Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chân Linh Cửu Biến

Chương 1489: Lực trở Thuần Dương (2)



Tu sĩ trước mặt chính là Diễm Linh Cữu. Sau khi thấy được sơn cốc trước mắt hoàn toàn hóa thành một mảnh hồ nham thạch, trên mặt Diễm Linh Cữu hiện lên một đạo sắc mặt vui mừng, hưng phấn nói:
- Tổ phụ đại nhân, ngài đem Lục Thiên Bình đó biến thành tro bụi trong hồ nham thạch rồi sao?
Diễm Linh Cữu cũng không thấy sắc mặt của tổ phụ lúc này khó coi, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía cái hồ nham thạch trước mắt tràn ngập cả tòa sơn cốc hưng phấn nói:
- Bắc Hải Thủy Kiếm Tiền gì chứ, một tên lụi bại xuất thân từ cùng hương tích nhưỡng không ngờ cũng vọng đồ chiếm xuống đầu hàm người thứ nhất trong đời thứ ba!
- Đúng là như thế!
Mấy Hoa Loan tộc tu sĩ cùng theo Diễm Linh Cữu đến rối rít cổ võ.
Diễm Linh Cữu càng lúc càng đắc ý:
- Còn có Chân Linh phái, không ngờ cũng muốn tấn thăng đại hình tông môn một bước lên trời. Lần này Lục Thiên Bình đó rơi xuống chính là tốt nhất, không có Lục Thiên Bình, Chân Linh phái trước mặt tổ phụ đại nhân dĩ nhiên cũng là gà đất chó ngói mà thôi. Chỉ cần đập nát bảo thuyền của bọn họ, Bắc Hải còn có một nhà thế lực nào dám đối kháng Hỏa Loạn nhất tộc ta?
Diễm Linh Cữu càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không nhìn thấy tổ phụ đại nhân trước người càng hiện ra sắc mặt khó coi, y vẫn nằm mơ như cũ nói:
- Đến lúc đó bọn ta chỉ để ý nhân cơ hội chiếm Xích Vụ đảo này, làm đạo tràng thứ hai của bốn tộc khai ích, lấy được bảo tàng của Loan đạo nhân lưu lại trong Xích Vụ đảo, lập ra bổn tộc vạn thể căn cơ. Ngày sau chính là cùng Bích Hải Linh Xà, Khổng Tước Vương Tộc cũng không kém gì nhiều. Tổ phụ đại nhân cũng tất đem thân hóa Chân Linh ngao du thiên ngoại, thành tựu cùng sự tồn tại của Khai Thiên Thất Tổ vậy...
- Đủ rồi!
Diêm Cửu Tiêu quát lên chói tai làm Diễm Linh Cữu đầu tiên là hoảng hốt, theo đó chính là sửng sốt. Y không biết vì sao Diêm Cửu Tiêu tức giận như vậy. Chẳng qua Diễm Cửu Tiểu nhiều năm tích uy tộc trưởng, làm sau lưng Hỏa Loạn tộc tu sĩ cấm như hến.
Diễm Cửu Tiêu thường thường thở ra một hơi, đem sự căm tức bị cháu ruột mình khơi mào lần nữa ép xuống, lúc này mới chậm rãi nói:
- Lục Thiên Bình đó chưa vẫn lạc, hắn lui, ừ, hắn trốn rồi!
- Hả?
Không chỉ Diễm Linh Cữu, mấy vị Hỏa Loạn tộc tu sĩ khác cũng khuôn mặt vẻ kinh ngạc. Chẳng qua ai cũng không dám như Diêm Linh Cữu càn rỡ phát ra kêu lên trước mặt Diễm Cửu Tiêu như vậy thôi.
Diễm Linh Cữu ngược lại cũng có mấy phần tính toán riêng tư, lần này rốt cục nhớ lại sát ngôn quan sắc, mắt thấy mình mới vừa kêu lên chọc cho sắc mặt của Diễm Cửu Tiêu âm trầm, vội vàng sửa lời nói:
- Người này ngược lại thấy được cơ hội nhanh đến, chỉ sợ mắt thấy tổ phụ thần uy ngập trời, người này không chiến trở lui đi!
Sau lưng mọi người rối rít phụ họa, lại nghe Diễm Cửu Tiêu thở dài một tiếng, nói:
- Người này tuy không phải là đối thủ của lão phu, nhưng có thực lực toàn thân thổi lui, không chiến trở lui. Người xem nhẹ hắn rồi!
Diễm Cửu Tiêu xoay người hơi mang theo vẻ thất vọng nhìn Diễm Linh Cữu một chút lúc này một bộ biểu lộ khó có thể tin, trong lòng thất vọng nặng thêm mấy phần, chậm rãi mở miệng nói:
- Linh Cữu, ngày sau nếu thấy được Lục Thiên Bình này vạn không thể cùng hắn nổi lên xung đột, coi như người tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, mọi việc cũng phải cân nhắc. Ai, Bắc Hải xuất hiện một Tiểu Bạch Vũ rồi!
Dứt lời, trong hồ nham thạch trước người tụ họp một mảnh ánh lửa. Diễm Cửu Tiểu một chân đạp lên xoay người muốn rời khỏi, đồng thời trong miệng tiếp tục dặn dò:
- Phân phó tộc nhân ngoài đảo, không nên làm quá nhiều dây dưa cùng Bắc Hải các phái. Di tàng của Loan đạo nhân lão phu đã điều tra đến chỗ xác thực, phải cướp trước Bắc Hải các phái toàn lực lấy được tới tay di tàng của Loan đạo nhân. Sau khi chuyện thành công toàn bộ lui về Đông Hải!
Độn quang của Diễm Cửu Tiêu dâng lên, vậy mà Diễm Linh Cữu cùng với mấy tên Hỏa Loan tộc tu sĩ dưới chân chẳng những không đuổi theo, ngược lại một bộ dáng như cha mẹ chết.
Diêm Cửu Tiêu trong lòng trầm xuống, trong lòng có một loại dự cảm xấu, giọng tức giận hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mấy tên tộc nhân người nhìn ta ta nhìn người ai cũng không dám nhiều lời, cuối cùng vẫn là Diễm Linh Cữu vẻ mặt đưa đám nói:
- Tổ phụ, bổn tộc tu sĩ bên ngoài đảo sợ rằng đã cùng Bắc Hải các phái đánh nhau!
- Cái gì? Chuyện gì xảy ra? Người nào ra lệnh? Chẳng lẽ Bắc Hải các phải chủ động khiêu khích?
Diễm Linh Cữu lòng như lửa đốt, Diễm Linh Cữu mắt thấy tổ phụ giận dữ làm gì còn dám nói nhiều. Diễm Linh Cữu nhất thời giận dữ:
- Nói mau, cuối cùng chuyện gì xảy ra?
Diễm Linh Cữu mắt thấy tránh không thoát, chỉ đành phải thấp giọng nói:
- Trước khi tổ phụ cùng Lục Thiên Bình đó giao thủ, Tôn nhi đoán chừng tổ phụ tất thắng.
Nói tới chỗ này, Diễm Linh Cữu len lén giương mắt nhìn tổ phụ mình một cái, lại thấy quanh người Diễm Cửu Tiêu trên dưới giống như liệt hỏa trương dương, hết lần này tới lần khác một đôi mắt nhìn chằm chằm y lóe ra hàn quang. Trong lòng Diễm Linh Cữu lạc đăng một tiếng, mồ hôi lạnh nhất thời trên trán xông ra, nhưng không dám dừng lại không nói, chỉ đành phải nhắm mắt nói:
- Lúc đó ngoài đảo truyền ra tin tức nói, Chân Linh phái đột nhiên tăng binh, lại có một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ mang theo ba tên pháp tướng sơ kỳ tu sĩ chạy tới tăng viện. Tôn nhi cảm thấy dù sao tổ phụ đã xuất thủ đối phó Lục Thiên Bình đó, cùng Chân Linh phải đánh một trận sợ cũng không thể tránh khỏi. Vì vậy đưa truyền tống phù để cho ngũ gia gia phái người trở kích Chân Linh phái tu sĩ. Tôn nhi trước đó đã nhận được tin tức, Chân Linh phái bốn vị pháp tướng tu sĩ một chết một trọng thương, hai người nhẹ một chút thương. Sau đó được bảo thuyền tiếp ứng, hôm nay người của ngũ gia gia đã cùng Chân Linh phải giao thủ.
Diễm Linh Cữu lời còn chưa nói hết, một đạo gió lạnh đã quạt tới trên mặt y, Diễm Linh Cữu theo bản năng muốn tránh né, nhưng đâu có nơi nào để lẫn mất!
Một tiếng giòn giã “ba”, Diễm Cửu Tiểu giận dữ tát một chưởng cũng thật thật quạt mát trên mặt Diễm Linh Cữu đang mặt mũi kinh ngạc.
- Thứ được việc chưa đủ bại chuyện có thừa! Đừng có làm hỏng việc đại sự của ta!
Diễm Cửu Tiêu độn quang lập lòe, người đã lần nữa hóa thành lưu tinh đi tới phương hướng lúc trước, thanh âm tức giận lưu lại, quát:
- Còn đứng ngay đó làm gì! Mấy người các ngươi đi đến bên ngoài đảo tiếp viện lão Ngũ bọn họ. Linh Cữu, ngươi cút tới đây cho ta!
Mấy tên Hỏa Loan nhất tộc tu sĩ vội vàng nhấc lên độn quang rời đi. Diễm Linh Cữu rùng mình như bị một cái tát của Diễm Cửu Tiêu làm cho ngơ ngẩn ngẩn ngơ, nhưng vẻ ngơ ngẩn trên mặt lúc nãy đột nhiên đổi lại vẻ vui mừng, vội vàng đưa tới một đạo nham thạch ngọn lửa hóa thành độn quang đi theo sau lưng Diễm Cửu Tiêu.
| Lục Bình một đường lui trở về hóa độc chi địa trung ương, khi thấy đám người Thiên Cầm lão tổ đang khuôn mặt vẻ lo lắng ở nơi đây bồi hồi, nhìn thấy Lục Bình trở về nhất thời mừng rỡ. Thiên Thành lão tổ gấp giọng hỏi:
- Như thế nào, không bị thương tích gì chứ?
Lục Bình cười lắc đầu một cái, trên mặt mọi người đều thoáng qua một đạo về kinh dị. Dù sao lúc trước thanh thế đất rung núi chuyển bực này trong sơn cốc thật làm người ta tâm tiêu, nhưng mắt nhìn thấy Lục Bình toàn thân thối lui mọi người vui mừng đi qua rồi lại sợ hãi với tu vi của hắn lúc này tới tột cùng đã đến tình cảnh loại nào.
Chỉ có Lục Cầm Nhi không tim không có phổi cười “hà hà” nói:
- Ta biết ca ca không sao, ca ca là giỏi nhất!
Thiên Cầm lão tổ tỉnh táo nhất, vỗ tay đoạt lấy một cái ngọc giản từ trong tay của Thiên Thành lão tổ còn đắm chìm trong khiếp sợ của Lục Bình chống lại Thuần Dương tu sĩ vứt cho Lục Bình, nói:
- Môn phái mới vừa truyền đến tin tức, Hỏa Loan nhất tộc xuất thủ phục kích bổn phái tu sĩ chạy tới tăng viện. Thiên Sâm sự đệ bỏ mình! Hạng Lâu sư thúc vì bảo vệ tông môn đệ tử trọng thương sắp chết. Huyền Nhi, Thiên Huyên cũng bị thương nhẹ, nhưng không quá nghiêm trọng. Sau khi bảo thuyền chạy tới tiếp ứng, song phương đã khai chiến!
- Cái gì?
Lục Bình căn bản không tin lỗ tai của mình, hỏi lần nữa:
- Thiên Sâm sự thúc, bỏ mình rồi sao?
Trong tầm mắt của Thiên Cầm lão tổ thoáng qua một tia đau buồn, nhưng bà ta vẫn cực lực khắc chế, đáp:
- Không sai, Thiên Sâm sự đệ là vì bảo vệ Thiên Huyện sự chất mới, hai mươi vị đoán đan kỳ đệ tử đi theo cũng đã chết sáu bảy người!
Âm!
Khí thế quanh thân Lục Bình cũng thu hẹp không được nữa. Thiên Thành, Thiên Cầm hai vị lão tổ bên cạnh dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng căn bản không thể nào ngăn cản khí thế tán dật ra dưới sự giận dữ của Lục Bình. Từng người một không tự chủ được lui về phía sau, trong lòng kinh hãi sâu hơn, lúc này mới khắc sâu cảm nhận được phấn khích của Lục Bình chống lại Diễm Cửu Tiêu đến tột cùng từ đầu tới!
- Một Hòa Loan nhất tộc giỏi lắm! Diễm Cửu Tiêu giỏi lắm, hừ hừ, ha ha!
Lục Bình giận dữ ngược lại cười to, khí thế quanh thân phảng phất ba đào vậy từng đạo một nối tiếp theo phát tán ra phía ngoài.
Thiên Cầm lão tổ nỗ lực khắc chế Lục Bình giận dữ mang đến đè nén cho mọi người, tỉnh táo nói:
- Lục sự điệt hãy tỉnh táo, cái kế hiện nay chính là bọn ta cân nhanh chóng tìm khu vực trung ương của Xích Vụ đáo để chi viện. Ngươi là chiến lực hành đầu đảm đương mà không thẹn gì của bổn phái, cần phải nhanh một chút trở về nghênh kích Hỏa Loan nhất tộc!
Lời của Thiên Cầm lão tổ rất nhanh khiến cho Lục Bình ý thức được bây giờ cũng không phải là thời điểm nổi giận. Khí thế bàng bạc nhất thời chậm rãi bình tức thu liễm xuống. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện sau lưng sớm đã bị mồ hôi lạnh lâm ly, thậm chí ngay cả ánh mắt của Thiên Thành lão tố nhìn về phía Lục Bình đều xuất hiện thêm một tia kính sợ. Mới vừa dưới khí thế uy áp của Lục Bình toàn lực binh phát khiến cho mọi người không mảy may tựa như cảm giác gặp gỡ Diễm Cửu Tiêu trước đó.
Thiên Cầm lão tổ nhìn thấy Lục Bình bình tĩnh lại vẫn như cũ đứng ở nơi đó bất động cũng không thể không có chút nóng nảy, gấp giọng nói:
- Lục sư điệt...
Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người, nói:
- Hai vị sự thúc dẫn người chi viện bổn phái trước, đệ tử còn phải ở lại chỗ này!
Thiên Thành lão tổ nhất thời vội la lên:
- Như vậy sao được, nếu không có người thực lực của bổn phái tổn thất không nhỏ!
Lục Bình cắt đứt Thiên Thành lão tổ, nói:
- Sư thúc không cần nhiều lời, đệ tử ở lại chỗ này chính là muốn cuốn lấy Diễm Cửu Tiêu, không có Thuần Dương xế trứu, chỉ dựa vào Hỏa Loan nhất tộc hai đại tu sĩ ở Bắc Hải vẫn lật không dậy nổi sóng lớn gì!&
Chương trước Chương tiếp
Loading...