Chân Linh Cửu Biến
Chương 1458: Thuần Dương nhất kích (2)
Bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm do dự, Lục Bình nhìn thấy Khương Thiên Lâm quyết định chủ ý muốn cùng hắn cùng chung đối kháng Ngũ Hành tông Thuần Dương tu sĩ, cũng không nhiều lời ngăn cản nữa, giảm một cái dưới chân. Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ nở rộ dưới chân của hai người, rồi sau đó từng đối tượng vận dâng lên từ quanh người của hai người, không biết khi nào Lục Bình cũng đã lấy ra Quải Vân Phàm.
Hai người liên thủ chẳng qua là trong một phút chốc, bàn tay khổng lồ giữa không trung mang theo khí thế núi thét biển gầm đè ép xuống hai người.
Nhưng bàn tay khổng lồ chưa tới, một cổ thần niệm uy áp hùng hồn rõ thế vạn mộc gào thét đã đi trước chèn ép xuống. Mộc Linh Tử hiển nhiên ý tứ muốn tốc chiến tốc thắng. Trước khi thần thông của mình chưa tới người, lại ý đồ muốn dùng thần niệm bàn bạc đi trước áp chế Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm.
Nhưng mà một lần này vốn chỉ là Mộc Linh Tử đi trước thử dò xét công kích, tuy nhiên không ngờ Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm cũng đặc biệt vừa lúc đó chờ thần niệm của vị Thuần Dương tu sĩ này đánh vào.
Vô luận Lục Bình hay Khương Thiên Lâm đều biết, nếu như muốn trước người một vị Thuần Dương tu sĩ hết sức kéo ngang hàng cái hào rộng thực lực của hai bên, như vậy đánh dựa trên thần niệm của đối phương đã trở thành con đường tự cứu duy nhất.
Thần niệm của Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm hợp hai làm một, không phải là hợp lực ngăn cản Thuần Dương thần niệm của đối phương, ngược lại nghịch lưu mà lên, muốn cùng đối phương tranh đoạt tiên cơ.
Lục Bình có thể trong nháy mắt cảm nhận được ý cười cợt của đối phương, hiển nhiên cho rằng hai người này là đang châu chấu đá xe. Nhưng mà ngay vào lúc này, thần niệm của Lục Bình đột nhiên ngưng tụ thành một con giao long, giữa lắc đầu vẫy đuôi xông tới về phía thần niệm của Mộc Linh Tử diễn hóa thành vạn mộc xào xạc.
Thần niệm hiện hình!
Mộc Linh Tử không biết chân thân ẩn núp nơi nào hú lên quái dị, hiển nhiên bị thần niệm tu vi mạnh mẽ của Lục Bình cảm thấy giật mình.
Thế nhưng thủ đoạn của Lục Bình cũng không chỉ như thế. Thần niệm tu vi của Khương Thiên Lâm giống vậy không kém. Mặc dù vẫn không nghịch thiên so với Lục Bình như vậy, nhưng sau lưng Lục Bình ngưng tụ thành một mảng vạn mộc bình chướng, ngược lại đã bị hắn vững vàng thủ vững đường lui.
Thần niệm biến thành giao long gầm thét một tiếng ngũ hành giữa không trung. Một đoàn ngọn lửa màu xanh biếc chỉ có thể xuất hiện trong thần niệm cảm giác đột nhiên phun ra từ trong miệng của giao long, lập tức đốt nữa bên hư không ở định đầu của hai người, tạo thành một mảnh ngọn lửa bình chướng trên đỉnh đầu của hai người..
Một tiếng đau hừ truyền tới Mộc Linh Tử trong miệng quái khiếu hộ:
- Bích Lân Hồn Hoa!
Trong giọng nói lộ ra rất kiêng kỵ. Thuần Dương thần niệm thu liễm, vậy mà bàn tay khổng lồ tầng mây đã gào thét xuống.
Song phương giao thủ nhìn như phức tạp, nhưng hết thảy đều phát sinh giữa điện quang thạch hỏa. Vào khoảnh khắc Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm liên thủ đánh bại đối phương thần niệm đánh vào, bàn tay khổng lồ đã phủ xuống trên đỉnh đầu của hai người.
Linh bảo Mộc Đầu trong tay Khương Thiên Lâm đột nhiên tăng vọt. Một cây đại thụ càng lớn càng cao, càng lớn càng sum xuê, hóa thành một cây thông thiên cự mộc, chạm vào nhau với vấn thủ cực lớn đang gào thét xuống.
Lao xao xào xạc!
Đại thụ chấn động mạnh, vô số cành lá từ trên cự mộc tuôn rơi. Khương Thiên Lâm như gặp phải đòn nghiêm trọng, cả người liên tiếp lui xa về phía sau mấy trượng. Linh bảo biến thành cự mộc trong tiếng vang két két ồn ào từ từ trở nên uốn léo, rồi sau đó bị bẻ gãy ầm ầm trong tầm mắt hơi mang kinh hãi của Khương Thiên Lâm. Khương Thiên Lâm chỉ cảm thấy giữa bụng một trận huyết khi lăn lộn, một hớp nghịch huyết chậm rãi tràn ra từ khóe miệng.
Khương Thiên Lâm Nhất kiếp linh bảo một kích gãy tức thì, nhưng đã đã thời gian cho Lục Bình tranh thủ đến. Lục Bình Chân Linh Chi Kiếm hóa thành ba con giao long phóng lên cao, rồi sau đó hợp hai làm một. Một con đụng vào trong lòng bàn tay khổng lồ, nhất cử đâm tới lòng bàn tay khổng lồ. Một lỗ thủng to lớn xuất hiện trong lòng bàn tay. Một luồng ánh nắng xuyên thấu qua lỗ thủng to lớn bắn về phía mặt đất, tuyển nhiễm ra sắc thái quang quái lục ly.
- Lớn mật!
Mộc Linh Tử rống to một tiếng kinh sợ chất thêm. Bàn tay khổng lồ bị đụng thông vận khí sôi trào bốn phía, bắt đầu cố gắng dị hợp lỗ thủng to lớn trong lòng bàn tay.
Nhưng Lục Bình làm sao có thể để cho Khương Thiên Lâm lấy hy sinh một món linh bảo làm giá cao đổi được thời cơ cho mình liền dễ dàng lãng phí hết như vậy!
Vào khoảnh khắc Chân Linh Chi Kiếm thi triển khai Thiên Kiếm Thuật nhất cử xuyên thủng hết lòng bàn tay khổng lồ, hai tay của Lục Bình đỡ hờ. Một giọt nước lóe ra quang hoa màu lam, xanh, vàng xuất hiện trước ngực, rồi sau đó hơi nước bốn phía bắt đầu hội tụ trong một giọt thủy châu ba màu. Thủy chầu ba màu bắt đầu trống rỗng phồng lớn.
Lục Bình song chưởng đầy nhẹ, giọt nước ba màu bay đi tới trong vấn thủ chưởng tâm bị Lục Bình xuyên thủng. Không đợi vẫn khí bốn phía dị hợp lỗ thủng của lòng bàn tay, một giọt thủy chầu ba màu đã xông vào trong đó.
Vân khí bốn phía bắt đầu hội tụ về phía một giọt thủy châu, vốn là vân khí ngưng tụ thành bàn tay tựa hồ trong phút chốc thoát khỏi Mộc Linh Tử nắm trong tay, bàn tay khổng lồ trở nên càng lúc càng nhạt dần. Còn thủy chầu ba màu thậm chí bắt đầu ngưng tụ thành một nước xoáy to lớn giữa không trung. Không chỉ là vấn thủ thủ chưởng ngưng tụ thành bị tan rã, chính là vân khí giữa bầu trời trong phạm vi phương viên mấy dặm cũng bị nước xoáy do một giọt thủy châu này hình 2 thành dẫn động, tạo thành thiên tượng kỳ quan to lớn.
Thuần Dương tu sĩ một kích không ngờ bị Lục Bình lấy một giọt thủy chấu biến thành hóa giải, thậm chí một giọt thủy châu hình thành thiên tượng cực lớn hiển nhiên còn ẩn chứa hậu thủ phản kích.
Một chút quang hoa phảng phất từ chỗ cực xa bị thắp sáng, nhưng khi nó càng lúc càng lập lòe chói mắt, lại bất tri bất giác đã xuất hiện ở chỗ khoảng cách đám người Lục Bình không muốn.
Một bước bước ra, quang hoa chói mắt quang thải phảng phất trong nháy mắt trở thành bối cảnh lộ ra Thuần Dương lão tổ xuất hiện. Mộc Linh Tử tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn đối với Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm liên thủ không ngờ lại có thể tiếp được một kích toàn lực này của mình, ánh mắt liên tục đảo trên người của hai người, lạnh giọng nói:
- Khó trách có thể đánh bại Hành Thổ nhất mạch Thuần Dương hậu tuyển của bản phái, quả thật có chút bản lãnh!
- Ha ha, chuyện gì làm Mộc huynh tức giận như vậy, có thể nói cùng lão phu nghe một chút hay không?
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ sau hai người Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm, làm hai người sắc mặt vui mừng. Còn Mộc Linh Tử lại sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Lâm Vũ thất phu, ngươi chẳng lẽ muốn nhúng tay chuyện của Ngũ Hành tông ta sao?
Lâm Vũ lão tổ ưu tại du tại lập lòe từ sau hai người Lục Bình, cùng hai người đứng chung một chỗ, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt, đáp:
- Nhúng tay sao? Nếu tại hạ không nhớ lầm, giữa ta và người phải có cừu oán mới đúng. Tại hạ nhúng tay chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa sao?&
Hai người liên thủ chẳng qua là trong một phút chốc, bàn tay khổng lồ giữa không trung mang theo khí thế núi thét biển gầm đè ép xuống hai người.
Nhưng bàn tay khổng lồ chưa tới, một cổ thần niệm uy áp hùng hồn rõ thế vạn mộc gào thét đã đi trước chèn ép xuống. Mộc Linh Tử hiển nhiên ý tứ muốn tốc chiến tốc thắng. Trước khi thần thông của mình chưa tới người, lại ý đồ muốn dùng thần niệm bàn bạc đi trước áp chế Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm.
Nhưng mà một lần này vốn chỉ là Mộc Linh Tử đi trước thử dò xét công kích, tuy nhiên không ngờ Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm cũng đặc biệt vừa lúc đó chờ thần niệm của vị Thuần Dương tu sĩ này đánh vào.
Vô luận Lục Bình hay Khương Thiên Lâm đều biết, nếu như muốn trước người một vị Thuần Dương tu sĩ hết sức kéo ngang hàng cái hào rộng thực lực của hai bên, như vậy đánh dựa trên thần niệm của đối phương đã trở thành con đường tự cứu duy nhất.
Thần niệm của Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm hợp hai làm một, không phải là hợp lực ngăn cản Thuần Dương thần niệm của đối phương, ngược lại nghịch lưu mà lên, muốn cùng đối phương tranh đoạt tiên cơ.
Lục Bình có thể trong nháy mắt cảm nhận được ý cười cợt của đối phương, hiển nhiên cho rằng hai người này là đang châu chấu đá xe. Nhưng mà ngay vào lúc này, thần niệm của Lục Bình đột nhiên ngưng tụ thành một con giao long, giữa lắc đầu vẫy đuôi xông tới về phía thần niệm của Mộc Linh Tử diễn hóa thành vạn mộc xào xạc.
Thần niệm hiện hình!
Mộc Linh Tử không biết chân thân ẩn núp nơi nào hú lên quái dị, hiển nhiên bị thần niệm tu vi mạnh mẽ của Lục Bình cảm thấy giật mình.
Thế nhưng thủ đoạn của Lục Bình cũng không chỉ như thế. Thần niệm tu vi của Khương Thiên Lâm giống vậy không kém. Mặc dù vẫn không nghịch thiên so với Lục Bình như vậy, nhưng sau lưng Lục Bình ngưng tụ thành một mảng vạn mộc bình chướng, ngược lại đã bị hắn vững vàng thủ vững đường lui.
Thần niệm biến thành giao long gầm thét một tiếng ngũ hành giữa không trung. Một đoàn ngọn lửa màu xanh biếc chỉ có thể xuất hiện trong thần niệm cảm giác đột nhiên phun ra từ trong miệng của giao long, lập tức đốt nữa bên hư không ở định đầu của hai người, tạo thành một mảnh ngọn lửa bình chướng trên đỉnh đầu của hai người..
Một tiếng đau hừ truyền tới Mộc Linh Tử trong miệng quái khiếu hộ:
- Bích Lân Hồn Hoa!
Trong giọng nói lộ ra rất kiêng kỵ. Thuần Dương thần niệm thu liễm, vậy mà bàn tay khổng lồ tầng mây đã gào thét xuống.
Song phương giao thủ nhìn như phức tạp, nhưng hết thảy đều phát sinh giữa điện quang thạch hỏa. Vào khoảnh khắc Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm liên thủ đánh bại đối phương thần niệm đánh vào, bàn tay khổng lồ đã phủ xuống trên đỉnh đầu của hai người.
Linh bảo Mộc Đầu trong tay Khương Thiên Lâm đột nhiên tăng vọt. Một cây đại thụ càng lớn càng cao, càng lớn càng sum xuê, hóa thành một cây thông thiên cự mộc, chạm vào nhau với vấn thủ cực lớn đang gào thét xuống.
Lao xao xào xạc!
Đại thụ chấn động mạnh, vô số cành lá từ trên cự mộc tuôn rơi. Khương Thiên Lâm như gặp phải đòn nghiêm trọng, cả người liên tiếp lui xa về phía sau mấy trượng. Linh bảo biến thành cự mộc trong tiếng vang két két ồn ào từ từ trở nên uốn léo, rồi sau đó bị bẻ gãy ầm ầm trong tầm mắt hơi mang kinh hãi của Khương Thiên Lâm. Khương Thiên Lâm chỉ cảm thấy giữa bụng một trận huyết khi lăn lộn, một hớp nghịch huyết chậm rãi tràn ra từ khóe miệng.
Khương Thiên Lâm Nhất kiếp linh bảo một kích gãy tức thì, nhưng đã đã thời gian cho Lục Bình tranh thủ đến. Lục Bình Chân Linh Chi Kiếm hóa thành ba con giao long phóng lên cao, rồi sau đó hợp hai làm một. Một con đụng vào trong lòng bàn tay khổng lồ, nhất cử đâm tới lòng bàn tay khổng lồ. Một lỗ thủng to lớn xuất hiện trong lòng bàn tay. Một luồng ánh nắng xuyên thấu qua lỗ thủng to lớn bắn về phía mặt đất, tuyển nhiễm ra sắc thái quang quái lục ly.
- Lớn mật!
Mộc Linh Tử rống to một tiếng kinh sợ chất thêm. Bàn tay khổng lồ bị đụng thông vận khí sôi trào bốn phía, bắt đầu cố gắng dị hợp lỗ thủng to lớn trong lòng bàn tay.
Nhưng Lục Bình làm sao có thể để cho Khương Thiên Lâm lấy hy sinh một món linh bảo làm giá cao đổi được thời cơ cho mình liền dễ dàng lãng phí hết như vậy!
Vào khoảnh khắc Chân Linh Chi Kiếm thi triển khai Thiên Kiếm Thuật nhất cử xuyên thủng hết lòng bàn tay khổng lồ, hai tay của Lục Bình đỡ hờ. Một giọt nước lóe ra quang hoa màu lam, xanh, vàng xuất hiện trước ngực, rồi sau đó hơi nước bốn phía bắt đầu hội tụ trong một giọt thủy châu ba màu. Thủy chầu ba màu bắt đầu trống rỗng phồng lớn.
Lục Bình song chưởng đầy nhẹ, giọt nước ba màu bay đi tới trong vấn thủ chưởng tâm bị Lục Bình xuyên thủng. Không đợi vẫn khí bốn phía dị hợp lỗ thủng của lòng bàn tay, một giọt thủy chầu ba màu đã xông vào trong đó.
Vân khí bốn phía bắt đầu hội tụ về phía một giọt thủy châu, vốn là vân khí ngưng tụ thành bàn tay tựa hồ trong phút chốc thoát khỏi Mộc Linh Tử nắm trong tay, bàn tay khổng lồ trở nên càng lúc càng nhạt dần. Còn thủy chầu ba màu thậm chí bắt đầu ngưng tụ thành một nước xoáy to lớn giữa không trung. Không chỉ là vấn thủ thủ chưởng ngưng tụ thành bị tan rã, chính là vân khí giữa bầu trời trong phạm vi phương viên mấy dặm cũng bị nước xoáy do một giọt thủy châu này hình 2 thành dẫn động, tạo thành thiên tượng kỳ quan to lớn.
Thuần Dương tu sĩ một kích không ngờ bị Lục Bình lấy một giọt thủy chấu biến thành hóa giải, thậm chí một giọt thủy châu hình thành thiên tượng cực lớn hiển nhiên còn ẩn chứa hậu thủ phản kích.
Một chút quang hoa phảng phất từ chỗ cực xa bị thắp sáng, nhưng khi nó càng lúc càng lập lòe chói mắt, lại bất tri bất giác đã xuất hiện ở chỗ khoảng cách đám người Lục Bình không muốn.
Một bước bước ra, quang hoa chói mắt quang thải phảng phất trong nháy mắt trở thành bối cảnh lộ ra Thuần Dương lão tổ xuất hiện. Mộc Linh Tử tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn đối với Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm liên thủ không ngờ lại có thể tiếp được một kích toàn lực này của mình, ánh mắt liên tục đảo trên người của hai người, lạnh giọng nói:
- Khó trách có thể đánh bại Hành Thổ nhất mạch Thuần Dương hậu tuyển của bản phái, quả thật có chút bản lãnh!
- Ha ha, chuyện gì làm Mộc huynh tức giận như vậy, có thể nói cùng lão phu nghe một chút hay không?
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ sau hai người Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm, làm hai người sắc mặt vui mừng. Còn Mộc Linh Tử lại sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Lâm Vũ thất phu, ngươi chẳng lẽ muốn nhúng tay chuyện của Ngũ Hành tông ta sao?
Lâm Vũ lão tổ ưu tại du tại lập lòe từ sau hai người Lục Bình, cùng hai người đứng chung một chỗ, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt, đáp:
- Nhúng tay sao? Nếu tại hạ không nhớ lầm, giữa ta và người phải có cừu oán mới đúng. Tại hạ nhúng tay chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa sao?&