Chân Linh Cửu Biến
Chương 1495: Bảy chiếc linh vũ (1)
Vào lúc Diễm Cửu Tiêu cùng Diễm Linh Cữu hai người tiến vào trong động thiện không gian dưới hồ nham thạch núi lửa, thấy được Loan đạo nhân di tàng không khỏi phấn chấn. Một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền tới từ đỉnh đầu của hai người, toàn bộ động thiên đều bắt đầu phát run dưới một tiếng vang thật lớn đó.
- Tổ phụ đại nhân!
Diễm Linh Cữu thần sắc biến đổi, lo lắng nói.
- Sợ cái gì!
Trong miệng Diễm Cửu Tiêu tựa như trách cứ, nhưng thần sắc khuôn mặt trang nghiêm, nói:
- Thật to gan! Lúc này còn muốn đuổi theo, không biết mình Lục Thiên Bình đó, hay dân theo người nào nữa!
- Hắn? Làm sao có thể, hồ nham thạch liên đồng cả tòa Xích Vụ đảo hòa mạch, chính tổ phụ đại nhân đi vào đều phí rất nhiều công sức. Người này chính là một đại tu sĩ, tu luyện thủy chúc tính công pháp bị Xích Vụ đảo này khắc chế, làm sao có thể xuyên qua hồ nham thạch ngăn trở?
Trên mặt Diêm Cửu Tiêu cũng thoáng qua một đạo vẻ hồ nghi, nhưng trong miệng vẫn nói:
- Chính là một đại tu sĩ sao? Người này trước cùng lão phu đối chiến ung dung rút đi. Tên đại tu sĩ này ngay cả lão phu đều không làm gì được. Người như thế nào còn dám lấy ánh mắt pháp tướng hậu kỳ tu sĩ bình thường nhìn hắn?
- Tuy nhiên, người này có thể ngăn cản hòa mạch đốt nóng mà xuyên qua hồ nham thạch, trên người cũng tất nhiên có thiên địa dị bảo không tầm thường. Động thiên không gian này rất nhanh cũng sẽ bị hắn phát hiện, chuẩn bị nghênh chiến đi!
Diễm Linh Cữu thần sắc tham lam nhìn nơi xa một cái, nói:
- Tổ phụ đại nhân, Lục Thiên Bình đó tiến vào động thiên không chừng xuất hiện ở nơi đó, dù sao cũng phải đánh một trận với hắn. Vì sao không lây những bảo vật kia trước?
Diễm Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất bất mãn với Diễm Linh Cữu nói lên vấn đề này, đáp:
- Tôn nhị ta hảo sinh không có nhân lực. Chẳng phải ngươi thấy những thứ đồ kia đều bị cấm pháp giam cầm sao? Nơi
này nếu là di tàng của Loan đạo nhân, như vậy những thứ cấm pháp kia tất nhiên cũng là Loan đạo nhân tự mình xuống tay.
Tổ phụ ta tuy thân là Thuần Dương, muốn phá giải Khai Thiên Thất Tổ cấm chế cũng khó khăn ra sao. Nhưng nếu mạnh mẽ phá lại chỉ đả thương bảo vật bên trong, hay là giải quyết Thủy Kiếm Tiên kia trước, ông cháu ta và người hai người sẽ đi ung dung phá giải cũng không muộn!
Diễm Linh Cữu sắc mặt dữ tợn, nói:
- Tổ phụ đại nhân, lần này tất nhiên phải khiến cho Lục Thiên Bình đó có đi không về. Nếu không một khi bọn ta lấy được tin tức Loan đạo nhân di tàng tiết lộ, kế tiếp sợ là sẽ còn có phiền toái lớn!
- Hừ!
Trong mũi của Diễm Cửu Tiêu phun ra một tiếng hừ lạnh, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
Sự suy đoán của Diễm Cửu Tiêu cũng có mấy phần đáng tin cậy. Tu vi của Lục Bình hiển nhiên vượt xa cùng cấp tu sĩ, nhưng dù sao công pháp hắn tu luyện ở chỗ này bị khắc chế cực lớn, muốn xuyên qua hồ nham thạch này vốn cũng không đơn giản như vậy. Tuy nhiên lúc này cái Thanh Minh giang thủy mạch trong tay của Lục Bình vẫn chưa từng dùng hết trong tu luyện.
Cái hồ nham thạch hiển nhiên là đất hội tụ của toàn bộ Xích Vụ đảo hòa mạch. Nhưng Lục Bình cũng không muốn dùng Thanh Minh giang thủy mạch tới đối kháng cả cái hóa mạch, mà chẳng qua là trong hồ nham thạch tạm thời mở ra một lối đi thôi.
Lục Bình tu vị có thể nhanh chóng đạt tới ngưỡng cửa tiến cấp pháp tướng hậu kỳ đương nhiên là mượn lực của Thanh Minh giang thủy mạch, nhưng cũng chỉ là tiêu hao hơn một phần ba một ít thôi.
Sau khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, Lục Bình ở Phi Linh đảo bế quan gần ba năm, tuy cũng mượn luyện hóa thủy mạch tu luyện, nhưng bởi vì có Phi Linh sơn linh mạch trợ giúp, tiêu hao thủy mạch giảm bớt rất nhiều. Hôm nay còn dư có một phần ba cái, chính là bởi vì có thủy mạch tương trợ, mới khiến cho Lục Bình tạm thời có năng lực xuyên thấu thủy mạch của hồ nham thạch.
Lục Bình từ trong nước xoáy của hồ nham thạch nhảy vào trong thất sắc quang mang hiển lộ ra. Nham thạch đang xoay tròn hai bên đã rơi trở về. Thất sắc quang mang hiển nhiên là một chỉ có thể dùng để ngăn trở nham thạch ăn mòn không gian trận pháp.
Lục Bình rảnh tay ra mới vừa lấy ra một đạo thất sắc quang mang, lại thấy trong tay còn lại cái linh vũ được khăn tay Loan đạo nhân bao quanh đột nhiên cũng toát ra thất sắc hà quang. Hơn nữa đạo thất sắc hà quang hoàn toàn giống nhau cùng đạo không gian trận pháp tán phát ánh sáng trước mắt, thậm chí trong lúc mơ hồ vẫn còn ứng hòa mạt thế lẫn nhau.
Trong lòng Lục Bình chợt động, cho rằng cọng linh vũ có kỳ hiệu này, không ngờ sau khi đã khai khăn tay lại thấy không chỉ là cọng linh vũ của Loan đạo nhân, chính là phía chiếc khăn tay giống vậy cũng lóe ra ánh sáng. Trong khăn tay có hai luồng thủy châu trong suốt dịch thấu cơ hồ muốn rời khỏi khăn tay.
Lục Bình biết hai luồng thủy châu trong suốt ngấm vào trong khăn tay chính là nước mắt của Loan đạo nhân. Ban đầu vốn trong khăn tay có ba giọt lệ châu, một giọt trong đó bị Lục Cầm Nhi mang đi sử dụng rồi.
Trừ hại cho nước mắt ra, góc phía dưới bên phải khăn tay thêu một con loan điểu lúc này giống như lóe ra thất sắc quang hoa, thoắt ẩn thoắt hiện muốn bay ra từ trong khăn tay vậy.
Lúc này người Lục Bình đã vọt vào trong thất sắc quang mang, càng lúc càng cảm nhận được không gian trở lực mạnh mẽ. Lục Bình hơi suy tư, đem Thất Sắc Phá Cẩm Phù mới vừa sờ ra ngoài lần nữa thu hồi, theo đó liền đem linh và rạch một cái trước người!
Vốn thất sắc quang hoa hiện đầy hai mắt của Lục Bình theo một cọng linh vũ xẹt qua nhất thời giống như một khối mạc bố bị cắt rách vậy, lộ ra là sơn mặt mũi thực sau thất sắc hoa quang.
Lục Bình một bước bước vào trong đó, hai đạo kiếm mang phía sau thất sắc quang mang khép lại trước đó theo sát bay vào bên trong. Rồi sau đó hồ nham thạch trong nháy mắt khép lại. Nham thạch đập rơi phát ra tiếng nổ lớn, trên mặt hồ khơi dậy nham thạch hỏa lãng cao mười mấy trượng. Thậm chí Lục Bình sau khi bước vào trong thất sắc quang mang, không gian cấm chế sau lưng cũng phát ra tiếng sấm chấn động to lớn.
Một chỗ động thiện không gian cũng không quá rộng lớn!
Thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt cuốn ùa ra, cơ hồ đã tràn ngập diện tích nửa động thiên này.
Diễm Cửu Tiêu quả thật có trong đó, hơn nữa người nọ bên cạnh lão ta đối với Lục Bình mà nói cũng rất tinh tường, rõ ràng chính là Diễm Linh Cữu ở Huyễn Linh đảo đã từng liên hiệp chống chọi với ma la đại quân!
Nhưng vào lúc Lục Bình phát hiện hai ông cháu bọn họ, hai người nọ cũng trong lúc bất chợt liền thoát khỏi phạm vi thần niệm của hắn. Bọn họ không ẩn núp, mà là trong nháy mắt đã rời đi phạm vi cảm giác thần niệm của Lục Bình. Hiển nhiên thời điểm Lục Bình phát hiện bọn họ, Diễm Cửu Tiêu cũng giống vậy phát hiện cho vị trí của Lục Bình!
Lục Bình dĩ nhiên tự phụ, nhưng cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể khiến một vị Thuần Dương ngắm cảnh mà chạy.
Lục Bình sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chỗ không gian động thiên này, trong đầu nhất thời một trận lửa nóng. Diêm Cửu Tiêu tổ phụ coi trọng động thiên này như vậy, nghĩ tới đủ loại suy đoán trước đó, chẳng lẽ nơi đây thật đúng là cùng Loan đạo nhân rất có liên hệ, thậm chí căn bản là một chỗ di tàng của Loan đạo nhân hay sao?
Nghĩ tới di tàng của Loan đạo nhân, chính là nhân vật giống như Lục Bình cũng khó có thể tự kềm chế được, nhưng hắn vẫn rất nhanh sau đó cố gắng trừ đi tạp niệm trong đầu. Hắn biết được lúc này trong động thiên vẫn như cũ nguy cơ trùng trùng, phương thức mà Diễm Cửu Tiểu mới vừa quỷ dị thoát khỏi thần niệm của Lục Bình cảm giác khiến cho hắn rất kiêng kỵ. Nếu dùng để đánh lén Lục Bình không nắm chắc có thể ngăn cản được.&
- Tổ phụ đại nhân!
Diễm Linh Cữu thần sắc biến đổi, lo lắng nói.
- Sợ cái gì!
Trong miệng Diễm Cửu Tiêu tựa như trách cứ, nhưng thần sắc khuôn mặt trang nghiêm, nói:
- Thật to gan! Lúc này còn muốn đuổi theo, không biết mình Lục Thiên Bình đó, hay dân theo người nào nữa!
- Hắn? Làm sao có thể, hồ nham thạch liên đồng cả tòa Xích Vụ đảo hòa mạch, chính tổ phụ đại nhân đi vào đều phí rất nhiều công sức. Người này chính là một đại tu sĩ, tu luyện thủy chúc tính công pháp bị Xích Vụ đảo này khắc chế, làm sao có thể xuyên qua hồ nham thạch ngăn trở?
Trên mặt Diêm Cửu Tiêu cũng thoáng qua một đạo vẻ hồ nghi, nhưng trong miệng vẫn nói:
- Chính là một đại tu sĩ sao? Người này trước cùng lão phu đối chiến ung dung rút đi. Tên đại tu sĩ này ngay cả lão phu đều không làm gì được. Người như thế nào còn dám lấy ánh mắt pháp tướng hậu kỳ tu sĩ bình thường nhìn hắn?
- Tuy nhiên, người này có thể ngăn cản hòa mạch đốt nóng mà xuyên qua hồ nham thạch, trên người cũng tất nhiên có thiên địa dị bảo không tầm thường. Động thiên không gian này rất nhanh cũng sẽ bị hắn phát hiện, chuẩn bị nghênh chiến đi!
Diễm Linh Cữu thần sắc tham lam nhìn nơi xa một cái, nói:
- Tổ phụ đại nhân, Lục Thiên Bình đó tiến vào động thiên không chừng xuất hiện ở nơi đó, dù sao cũng phải đánh một trận với hắn. Vì sao không lây những bảo vật kia trước?
Diễm Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất bất mãn với Diễm Linh Cữu nói lên vấn đề này, đáp:
- Tôn nhị ta hảo sinh không có nhân lực. Chẳng phải ngươi thấy những thứ đồ kia đều bị cấm pháp giam cầm sao? Nơi
này nếu là di tàng của Loan đạo nhân, như vậy những thứ cấm pháp kia tất nhiên cũng là Loan đạo nhân tự mình xuống tay.
Tổ phụ ta tuy thân là Thuần Dương, muốn phá giải Khai Thiên Thất Tổ cấm chế cũng khó khăn ra sao. Nhưng nếu mạnh mẽ phá lại chỉ đả thương bảo vật bên trong, hay là giải quyết Thủy Kiếm Tiên kia trước, ông cháu ta và người hai người sẽ đi ung dung phá giải cũng không muộn!
Diễm Linh Cữu sắc mặt dữ tợn, nói:
- Tổ phụ đại nhân, lần này tất nhiên phải khiến cho Lục Thiên Bình đó có đi không về. Nếu không một khi bọn ta lấy được tin tức Loan đạo nhân di tàng tiết lộ, kế tiếp sợ là sẽ còn có phiền toái lớn!
- Hừ!
Trong mũi của Diễm Cửu Tiêu phun ra một tiếng hừ lạnh, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
Sự suy đoán của Diễm Cửu Tiêu cũng có mấy phần đáng tin cậy. Tu vi của Lục Bình hiển nhiên vượt xa cùng cấp tu sĩ, nhưng dù sao công pháp hắn tu luyện ở chỗ này bị khắc chế cực lớn, muốn xuyên qua hồ nham thạch này vốn cũng không đơn giản như vậy. Tuy nhiên lúc này cái Thanh Minh giang thủy mạch trong tay của Lục Bình vẫn chưa từng dùng hết trong tu luyện.
Cái hồ nham thạch hiển nhiên là đất hội tụ của toàn bộ Xích Vụ đảo hòa mạch. Nhưng Lục Bình cũng không muốn dùng Thanh Minh giang thủy mạch tới đối kháng cả cái hóa mạch, mà chẳng qua là trong hồ nham thạch tạm thời mở ra một lối đi thôi.
Lục Bình tu vị có thể nhanh chóng đạt tới ngưỡng cửa tiến cấp pháp tướng hậu kỳ đương nhiên là mượn lực của Thanh Minh giang thủy mạch, nhưng cũng chỉ là tiêu hao hơn một phần ba một ít thôi.
Sau khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, Lục Bình ở Phi Linh đảo bế quan gần ba năm, tuy cũng mượn luyện hóa thủy mạch tu luyện, nhưng bởi vì có Phi Linh sơn linh mạch trợ giúp, tiêu hao thủy mạch giảm bớt rất nhiều. Hôm nay còn dư có một phần ba cái, chính là bởi vì có thủy mạch tương trợ, mới khiến cho Lục Bình tạm thời có năng lực xuyên thấu thủy mạch của hồ nham thạch.
Lục Bình từ trong nước xoáy của hồ nham thạch nhảy vào trong thất sắc quang mang hiển lộ ra. Nham thạch đang xoay tròn hai bên đã rơi trở về. Thất sắc quang mang hiển nhiên là một chỉ có thể dùng để ngăn trở nham thạch ăn mòn không gian trận pháp.
Lục Bình rảnh tay ra mới vừa lấy ra một đạo thất sắc quang mang, lại thấy trong tay còn lại cái linh vũ được khăn tay Loan đạo nhân bao quanh đột nhiên cũng toát ra thất sắc hà quang. Hơn nữa đạo thất sắc hà quang hoàn toàn giống nhau cùng đạo không gian trận pháp tán phát ánh sáng trước mắt, thậm chí trong lúc mơ hồ vẫn còn ứng hòa mạt thế lẫn nhau.
Trong lòng Lục Bình chợt động, cho rằng cọng linh vũ có kỳ hiệu này, không ngờ sau khi đã khai khăn tay lại thấy không chỉ là cọng linh vũ của Loan đạo nhân, chính là phía chiếc khăn tay giống vậy cũng lóe ra ánh sáng. Trong khăn tay có hai luồng thủy châu trong suốt dịch thấu cơ hồ muốn rời khỏi khăn tay.
Lục Bình biết hai luồng thủy châu trong suốt ngấm vào trong khăn tay chính là nước mắt của Loan đạo nhân. Ban đầu vốn trong khăn tay có ba giọt lệ châu, một giọt trong đó bị Lục Cầm Nhi mang đi sử dụng rồi.
Trừ hại cho nước mắt ra, góc phía dưới bên phải khăn tay thêu một con loan điểu lúc này giống như lóe ra thất sắc quang hoa, thoắt ẩn thoắt hiện muốn bay ra từ trong khăn tay vậy.
Lúc này người Lục Bình đã vọt vào trong thất sắc quang mang, càng lúc càng cảm nhận được không gian trở lực mạnh mẽ. Lục Bình hơi suy tư, đem Thất Sắc Phá Cẩm Phù mới vừa sờ ra ngoài lần nữa thu hồi, theo đó liền đem linh và rạch một cái trước người!
Vốn thất sắc quang hoa hiện đầy hai mắt của Lục Bình theo một cọng linh vũ xẹt qua nhất thời giống như một khối mạc bố bị cắt rách vậy, lộ ra là sơn mặt mũi thực sau thất sắc hoa quang.
Lục Bình một bước bước vào trong đó, hai đạo kiếm mang phía sau thất sắc quang mang khép lại trước đó theo sát bay vào bên trong. Rồi sau đó hồ nham thạch trong nháy mắt khép lại. Nham thạch đập rơi phát ra tiếng nổ lớn, trên mặt hồ khơi dậy nham thạch hỏa lãng cao mười mấy trượng. Thậm chí Lục Bình sau khi bước vào trong thất sắc quang mang, không gian cấm chế sau lưng cũng phát ra tiếng sấm chấn động to lớn.
Một chỗ động thiện không gian cũng không quá rộng lớn!
Thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt cuốn ùa ra, cơ hồ đã tràn ngập diện tích nửa động thiên này.
Diễm Cửu Tiêu quả thật có trong đó, hơn nữa người nọ bên cạnh lão ta đối với Lục Bình mà nói cũng rất tinh tường, rõ ràng chính là Diễm Linh Cữu ở Huyễn Linh đảo đã từng liên hiệp chống chọi với ma la đại quân!
Nhưng vào lúc Lục Bình phát hiện hai ông cháu bọn họ, hai người nọ cũng trong lúc bất chợt liền thoát khỏi phạm vi thần niệm của hắn. Bọn họ không ẩn núp, mà là trong nháy mắt đã rời đi phạm vi cảm giác thần niệm của Lục Bình. Hiển nhiên thời điểm Lục Bình phát hiện bọn họ, Diễm Cửu Tiêu cũng giống vậy phát hiện cho vị trí của Lục Bình!
Lục Bình dĩ nhiên tự phụ, nhưng cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể khiến một vị Thuần Dương ngắm cảnh mà chạy.
Lục Bình sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chỗ không gian động thiên này, trong đầu nhất thời một trận lửa nóng. Diêm Cửu Tiêu tổ phụ coi trọng động thiên này như vậy, nghĩ tới đủ loại suy đoán trước đó, chẳng lẽ nơi đây thật đúng là cùng Loan đạo nhân rất có liên hệ, thậm chí căn bản là một chỗ di tàng của Loan đạo nhân hay sao?
Nghĩ tới di tàng của Loan đạo nhân, chính là nhân vật giống như Lục Bình cũng khó có thể tự kềm chế được, nhưng hắn vẫn rất nhanh sau đó cố gắng trừ đi tạp niệm trong đầu. Hắn biết được lúc này trong động thiên vẫn như cũ nguy cơ trùng trùng, phương thức mà Diễm Cửu Tiểu mới vừa quỷ dị thoát khỏi thần niệm của Lục Bình cảm giác khiến cho hắn rất kiêng kỵ. Nếu dùng để đánh lén Lục Bình không nắm chắc có thể ngăn cản được.&