ngọc tinh hạp. Bên trong ngọc hạp này chưa bảy viên Dung huyết châu to đầy, chính là Lục Bình đánh chết Nguyên Thủy Cự ngạc sau đó lấy được từ người nó. Hắn vốn định liền một mạch đem tu vi đột phá đến dung huyết tầng bảy, không biết sao Đại Bảo đã liên tục hai lần nhắc nhở Lục Bình, nơi này đã bị người chú ý tới. Ba ngày qua, Đại Bảo thấy ở chung quanh đây ra đã có không dưới ba nhóm nhân tộc tu sĩ và yêu tu xuất hiện.
Lục Bình thần sắc ngưng trọng, đem Đại Bảo thu vào linh thú đại, thần thức khổng lồ hướng bốn phía bên ngoài huyệt động tìm kiếm, phát hiện không ai giám thị, liền đem huyết động phong bế mở ra, đem huyễn trận bố trí trực tiếp phá hư mất, Tường Vân đâu lướt sát mặt đất chọn một phương hướng bay đi.
Lục Bình đột nhiên xuất hiện, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của các tu sĩ ở phụ cận, khiến họ liền bay tới điều tra. Một nhóm tu sĩ có năm người, do Hà Lệ Hân của Thủy Yên các là người mà trước đó Lục Bình đã gặp, dẫn đầu hướng Lục Bình đuổi theo.
Một nhóm tu sĩ khác Lục Bình không nhìn ra lịch, ước chừng bảy tám người, từ một hướng khác nhằm Lục Bình chạy tới, ý đồ nửa đường đem hắn chặn lại.
Nhóm tu sĩ thứ 3 vốn là có khoảng cách gần nhất với Lục Bình, có cơ hội ngăn trở hắn, nhưng cầm đầu là một vị thiếu niên công tử mặc một thân cẩm y màu vàng ra vẻ thú vị nhìn theo Lục Bình từ cạnh bọn họ thoát đi, không xuất thủ ngăn trở.
Lục Bình từ cách bọn họ không xa bay qua, lúc này mới phát hiện sau lưng cẩm y công tử là bảy tám vị tu sĩ. Và tất cả những kẻ này đều là nửa bước hóa hình dung huyết hậu kỳ yêu tu. Trong khi đó, cầm y công tử toàn thân tu vi cao thấp thế nào cũng khó biết, cũng không nhận ra được một chút dấu vết yêu tu. Nếu không phải Lục Bình biết trong Thất Tinh thiên sẽ không chấp nhận có đoán đan tu sĩ, nói không chừng vị cẩm y công tử này là một vị đoán đan kỳ yêu tu chân nhân.
Lục Bình bị ánh mắt thâm thúy của cẩm y công tử nhìn mà cảm thấy rợn người. Hắn một khắc cũng không dám dừng lại, toàn lực ngự sử Tường Vân đầu, mắt thấy sẽ đem hai nhóm người sau lưng đuổi theo mình lập tức bỏ rơi, cẩm y công tử đột nhiên vung tay lên, một đạo kiếm quang chợt lóe, hướng phương hướng Lục Bình đuổi theo.
Kiếm quang ở lúc phát ra liền phát sanh biến hóa, một đạo kiếm quang biến thành hai đạo, ngay sau đó hai đạo biến thành bốn đạo, bốn đạo thay đổi tám đạo, đợi đến biến thành một trăm hai mười tám đạo, thì kiếm quang đã vượt qua sau lưng hai nhóm tu sĩ Thủy Yên các đang đuổi theo Lục Bình.
Đợi đến kiếm quang lóe lên thành năm trăm mười hai đạo, kiếm quang rốt cục không tăng thêm nữa, nhưng hơn năm trăm đạo kiếm quang này đã đuổi kịp Lục Bình. Lục Bình giờ phút này phảng phất lập tức tiến vào trong kiếm hải, nhưng rồi lại gặp được một trận mưa kiếm như nghiêng bồn mà trút vậy.
Luyện kiếm thành phồn! Đây là cao thủ thành tựu kiếm ý cảnh giới!
Lục Bình nổi giận gầm lên một tiếng, bên bờ sinh tử, hắn bộc phát ra toàn lực để cứu vãn lại cái mạng của mình.
Phi Dực kiếm song kiếm cùng múa, có sáu mươi bốn đạo kiếm quang ở trước mặt Lục Bình tạo thành hai đạo kiếm quang kính. Ngay sau đó chính là những tiếng "Tranh tranh" liên tiếp của sắt thép chạm nhau. Phi Dực kiếm một trận ai minh, nhất thời vỡ thành mấy chục khối, rơi rụng xuống mặt đất.
Lục Bình tế luyện Phi Dực kiếm với thời gian lâu nhất. Phi Dực kiếm bị đánh nát, trong thần thức của Lục Bình truyền tới một trận đau nhức, ngực giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, pháp lực trong cơ thể lập tức hao hụt, cổ họng ngọt lịm mùi máu, nhưng bị Lục Bình cố gắng đè nén xuống.
Lục Bình không còn kịp tra xét thương thế, Thanh Hàm kiếm xuất thủ, lại có sáu mươi bốn đạo màu xanh kiếm quang phóng ra. Trong dĩ vãng, Thanh Hàm kiếm quang khôi hoằng vô cùng, nhưng bị cấm y công tử tiện tay một kích này tựa như con đom đóm dưới ánh trăng sáng, nháy mắt liền bị kiếm hải bao phủ. Cũng may Thanh Hàm kiếm là đỉnh giai pháp khí, phẩm chất rất tốt nên không bị thương tổn.
Một đạo sóng nước đột nhiên dâng lên, hướng kiếm hải va chạm mạnh. Lục Bình chỉ huy Thủy Tinh bát liên tiếp ở trước người bày ra ba đạo sóng lớn, nhưng cũng bị kiếm hải ép xuống.
Kiếm hải rốt cục không cấp cho Lục Bình thêm chút thời gian nào, kiếm vũ gào thét xua tan "Âm thiên" trên đỉnh đầu của hắn, cắt rách y phục trên người Lục Bình, lộ ra nội giáp màu vàng kim.
Phía trên nội giáp nhất thời hiện đầy dấu vết lấm tấm, nhưng cuối cùng không bị xuyên thấu một tầng bảo vệ cuối cùng này. Nhưng kiếm thuật tới cấp bậc kiếm ý làm gì có thể dễ dàng ngăn cản như vậy.
Lục Bình rốt cục cũng chịu không nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi. Tường Vân đầu lập tức bị nhuộm thành màu máu đỏ. Lục Bình nương vào lực mà kiếm hải đánh vào, đem búng máu tươi phún ra này hóa thành huyết độn thuật. Tường Vân đầu trên không trung tạo ra một đạo huyết quang đỏ tươi, biến mất ở trong quần sơn.
Cẩm y công tử Hồ" lên một tiếng, nói:
- Không ngờ lại có thể đón một kiếm của bổn công tử mà không chết, quả là hiếm có!
Sau lưng một đại hán có cái lỗ mũi sinh trưởng ở định đầu úng thanh úng khí nói:
- Công tử, có muốn thủ hạ đuổi theo tiêu diệt hắn luôn hay không?
Cẩm y công tử lắc đầu nói:
- Không cần, dưới mắt còn có chuyện quan trọng cần phải làm. Người này ngược lại có chút ý tứ, để lại sau này cho bồn công tử dùng luyện kiếm.
Thủy Yên các mấy người mắt thấy Lục Bình bị cẩm y công tử một kích trọng thương, vốn là sợ hãi thực lực của cẩm y công tử, nhưng thấy cẩm y công tử xuất thủ một lần rồi xoay người mang theo một đám yêu tu nghênh ngang rời đi.
Hà Lệ Hân mừng rỡ, thầm nói Lục Bình đã bị cấm y công tử trọng thương, cho dù dùng huyết độn chạy trốn, sau khi lạc xuống đất cũng sẽ không còn dư lực để trốn nữa. Chỉ cần bắt được người này, chẳng những báo thù cho Cừu Lực Minh sư đệ, có lẽ còn có thể lấy được tung tích của tên tiểu tử ngốc Liêu gia kia. Như vậy, ả nhất định có cơ hội lấy được Dung Tâm đan đan phương. Một khi đem đan phương của đan dược này tặng cho bổn phái, như vậy ả tất được môn phái tiến một bước coi trọng, bồi dưỡng lên cấp đoán đan kỳ không thành vấn đề.
Hà Lệ Hân đám người rất nhanh liền tra tìm được địa điểm sau khi Lục Bình thi triển huyết độn xong rồi đáp xuống. Năm người phân tán ra bay tới, hướng bốn phía tra xét tung tích của Lục Bình.
Chỉ chốc lát sau, khi năm người lần nữa tụ tập chung một chỗ, ai ai đều không phát hiện tung tích của hắn. Năm người đưa mắt nhìn nhau, Hà Lệ Hân thở dài, nói:
- Thôi vậy, tu sĩ đỏ mặt ấy vốn rất quỷ dị, có thể lấy dung huyết sáu tầng tu vi đánh chết Cừu sư đệ, bản thân còn có cái bí thuật bảo vệ tánh mạng gi đó cũng không biết chừng. Dưới mắt trong Thất Tinh thiên long xà hỗn tạp, chẳng những Huyền Linh phái cùng Chân Linh phái đều phái hảo thủ tranh đoạt mấy món bảo vật thất lạc ở trong Thất Tinh thiên, Phúc Hải bang e rằng là sợ cho thiên hạ không loạn mà đổ thêm dầu vào lửa. Yêu tộc cùng nhân tộc đại chiến thì chỉ cần chạm một cái liền bùng nổ. Bọn ta hay là trước hết đem mấy hạng nhiệm vụ do bốn phái giao cho hoàn thành xong rồi hắn hay.
Bốn người khác gật đầu xưng phải, Trương sư muội hỏi:
- Sư tỷ có biết Chân Linh phải cùng Huyền Linh phái muốn tranh đoạt bảo vật gì không, chẳng lẽ Thủy Yên các chúng ta ngồi nhìn hai phái tranh đoạt sao?
Hà Lệ Hân đáp:
- Tự nhiên sẽ không, trên thực tế bốn phái tiền bối từng có giao phó, chúng ta có thể lựa chọn thời cơ thích ứng nhúng tay vào sự tranh đấu của hai phái, từ trong mưu lợi. Bất quá dưới mắt vẫn là phải tìm được tên Liêu gia tiểu tử kia, đem Dung Tâm đan đoạt tới tay rồi hắn nói. Những tiêu gia tử đệ khác tiến vào Thất Tinh thiên phần nhiều là hệ thứ, không thể nào lấy được truyền thừa của loại đan phương này.
Trương sư muội suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu đã như vậy, bọn ta chi bằng chạy thẳng tới Thung lũng Lạc Kim, theo bốn phái lấy được tin tức, Liêu gia tu sĩ mỗi lần ở Thất Tinh thiên khai khải, đều phải đi Thung lũng Lạc Kim đào linh thảo, xem ra là bởi vì nơi đó có linh thảo quý hiếm chuyên luyện chế Dung Tâm đan.
Hà Lệ Hân gật gật đầu nói:
- Không tệ, chỉ bất quá Thung lũng Lạc Kim không có yêu thú khai mở linh trí, nhưng độc thú lại hoành hành. Theo tin đồn, ba trăm năm trước gia chủ Liêu gia lúc đó, chính là gia gia của Liêu Hổ, luyện đan đại sư Liêu Đỉnh áp chế đoán đan kỳ tu vi xâm nhập Thung lũng Lạc Kim. Nhưng không ngờ ông ta ngay cả phong ấn cũng không kịp cởi ra, bị vẫn lạc ở ngay trong thung lũng, khiến cho Liêu gia lúc đó thiếu chút nữa vì thế mà suy lạc. Vì vậy, bọn ta nếu là tiến vào Thung lũng Lạc Kim, nhất định phải vạn phần cần thận.
Mọi người nghe ngay cả đoán đan chân nhân đều bị vẫn lạc ở trong đó, không khỏi hít hà ớn lạnh. Hà Lệ Hân thấy mọi người sợ hãi, cười bảo:
- Có gì phải sợ, trong Thất Tinh thiên cũng không phải chỉ có Thung lũng Lạc Kim là một khối hiểm địa. Những lần Thất Tinh thiên khai khải trước, ở trong đây mất tích chân nhân cũng không phải số ít. Vẫn lạc ở địa phương nào cũng có, nếu không bảo vật để Chân Linh phái cùng Huyền Linh phải tranh đoạt từ đâu mà ra?