Chân Linh Cửu Biến
Chương 1584: Đấu kiếm (tiếp - 5)
Tô, Quách hai người trong giây lát lấy làm kinh hãi, chỉ đành phải hết sức xuất thủ ngăn cản kiếm khí đột nhiên xuất hiện ở phương hướng bọn hắn bây giờ lui về phía sau. Mà hai người này dùng một chút nhất thời khiến cho hai người bọn họ thoát ly tiết tấu cùng bốn người trước, làm toàn bộ kiếm trận vận chuyển xuất hiện sự sai sót.
Tiêu Bạch Vũ gào to một tiếng, Liệt Thiên kiếm trong tay vung tay lên. Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt mất đi cả tòa kiếm trận tiếp ứng chỉ đành phải độc lập chính diện cường công trước mặt Tiêu Bạch Vũ. May là hai người liên thủ thi triển hợp kích bí thuật cũng bị Tiểu Bạch Vũ một kiếm này cứng rắn đấy ra ba trường xa.
Một bên Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương thấy tình thế không ổn, cũng không kịp nhớ cứu viện Tô, Quách hai người đang bị kiểm khí của Tiểu Bạch Vũ trước khi chuyện xảy ra mai phục làm thảm hại không chịu nổi vội vàng tiến lên cố gắng hiệp trợ Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt ngăn cản Tiểu Bạch Vũ cường công.
Nhưng ngay vào lúc đó, Tiểu Bạch Vũ kiếm thế đột nhiên biến đổi, bất ngờ bỏ qua Nhạn Nam Phi cùng Phiên Minh Kiệt cường công, mà xoay người nhào tới hai người Tô, Quách.
Giương đông kích tây, Tô, Quách hai người vốn chính là một tổ hợp yếu nhất trong sáu người. Tiểu Bạch Vũ mặc dù cường thế, nhưng lúc trận pháp này đã bị hiện ra tán loạn, Tiêu Bạch Vũ vẫn không lấy coi thường, mà bắt được hoàn tiết yếu kém của kiến trận, muốn nhất cổ tác khí phá hỏng cả tòa kiếm trận.
Tuy nhiên ngay lúc này, Tử Dương cung Thuần Dương lão tổ Vương Huyền Thanh trước đó tỏ ra khẩn trương lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Xích Luyện Anh thấy biến hóa trong sân động tác mau lẹ, không khỏi kinh giọng nói:
- Ha, Tiểu Bạch Vũ thật lợi hại, không ngờ lại dễ dàng khiến cho Tử Dương cung kiếm trận sinh ra lung tung như vậy.
Nhưng thấy vẻ mặt Lục Bình cũng tỏ ra ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Nhìn dáng dấp Tiểu Bạch Vũ tựa hồ rất tinh tường đối với bộ kiểm trận này, nhưng muốn vì vậy đánh tan một tòa khai thiên kiếm trận như thế chỉ sợ cũng không dễ dàng vậy đâu.
Xích Luyện Anh mang một tia ngạc nhiên nhìn về phía song phương đang giao chiến trong sân. Tiêu Bạch Vũ đột nhiên chuyển công lần nữa mang động biến hóa cả tòa kiếm trận. Tựa hồ lúc này Tiêu Bạch Vũ nắm giữ chủ động. Cả tòa khai thiên kiếm trận đã bị ông ta điều động đoàn đoàn chuyển.
Xích Luyện Anh không hiểu hỏi:
- Nếu Tiêu Bạch Vũ đối với Tử Dương cung kiếm trận rất tinh tường, sao đánh tan kiếm trận lại không dễ dàng chứ?
Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, đáp:
- Liệt Thiên Kiếm phái cùng Tử Dương cùng đồng căn đồng nguyên. Tiêu Bạch Vũ quen thuộc một bộ khai thiên kiếm trận này, giống vậy Tử Dương cũng làm sao thường không biết.
Xích Luyện Anh kinh ngạc hỏi:
- Huynh nói đây là tương kế tựu kế sao?
Xích Luyện Anh vừa dứt lời, liền thấy biến hóa lại nổi lên trong sân đấu pháp. Nguyên vốn Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh bị Tiêu Bạch Vũ xuất kỳ bất ý chuyên tấn công mang động kiếm trận luống cuống tay chân, đối mặt Tiểu Bạch Vũ cường công, đột nhiên không hẹn nhảy qua một bước ra bên trái.
Trong sân xem cuộc chiến tu sĩ không ít người đều áo não kinh sợ kêu thành tiếng:
- Ai nha, sao phải nhường ra. Đấy không phải là mình khai ích trận pháp muốn để Tiêu Bạch Vũ đó đi ra ngoài sao!
- Không nhường thì làm sao bây giờ? Nếu đón đỡ một kích kia của Tiêu Bạch Vũ, sợ rằng lực liên thủ của Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh cũng phải trọng thương.
- Nhưng như vậy ít nhất còn có thể vây lấy Tiêu Bạch Vũ trong kiếm trận, ít nhất còn có cơ hội đánh bại ông ta. Nếu để Tiêu Bạch Vũ đi ra ngoài, trận chiến này Tiêu Bạch Vũ chí ít cũng có thể đứng ở thế bất bại!
- Thường tình của con người mà, không người nào thời điểm đối mặt sinh tử vẫn có thể không sợ hãi chút nào,...
Đối với loại ngôn luận đó, Xích Luyện Anh chỉ thấy một tia giễu cợt trong thần sắc của Lục Bình, rồi sau đó trong miệng phun ra hai chữ:
- Ngu xuẩn!
Sắc mặt của Xích Luyện Anh hơi đỏ lên, trên thực tế nàng ngay từ đầu cũng cho rằng Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh tránh ra như vậy là bởi vì tự nghĩ ngăn cản không được một kích của Tiêu Bạch Vũ.
Nhưng trên sân ngay lập tức vạn biến. Trong lúc Tô, Quách hai người đồng thời tránh né về bên trái mà khiến cho | trận pháp lộ ra sơ hở, Tiêu Bạch Vũ không ngờ lại không thấy cơ hội này, cũng không lựa chọn từ nơi đó công phá kiếm trận!
- Chuyện gì xảy ra?
- Cơ hội rất tốt nha, Tiểu Bạch Vũ xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ đường đường Liệt Thiên Kiếm Thánh không ngờ cũng xuất hiện sai lầm sao, ngay cả sơ hở rõ ràng như vậy...
Ngôn ngữ đến chỗ này trong lúc bất chợt liền dừng lại, sau đó chính là quỷ dị trầm mặc.
Mọi người trong lúc nhất thời trong lòng không hẹn mà cùng nổi lên một ý niệm như vậy: đây có thật là sai lầm của Tiểu Bạch Vũ không? Liệt Thiên Kiếm Thánh thật đúng là không nhìn ra sơ hở đó sao?
Hay hoặc là, căn bản là đám người mình ánh mắt vụng về!
Mặc dù mọi người không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong lòng trên thực tế cũng càng nghiêng về một loại ý tưởng cuối cùng đó!
Rốt cục, không ít tông môn tu sĩ bao gồm những thánh địa đích truyền không thể không đặt xuống căng thẳng trong lòng, mở miệng thỉnh giáo tông môn tiền bối bên cạnh.
Xích Luyện Anh mặc dù không nghe được những tông môn tiền bối ấy đang nói gì, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy thần sắc trong lời nói của không ít lão tổ tựa hồ cực kỳ nghiêm túc, phảng phất thời điểm bọn họ giảng giải còn đang khiển trách cái gì đó. Còn những người đích truyền tu sĩ kia không ít người cũng đều sắc mặt đỏ lên, rũ mí mắt không nói tiếng nào.
Những lời nói đó tuyệt đại đều phát sinh trong những người có Thuần Dương lão tổ trấn giữ tông môn, còn lại một ít chẳng qua là đại tu sĩ dân môn hạ đệ tử tới xem cuộc chiến trong tông phái cũng chỉ có số rất ít lão bài đại tu sĩ tu vi tinh thâm có lẽ nhìn được xảy ra điều gì. Không ít đại tu sĩ còn lại đối mặt tông môn văn bổi hỏi thăm trên mặt tựa hồ cũng mang chút vẻ lúng túng, trong miệng dường như nói ngôn ngữ đường tắc gì, môn hạ đệ tử cũng ít nhiều mang một ít thất vọng.
Xích Luyện Anh tức giận ngắt một cái mạnh vào bên hông thịt mềm của Lục Bình, thở phì phò hỏi:
- Nói mau, mới vừa rồi rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Lục Bình bị đau, vội vàng xin tha cho, giải thích:
- Mới vừa Tiểu Bạch Vũ một kích nhìn như làm cả kiếm trận xuất hiện dừng lại. Tô, Quách hai người tránh né cũng khiến cho trận pháp lộ ra sơ hở. Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy chính là, vừa lúc đó, Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt, Tạ Thiên Dương cùng với Quách Loạn Tinh sau lưng Tiêu Bạch Vũ hai tổ hợp cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, cùng với chỗ Tô, Quách hai người rời đi trước đó trùng hợp tạo thành cơ giác.
Xích Luyện Anh “à” xong một tiếng, nói:
- Nhưng hai người bọn họ tránh thoát rồi nha, thế trước sau giáp công không thành hình được nữa kìa!
- Không sai!
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Trước sau giáp công không thể hình thành được, nhưng Tiêu Bạch Vũ nếu như lời từ nơi đó phá vòng vây, Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt, Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương bốn người sau lưng liên thủ một kích cũng không tránh thoát.
Lục Bình giải thích tiếp:
- Tiêu Bạch Vũ nếu chỉ là muốn phá vòng vây độn trốn, mới vừa cũng xông ra từ nơi đó. Nhưng ông ta muốn cũng không phải là trốn, đây chính là đấu kiếm dưới con mắt mọi người, Tiêu Bạch Vũ muốn là chiến thắng quang minh chánh đại. Nếu ông ta lao ra kiếm trận từ nơi đó, cho dù ông ta thân Thuần Dương dưới một kích liên thủ của bốn người sau lưng cũng không tránh được phải bị thương. Đến lúc đó vì chiến thắng ông ta còn phải quay người trở lại cùng sáu người hình thành kiểm trận chém giết. Sự trao đổi ấy thấy thế nào cũng thua thiệt lớn. Tiêu Bạch Vũ chính là trong nháy mắt nhìn thấu đây là một bẫy rập do Tử Dương cung lục kiểm cố ý bày, lúc này mới cố ý lần nữa ở lại trong kiếm trận.
Trong lúc Lục Bình giải thích với Xích Luyện Anh chuyện mới vừa trải qua, tu sĩ của các phái trong sân xem cuộc chiến đột nhiên thét kinh hãi một tiếng. Song phương đấu kiếm lại phát sinh gợn sóng!
Sau khi Tiêu Bạch Vũ bỏ qua cơ hội lợi dụng sự quen thuộc đối với khai thiên kiếm trận mà phá vòng vây ra từ trong kiếm trận, Nhạn Nam Phi cùng Phiên Minh Kiệt song kiếm đã đánh tới sau lưng Tiểu Bạch Vũ, đồng thời dưới chân hai người khẽ nhúc nhích. Chỗ sơ hở lúc trước bởi vì Tô, Quách hai người tránh né mà lộ ra đã bị hai người lần nữa chặn lại.
Tiêu Bạch Vũ gào to một tiếng, Liệt Thiên kiếm trong tay vung tay lên. Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt mất đi cả tòa kiếm trận tiếp ứng chỉ đành phải độc lập chính diện cường công trước mặt Tiêu Bạch Vũ. May là hai người liên thủ thi triển hợp kích bí thuật cũng bị Tiểu Bạch Vũ một kiếm này cứng rắn đấy ra ba trường xa.
Một bên Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương thấy tình thế không ổn, cũng không kịp nhớ cứu viện Tô, Quách hai người đang bị kiểm khí của Tiểu Bạch Vũ trước khi chuyện xảy ra mai phục làm thảm hại không chịu nổi vội vàng tiến lên cố gắng hiệp trợ Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt ngăn cản Tiểu Bạch Vũ cường công.
Nhưng ngay vào lúc đó, Tiểu Bạch Vũ kiếm thế đột nhiên biến đổi, bất ngờ bỏ qua Nhạn Nam Phi cùng Phiên Minh Kiệt cường công, mà xoay người nhào tới hai người Tô, Quách.
Giương đông kích tây, Tô, Quách hai người vốn chính là một tổ hợp yếu nhất trong sáu người. Tiểu Bạch Vũ mặc dù cường thế, nhưng lúc trận pháp này đã bị hiện ra tán loạn, Tiêu Bạch Vũ vẫn không lấy coi thường, mà bắt được hoàn tiết yếu kém của kiến trận, muốn nhất cổ tác khí phá hỏng cả tòa kiếm trận.
Tuy nhiên ngay lúc này, Tử Dương cung Thuần Dương lão tổ Vương Huyền Thanh trước đó tỏ ra khẩn trương lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Xích Luyện Anh thấy biến hóa trong sân động tác mau lẹ, không khỏi kinh giọng nói:
- Ha, Tiểu Bạch Vũ thật lợi hại, không ngờ lại dễ dàng khiến cho Tử Dương cung kiếm trận sinh ra lung tung như vậy.
Nhưng thấy vẻ mặt Lục Bình cũng tỏ ra ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Nhìn dáng dấp Tiểu Bạch Vũ tựa hồ rất tinh tường đối với bộ kiểm trận này, nhưng muốn vì vậy đánh tan một tòa khai thiên kiếm trận như thế chỉ sợ cũng không dễ dàng vậy đâu.
Xích Luyện Anh mang một tia ngạc nhiên nhìn về phía song phương đang giao chiến trong sân. Tiêu Bạch Vũ đột nhiên chuyển công lần nữa mang động biến hóa cả tòa kiếm trận. Tựa hồ lúc này Tiêu Bạch Vũ nắm giữ chủ động. Cả tòa khai thiên kiếm trận đã bị ông ta điều động đoàn đoàn chuyển.
Xích Luyện Anh không hiểu hỏi:
- Nếu Tiêu Bạch Vũ đối với Tử Dương cung kiếm trận rất tinh tường, sao đánh tan kiếm trận lại không dễ dàng chứ?
Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, đáp:
- Liệt Thiên Kiếm phái cùng Tử Dương cùng đồng căn đồng nguyên. Tiêu Bạch Vũ quen thuộc một bộ khai thiên kiếm trận này, giống vậy Tử Dương cũng làm sao thường không biết.
Xích Luyện Anh kinh ngạc hỏi:
- Huynh nói đây là tương kế tựu kế sao?
Xích Luyện Anh vừa dứt lời, liền thấy biến hóa lại nổi lên trong sân đấu pháp. Nguyên vốn Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh bị Tiêu Bạch Vũ xuất kỳ bất ý chuyên tấn công mang động kiếm trận luống cuống tay chân, đối mặt Tiểu Bạch Vũ cường công, đột nhiên không hẹn nhảy qua một bước ra bên trái.
Trong sân xem cuộc chiến tu sĩ không ít người đều áo não kinh sợ kêu thành tiếng:
- Ai nha, sao phải nhường ra. Đấy không phải là mình khai ích trận pháp muốn để Tiêu Bạch Vũ đó đi ra ngoài sao!
- Không nhường thì làm sao bây giờ? Nếu đón đỡ một kích kia của Tiêu Bạch Vũ, sợ rằng lực liên thủ của Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh cũng phải trọng thương.
- Nhưng như vậy ít nhất còn có thể vây lấy Tiêu Bạch Vũ trong kiếm trận, ít nhất còn có cơ hội đánh bại ông ta. Nếu để Tiêu Bạch Vũ đi ra ngoài, trận chiến này Tiêu Bạch Vũ chí ít cũng có thể đứng ở thế bất bại!
- Thường tình của con người mà, không người nào thời điểm đối mặt sinh tử vẫn có thể không sợ hãi chút nào,...
Đối với loại ngôn luận đó, Xích Luyện Anh chỉ thấy một tia giễu cợt trong thần sắc của Lục Bình, rồi sau đó trong miệng phun ra hai chữ:
- Ngu xuẩn!
Sắc mặt của Xích Luyện Anh hơi đỏ lên, trên thực tế nàng ngay từ đầu cũng cho rằng Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh tránh ra như vậy là bởi vì tự nghĩ ngăn cản không được một kích của Tiêu Bạch Vũ.
Nhưng trên sân ngay lập tức vạn biến. Trong lúc Tô, Quách hai người đồng thời tránh né về bên trái mà khiến cho | trận pháp lộ ra sơ hở, Tiêu Bạch Vũ không ngờ lại không thấy cơ hội này, cũng không lựa chọn từ nơi đó công phá kiếm trận!
- Chuyện gì xảy ra?
- Cơ hội rất tốt nha, Tiểu Bạch Vũ xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ đường đường Liệt Thiên Kiếm Thánh không ngờ cũng xuất hiện sai lầm sao, ngay cả sơ hở rõ ràng như vậy...
Ngôn ngữ đến chỗ này trong lúc bất chợt liền dừng lại, sau đó chính là quỷ dị trầm mặc.
Mọi người trong lúc nhất thời trong lòng không hẹn mà cùng nổi lên một ý niệm như vậy: đây có thật là sai lầm của Tiểu Bạch Vũ không? Liệt Thiên Kiếm Thánh thật đúng là không nhìn ra sơ hở đó sao?
Hay hoặc là, căn bản là đám người mình ánh mắt vụng về!
Mặc dù mọi người không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong lòng trên thực tế cũng càng nghiêng về một loại ý tưởng cuối cùng đó!
Rốt cục, không ít tông môn tu sĩ bao gồm những thánh địa đích truyền không thể không đặt xuống căng thẳng trong lòng, mở miệng thỉnh giáo tông môn tiền bối bên cạnh.
Xích Luyện Anh mặc dù không nghe được những tông môn tiền bối ấy đang nói gì, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy thần sắc trong lời nói của không ít lão tổ tựa hồ cực kỳ nghiêm túc, phảng phất thời điểm bọn họ giảng giải còn đang khiển trách cái gì đó. Còn những người đích truyền tu sĩ kia không ít người cũng đều sắc mặt đỏ lên, rũ mí mắt không nói tiếng nào.
Những lời nói đó tuyệt đại đều phát sinh trong những người có Thuần Dương lão tổ trấn giữ tông môn, còn lại một ít chẳng qua là đại tu sĩ dân môn hạ đệ tử tới xem cuộc chiến trong tông phái cũng chỉ có số rất ít lão bài đại tu sĩ tu vi tinh thâm có lẽ nhìn được xảy ra điều gì. Không ít đại tu sĩ còn lại đối mặt tông môn văn bổi hỏi thăm trên mặt tựa hồ cũng mang chút vẻ lúng túng, trong miệng dường như nói ngôn ngữ đường tắc gì, môn hạ đệ tử cũng ít nhiều mang một ít thất vọng.
Xích Luyện Anh tức giận ngắt một cái mạnh vào bên hông thịt mềm của Lục Bình, thở phì phò hỏi:
- Nói mau, mới vừa rồi rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Lục Bình bị đau, vội vàng xin tha cho, giải thích:
- Mới vừa Tiểu Bạch Vũ một kích nhìn như làm cả kiếm trận xuất hiện dừng lại. Tô, Quách hai người tránh né cũng khiến cho trận pháp lộ ra sơ hở. Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy chính là, vừa lúc đó, Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt, Tạ Thiên Dương cùng với Quách Loạn Tinh sau lưng Tiêu Bạch Vũ hai tổ hợp cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, cùng với chỗ Tô, Quách hai người rời đi trước đó trùng hợp tạo thành cơ giác.
Xích Luyện Anh “à” xong một tiếng, nói:
- Nhưng hai người bọn họ tránh thoát rồi nha, thế trước sau giáp công không thành hình được nữa kìa!
- Không sai!
Lục Bình gật đầu một cái, nói:
- Trước sau giáp công không thể hình thành được, nhưng Tiêu Bạch Vũ nếu như lời từ nơi đó phá vòng vây, Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt, Tạ Thiên Dương cùng với Điền Bá Lương bốn người sau lưng liên thủ một kích cũng không tránh thoát.
Lục Bình giải thích tiếp:
- Tiêu Bạch Vũ nếu chỉ là muốn phá vòng vây độn trốn, mới vừa cũng xông ra từ nơi đó. Nhưng ông ta muốn cũng không phải là trốn, đây chính là đấu kiếm dưới con mắt mọi người, Tiêu Bạch Vũ muốn là chiến thắng quang minh chánh đại. Nếu ông ta lao ra kiếm trận từ nơi đó, cho dù ông ta thân Thuần Dương dưới một kích liên thủ của bốn người sau lưng cũng không tránh được phải bị thương. Đến lúc đó vì chiến thắng ông ta còn phải quay người trở lại cùng sáu người hình thành kiểm trận chém giết. Sự trao đổi ấy thấy thế nào cũng thua thiệt lớn. Tiêu Bạch Vũ chính là trong nháy mắt nhìn thấu đây là một bẫy rập do Tử Dương cung lục kiểm cố ý bày, lúc này mới cố ý lần nữa ở lại trong kiếm trận.
Trong lúc Lục Bình giải thích với Xích Luyện Anh chuyện mới vừa trải qua, tu sĩ của các phái trong sân xem cuộc chiến đột nhiên thét kinh hãi một tiếng. Song phương đấu kiếm lại phát sinh gợn sóng!
Sau khi Tiêu Bạch Vũ bỏ qua cơ hội lợi dụng sự quen thuộc đối với khai thiên kiếm trận mà phá vòng vây ra từ trong kiếm trận, Nhạn Nam Phi cùng Phiên Minh Kiệt song kiếm đã đánh tới sau lưng Tiểu Bạch Vũ, đồng thời dưới chân hai người khẽ nhúc nhích. Chỗ sơ hở lúc trước bởi vì Tô, Quách hai người tránh né mà lộ ra đã bị hai người lần nữa chặn lại.